Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 492 - Chương 492. Hồ Ly Lừa Người Lúc Nào

Chương 492. Hồ ly lừa người lúc nào Chương 492. Hồ ly lừa người lúc nào

"Ngươi các ngươi. . ."

Lần này, ngay cả Huyện thái gia cũng bối rối.

"Yên tâm, chỉ cần ngài giữ vững được tấm lòng ban đầu, nhất định có thể dẫn dắt con dân của huyện Đại sống lâu trăm tuổi, cả nhà Lão Khâu thúc xin nhờ Huyện thái gia chiếu cố."

Bạch Quân Quân vẫn như cũ bình tĩnh bàn giao công việc.

Lão Khâu thúc thế mới biết thâm ý lúc trước Quân Quân cô nương để bọn hắn tiến vào nha môn, hóa ra khi đó đã vì bọn họ nghĩ kỹ đường ra.

Bọn họ từ Bắc Địa trằn trọc chạy nạn, nhiều lần sinh tử đi tới phương Nam giàu có, thậm chí còn từ hộ tịch thợ săn chuyển vào trong thành làm tráng ban thị vệ trong nha môn.

Nếu như đổi lại là thế đạo bình thường, trừ phi đầu thai một lần nữa, nếu không dân đen nhỏ bé thăng chức trong một đêm là tuyệt đối không có khả năng.

Mặc dù Bạch Quân Quân nói đây là đang báo ân.

Trên thực tế, ân tình của Quân Quân cô nương ân tình đã trả hết từ lúc dùng nước thần cứu cả nhà bọn họ, ngược lại là bọn họ nợ Quân Quân cô nương càng ngày càng nhiều.

Nhưng bọn họ cũng biết Quân Quân cô nương không cần bọn họ trả.

Bây giờ chỉ có không liên lụy Quân Quân cô nương mới thật sự là báo ân.

Cho nên người nhà họ Khâu rất lý trí không nói ra sẽ rời đi theo đám bọn họ.

Nhưng, người lớn trong nhà họ Khâu có thể lý trí, không có nghĩa là Tiểu Sơn có thể.

Tiểu sơn nghe nói trưởng tỷ muốn đi, trái tim tan nát rồi.

Khóc lóc phải gọi là dữ dội, so với ngày đó Soả Tử rời đi còn khốc liệt hơn nhiều.

Bạch Quân Quân có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Sơn khóc đến như sắp ngất, mặc dù có chút đau đầu, nhưng từ một phương diện khác mà nói, Gấu Con Tiểu Sơn trước kia lại trở về rồi.

Đoạn thời gian ở thành Phục Ba thậm chí là Tử Cốc kia, Tiểu Sơn giống như biến thành người khác, dịu dàng, hiểu chuyện, nhu thuận.

Theo thời gian vết thương được chữa trị, hiện tại nó càng ngày càng có sức sống, thậm chí sau khi trùng phùng với người thân, mặc dù nó mất trí nhớ, nhưng tính cách cũng dần dần khôi phục lại như trước đó.

Hiện tại người khóc hung hăng chính là nó, Tiểu Sơn chết sống bám lấy Bạch Quân Quân không cho đi.

Cuối cùng Khâu Đại nhìn không được nữa lặng lẽ vươn bàn tay đã lâu không dùng ra, chuẩn bị cho nó tăng thêm một chút yêu thương.

Lý Văn Li thấy thế nhanh chóng dẫn Tiểu Sơn đi về góc không có người.

Vừa đi vừa nói với Khâu Đại: "Không cần thiết không cần thiết, phụ tử các ngươi thật vất vả mới bồi dưỡng được một chút tình cảm, cũng đừng để trở nên xa lạ."

". . ." Khâu Đại vừa quýnh vừa bất đắc dĩ.

Tiểu Sơn bị Lý Văn Li xách tới gần lồng gà, đám gà con nhìn thấy bọn họ chạy tới, nhanh chóng trốn sang một bên, cho hai người một khoảng trống để nói chuyện.

Lý Văn Li khoanh hai tay trước ngực nhìn Tiểu Sơn: "Đệ biết chúng ta vì sao gì không dẫn theo đệ không?"

"Vì sao?" Tiểu Sơn hai mắt đẫm lệ hỏi.

"Đệ nói xem đệ biết cái gì?" Lý Văn Li như cũ cười hiền lành.

"Đệ vừa. . ." Tiểu Sơn muốn nói nhưng không nói nên lời.

"Quân Quân có thể làm gì thì không nói, đám A Đao biết đánh nha, Táp Táp có sức lớn vô cùng, Tiểu Vũ có thể hỗ trợ huynh. Đệ thì sao?"

"Đệ. . .Đệ. . ." Tiểu Sơn suy nghĩ kỹ một chút, hình như quả thực cái gì cũng không biết, nó cuống lên, nước mắt lại rơi xuống.

Lý Văn Li nói: "Không phải chúng ta không muốn dẫn theo đệ, mà chính là thực lực trước mắt của đệ yếu kém. Nhưng xem như hai ta tương đối thân quen, ta chỉ dẫn cho đệ một phương hướng.

Chúng ta đều là mãng phu thiếu một người biết coi bói số viết văn, lúc đầu người viết văn chính là Soả Tử, nhưng Soả Tử nửa đường rút khỏi đội ngũ, cho nên cơ hội của đệ tới rồi, đệ nên nhân lúc còn thời gian học tập cho giỏi, chờ ba năm năm năm sau nếu như học thành, cũng là lúc đệ gia nhập với chúng ta cùng nhau xông xáo giang hồ."

"Thật. . . Thật sao?"

"Hồ ly ca của đệ đã bao giờ lừa người chưa?" Lý Văn Li vòng hai tay trước ngực hỏi lại.

Bình Luận (0)
Comment