Nhưng cho dù bọn họ đóng cửa và cửa sổ, như cũ vẫn có từng tia từng sợi sương mù bay vào.
Ban đầu ăn rất ngon, trong chớp mắt mọi người thấy sương mù này thì mất khẩu vị.
Dù sao bệnh lạ bên ngoài tàn phá bừa bãi, mặc dù bọn họ cách cánh cửa bảo hộ, nhưng ai biết sẽ phát sinh đột biến hay không.
"Cũng không biết nửa tháng trước nơi này đã xảy ra chuyện gì, lúc chúng ta trở về rõ ràng rất tốt."
Bọn họ chỉ trở về huyện Đại mấy ngày, thời gian này đã sinh bệnh lạ, vốn dĩ thời đại gian nan lại ôn dịch lại bệnh lạ, người bình thường căn bản không có đường sống.
"Yên tâm đi, chỉ cần không quá loạn sẽ không có chuyện gì."
Bạch Quân Quân nói xong lấy túi nước ra rót đều cho 7 người A Phú A Quý một ly nước.
"Uống nước này sẽ nhanh ngủ, sáng sớm hôm sau, chúng ta lấy được văn thư rồi rời đi."
A Phú A Quý thở dài gật đầu: "Cũng chỉ có thể như thế."
Bọn họ không biết nước thần lợi hại, lúc uống vào miệng chỉ cảm thấy có mùi thơm ngát ngọt ngào hơn so với nước bình thường, nuốt xuống cổ họng thì càng thần thanh khí sảng tinh thần cũng thanh minh.
"Đây là nước gì thế?" Mọi người kinh ngạc nghi ngờ.
"Chẳng qua là nước gia truyền chống ôn dịch mà thôi, có bệnh thì chữa bệnh không có bệnh thì giúp thân thể khoẻ mạnh."
Năng lực của đội bảy người mặc dù A Phú A Quý cũng rõ ràng, Tiểu Hiệp sĩ lợi hại đến mức này dĩ nhiên có thủ đoạn của chính mình.
Bọn họ không keo kiệt cho mình uống nước gia truyền bảo bối, A Phú A Quý chỉ lặng lẽ ghi nhớ phần ân tình này ở trong lòng, đợi một ngày kia có thể hoàn trả lại.
Ăn uống no đủ mọi người để tránh phát sinh sự đoan, đều chẳng muốn rửa mặt, trực tiếp mặc áo nằm ngủ.
Lúc đó, vì để tránh hiềm nghi Bạch Táp Táp ngủ ở sát rìa ngoài, tiếp theo là Bạch Quân Quân, sau đó là Bạch Linh Vũ và Lý Văn Li.
Tiếp đến mới là Thố Tử, Tiểu Thiền, Tiếu Diện, lão Tăng, phía ngoài cùng là A Đao.
Mặc dù dựa theo nam nữ đại phòng mà nói, tỷ muội Bạch Quân Quân hẳn là nên ngủ chung một giường mới thỏa đáng, nhưng đi ra ngoài, ai có thể để ý nhiều như vậy.
Cho nên mọi người trực tiếp ngủ theo sự sắp xếp như thế.
Lúc đó giữa Bạch Quân Quân và Lý Văn Li chỉ cách một người là Bạch Linh Vũ, lần trước hai người cùng giường chung gối còn là ở nhà ống.
Khi đó bọn họ cách nhau một tấm ván gỗ, mà bây giờ, tấm ván gỗ giữa bọn họ đã giảm bớt đi, mở mắt ra là có thể mặt đối mặt.
Vốn dĩ ấy à, ở cổ đại mà nói, hai người này có khoảng cách thân mật như vậy không kết hôn rất khó kết thúc.
Nhưng ai bảo hai người đều đến từ mạt thế chứ?
Đối với bọn họ mà nói tất cả cũng là vì sinh tồn, những thứ ngoài mạng nhỏ đều không quan trọng.
Đừng nói ngủ sát vách, khi cần thiết, ngủ chung một giường cũng không có vấn đề gì.
Đương nhiên, hai người cũng chưa từng có một giấc ngủ thật an ổn, đến nửa đêm, hai con Dạ Miêu lại đồng thời mở mắt.
Hai người đều nhìn thấy ánh sáng từ trong mắt đối phương.
Bọn họ nhẹ nhàng đứng lên, nhón chân, lén lút rời khỏi gian phòng.
Chờ hai Dạ Miêu này chuồn êm ra ngoài, A Đao cũng yên lặng mở to mắt, nhìn thoáng qua công tử đang lén lút khép cửa, hắn bất đắc dĩ thở dài.
Địa phương khác còn chưa tính, ngay ở nơi bệnh lạ tràn lan này, công tử còn chạy loạn khắp nơi, đơn giản chính là làm loạn.
A Đao hết cách, cũng chỉ có thể lén lút xuống giường theo ra ngoài.
Mà những người khác không biết tình hình, vẫn như cũ ngủ nhẹ nhàng vui vẻ.
...
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân bệ vệ đi xuống lầu dưới, dịch trạm vẫn như cũ không có bất kỳ ai.
Hai người ăn ý ra bên ngoài đi thẳng đến đài cao vừa rồi.
Sở dĩ tiến đến, chủ yếu là tế đàn này cho bọn họ một loại cảm giác quen thuộc, trong nước của Vu sư này hình như có thứ đồ quen thuộc nào đó.
Bọn họ cũng không nói rõ được đó là vật gì, tóm lại, Vu sư này tuyệt đối không giống người tốt lành gì.
Hai người vụng trộm đi vào đây, rất nhanh đã bị một màn trước mắt làm cho chấn động.