Hai đứa trẻ được gọi tên có chút xấu hổ, bọn nó lúng ta lúng túng nhìn Soả Tử đột nhiên khỏi bệnh, Soả Tử trước mắt tuyệt đối không ngốc, nhìn còn có vẻ rất thông minh.
Hai người dùng hết sức lực lớn mới bày ra được tâm tình ngay ngắn, sau đó vẻ mặt thành thật nhìn sang hắn: "Soả Tử ca ca, về sau ngươi không ở với chúng ta nữa sao?"
"Ngươi phải đi cùng đại cữu của ngươi rồi hả? Về sau còn tới tìm chúng ta chơi không?"
"Ca ca đi làm một số chuyện, chờ làm xong xuôi mọi việc, nếu như còn có cơ hội ta sẽ trở về chơi với các ngươi."
Soả Tử nói xong cũng cho mỗi đứa bọn nó một cái ngọc bội: "Các ngươi cố gắng giữ gìn miếng ngọc bội này, sau này đừng quên ta nha."
"Sẽ không, ngươi là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, sẽ không quên ngươi."
Soả Tử cười ôn nhu, hắn xoa đầu hai đứa: "Cám ơn các ngươi."
Một lúc lâu sau, Soả Tử mới đứng dậy nói với Bạch Quân Quân: "Ta đi xem Táp Táp một chút."
Bình thường Soả Tử chỉ thích đi theo bên cạnh Bạch Táp Táp bận trước bận sau, lần này rời đi dĩ nhiên phải từ biệt với Bạch Táp Táp.
Bạch Quân Quân tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc Soả Tử đi vào nhà bếp, đứa nhỏ Bạch Táp Táp đang len lén lau nước mắt.
Rõ ràng Bạch Táp Táp mới tám tuổi, kỳ thật cũng chỉ là một tiểu nữ hài rất bình thường, nhưng chỉ có ở trong mắt Soả Tử IQ bốn tuổi, Bạch Táp Táp cái gì cũng biết lại giống như "Tiểu tỷ tỷ" đáng tin.
Mà bây giờ nhìn lại, thế này sao lại là một tiểu tỷ tỷ đáng tin, rõ ràng cũng chỉ là một đứa nhóc con nho nhỏ đáng yêu.
Tim của hắn mềm nhũn ra.
Vũ Văn Kỳ yên lặng ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Táp Táp, đưa tay lau nước mắt cho Bạch Táp Táp.
Khuôn mặt Bạch Táp Táp mềm mại như nắm gạo nếp, lúc này hai mắt đẫm lệ rất là đáng thương.
Vũ Văn Kỳ nhịn không được thở dài ôm nàng vào trong ngực khẽ vỗ sống lưng nàng như dỗ trẻ con.
"Xin lỗi Táp Táp, khiến cho ngươi phải buồn."
Bạch Táp Táp sững sờ, không nghĩ tới Soả Tử sẽ tới, nàng trố mắt một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Soả Tử.
Chỉ thấy nụ cười của Soả Tử không giảm, thậm chí so với người ngoài còn dịu dàng hơn mấy phần.
Bạch Táp Táp thở dài thườn thượt: "Soả Tử, ngươi là Hoàng tộc đúng không?"
Dù sao nàng cũng ở lâu trong một đại sĩ tộc, hiểu nhất chính là nhìn mặt mà nói chuyện, dĩ nhiên tuỳ tiện có thể phân biệt ra được Hoàng tộc, sĩ tộc, quý tộc, quan lại con cháu khác nhau.
Khí chất trên người Soả Tử, rõ ràng chính là Hoàng tộc.
Soả Tử nói hắn vẫn là Soả Tử như cũ, nhưng trong lòng Bạch Táp Táp rất rõ ràng, Soả Tử mà nàng quen biết đã biến mất, mãi mãi cũng không về được.
Nhưng nàng cũng biết hiện tại Soả Tử mới thật sự là Soả Tử, cho nên nàng không có cách nào nói gì khác, chỉ có thể trốn đi tưởng niệm tiểu tùy tùng đã chết của mình.
"Ngươi là Hoàng tộc có sứ mạng của ngươi, về sau phải chăm sóc bản thân cho tốt." Bạch Táp Táp cô đơn nói.
Vũ Văn Kỳ nhịn không được lại ôm lấy tiểu cô nương thiện lương nhu hòa này: "Ta không phải Hoàng tộc gì cả, ta nói rồi ta mãi mãi chỉ là tiểu tùy tùng của ngươi, chỉ cần ngươi cần, Soả Tử ca ca sẽ xuất hiện."
Vũ Văn Kỳ nói xong lấy từ trong ngực ra một cái bùa bình an đeo vào trên người Bạch Táp Táp: "Ta tin rằng trưởng tỷ của ngươi nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, trưởng thành thật tốt, tiểu cô nương."
Vũ Văn Kỳ nói xong giúp Bạch Táp Táp bỏ bùa bình an vào trong quần áo, lúc này mới đứng dậy lại xoa đầu nàng: "Ta sẽ trở lại, đừng quá buồn."
Vũ Văn Kỳ giải thích xong sải bước đi ra khỏi nhà bếp.
Lúc đó hai thị vệ đã ăn no đang đứng trong đình viện, nhìn thấy chủ tử nhà mình đi ra, tự giác đi đến hai bên trái phải của hắn.
Nhìn thấy bọn họ sắp đi, Bạch Quân Quân cuối cùng thở dài một cái nói: "Chờ một chút."