Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 439 - Chương 439. Lối Thiên Đường Hay Là Cửa Địa Ngục

Chương 439. Lối thiên đường hay là cửa địa ngục Chương 439. Lối thiên đường hay là cửa địa ngục

“Muốn mở ra xem thử không?” Bạch Quân Quân nhìn Lý Văn Li một cái, lên tiếng hỏi.

Lý Văn Li lắc lắc ngón tay trả lời: “Đến cũng đã đến rồi, đi dạo một vòng vậy.”

Mấy người Tiểu Thiền nhìn thấy Lý Văn Li muốn cạy khóa thì người nào người nấy đều sắp khóc.

Mặc dù không nói nhưng bọn họ cũng biết những thứ kia là để cho người chết dùng, tùy tiện động vào đồ của người chết không tốt đâu.

Không phải lão đại đã nói không thể tùy tiện động vào mấy thứ này sao? Đột nhiên cạy khóa có phải không tốt lắm hay không?

Nhưng mà bọn họ không dám nói ra, dù sao làm mấy chuyện này coi trọng nhất là khí thế.

Nếu mới bắt đầu đã sợ hãi thì nói không chừng quỷ hồn ẩn nấp ở xung quanh sẽ biết bọn họ đang sợ hãi rồi nhân cơ hội này lợi dụng sơ hở... như thế sao được.

Cho nên Tiểu Thiền chỉ có thể sợ hãi ở trong lòng, tuyệt đối không dám mở miệng nói ra.

Dường như A Đao cảm nhận được sự bàng hoàng trong lòng của mấy đứa trẻ nên lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy của một người đại ca nên có.

Hắn tiến lên phía trước một bước, mặt không chút thay đổi kéo bốn đứa trẻ trước mặt vào trong lòng.

Lúc này cả nhóm thiếu niên đang lạnh cả sống lưng bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp sau lưng, quay đầu lại liền thấy A Đao đang ôm mình.

Tất cả mọi người được yêu thương mà cảm thấy vừa mừng lại vừa lo, một hồi lâu mới lén lút hỏi: “Đao ca, huynh không sợ sao?”

“...” Vẻ mặt của A Đao không chút thay đổi, hắn liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Không sợ.”

Trên đời này hắn chỉ sợ duy nhất một điều, đó là công tử chết đi.

Giết người còn không sợ mà lại sợ ma quỷ thì chẳng phải nực cười lắm sao.

Mọi người nhìn A Đao cực kỳ ra dáng nam nhân trưởng thành, không tự chủ được mà siết chặt nắm tay. Bọn họ cũng muốn trở thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất giống như A Đao.

Mấy đứa trẻ trong đội bảy người đều đang yên lặng chỉnh đốn lại tam quan của mình mà ở đằng kia, hai người dẫn đầu đã bắt đầu cạy mở phần mộ tổ tiên của người khác... Không phải, là nhìn thử xem dáng vẻ của nơi ở thần tiên mới đúng.

Thật ra cách mở Tiên nhân cư cũng đơn giản, chỉ cần tìm được thứ tự nơi ở của từng vị tiên theo trình tự, rồi lại mở từng cái theo trình tự thì cơ bản chẳng có gì khó khăn cả.

Nhưng mà làm cho người ta kinh ngạc đó là mỗi một gian phòng trong tòa nhà lớn bằng đá bốn tầng nguy nga này đều chứa một ngôi mộ nhỏ, trong ngôi mộ ngoài một chiếc quan tài nhỏ ra thì không còn gì nữa.

Xét theo độ lớn của quan tài này thì người nằm ở bên trong tuyệt đối không quá ba tuổi.

Mấy căn phòng liên tiếp Lý Văn Li mở ra đều là như vậy cho nên hắn lập tức mất hứng thú.

Theo truyền thuyết lúc người thăng tiên sẽ có hai mươi tám con tiên hạc hóa thân thành tiên đồng dẫn đường, đây có lẽ chính là bản mô phỏng hai mươi tám tiên đồng dẫn đường của chủ nhân huyệt mộ.

Nhưng mà bởi vì một giấc mộng thành tiên hư vô mờ mịt mà làm cho hai mươi tám đứa trẻ vô tội chôn cùng, người như vậy sao có thể làm thần tiên được?

Chỉ sợ trong khoảnh khắc chết đi ấy cánh cửa địa ngục đã rộng mở cho người đó rồi.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li giúp mấy đứa trẻ này đóng cửa lại lần nữa, ngay tại lúc đóng cửa, bọn họ đột nhiên nghe thấy âm thanh nước chảy ào ào.

Nhưng trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại hoàn toàn, âm thanh nước chảy lại biến mất.

Hai người nhạy bén mở cửa ra một lần nữa, trong nháy mắt cửa mở ra lại nghe thấy tiếng nước nhưng đợi đến lúc cửa đóng lại hoàn toàn, tiếng nước kia lại biến mất.

“?” Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Không cần nhiều lời mà lập tức tìm hiểu chỗ kỳ lạ, rốt cuộc tìm thấy một thang trời thông ra phía ngoài trong căn phòng cuối cùng ở tầng bốn.

Hiển nhiên nơi này đã bị Hắc Lục phát hiện trước một bước.

Chỉ thấy trước cửa căn phòng kia có rất nhiều dấu chân, có lẽ tất cả mọi người đều đã di chuyển vào bên trong.

Hai người ngoắc tay với năm người đang đứng xếp hàng ở tầng dưới, ý bảo bọn họ nhanh chóng đuổi theo.

Đám người A Đao nhìn thấy Lý Văn Li và Bạch Quân Quân mở một căn phòng trong số đó rồi ngoắc tay với mình thì vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Loại cảm giác này có chút kỳ dị.

“Đi... đi lên đi.” Tiểu Thiền nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh nói.

Bình Luận (0)
Comment