Người trong nội đường y quán đều có vẻ mặt chấn kinh: "Ngươi... Ngươi thật sự có thể trị?"
“Đừng có nói đùa, ngay cả sư gia cũng không thể làm gì với loại bệnh này, trẻ nhỏ sao có năng lực ăn nói ngông cuồng."
Bạch Quân Quân bình tĩnh xem xét liếc hắn một cái.
"Tại hạ bất tài, đệ tử của Đan Hạc tiên sinh."
"Đan... Đan Hạc tiên sinh?" Mọi người lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Người học y ai mà chưa từng nghe tới tiếng tăm của đệ nhất danh y Đan Hạc tiên sinh?
Đan Hạc tiên sinh này như Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, tới không thấy bóng, đi không thấy tung tích, người có thể trở thành đồ đệ của hắn đã ít lại càng ít thêm.
Nghe nói thiên hạ đệ nhất tài nữ chính là thổ địa của ông ta, đáng tiếc trước đó không lâu đã hương tiêu ngọc vẫn (ý chỉ đã qua đời).
Bây giờ, lại còn có một thiếu niên nhỏ tuổi như thế nói hắn là đại phu, mọi người tất nhiên là không tin.
Bạch Quân Quân cũng lười giải thích, đi đến trước mặt thiếu niên kia, ngón tay trắng nõn sạch sẽ bắt mạch cho hắn ta, lại vạch mí mắt của thiếu niên lên xem.
Chỉ thấy mạch tượng của hắn ta lộn xộn suy yếu hai mắt sung huyết, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, nhìn dáng vẻ đúng là đèn cạn dầu sắp chết.
Bạch Quân Quân hé miệng, từ trong không gian móc ra một cây nhân sâm ngàn năm.
Nói ra thì, nhân sâm này nhổ được ở thành Phục Ba, Bạch Táp Táp không nỡ nấu ăn, chỉ nấu một chút râu cho bọn họ ăn cho đỡ nghiền, về sau vẫn đặt ở trong không gian.
Bây giờ chính là lúc dùng nó.
Nhân sâm này vừa được bày ra, mọi người sợ ngây người, dù bọn họ mắt vụng về cũng có thể nhận ra được nhân sâm và củ cải lớn khác nhau.
Ai có thể nghĩ thiếu niên này không nói hai lời đã móc ra một cây nhân sâm từ trong cái túi rách.
Lần này, mọi người đã tin bảy tám phần hắn là đồ đệ của Đan Hạc tiên sinh, chỉ sợ dưới gầm trời này cũng chỉ có đồ đệ của Đan Hạc tiên sinh mới có thể tuỳ tiện lấy ra một cây nhân sâm ngàn năm như vậy?
Bạch Quân Quân giả bộ cắt một khối nhỏ nhân sâm cho thiếu niên kia ngậm lấy, lại hỏi bọn họ: "Phòng thuốc của các ngươi ở đâu? Ta đi phối phương thuốc."
Hồ đại sư huynh vẻ mặt hổ thẹn: "Ta... hôm kia thuốc nhà chúng ta bị đập rồi, tất cả thuốc đều bị quan phủ tịch thu."
"..." Bạch Quân Quân mở to hai mắt nhìn, Huyện thái gia này cũng quá bất hợp lý.
So với quả cầu mập kia, đơn giản một người trên trời một người dưới đất, thảo nào cuộc sống của quả cầu mập trôi qua phong sinh thủy khởi, mà ở đây lại gặp bệnh lạ từ trên trời rơi xuống.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay từ trong không gian túm lấy mấy cái bánh màn thầu, lại ngâm nó vào trong nước Kỳ mộc.
Chờ bánh màn thầu biến thành màu xanh lục, lúc này mới xoa nó thành viên dược hoàn màu xanh lục.
Sau đó giả bộ lấy ra: "Đã là như thế, cũng chỉ có thể dùng bách độc hoàn mà sư gia cho."
Nói xong Bạch Quân Quân dùng tốc độ cực nhanh ném viên dược hoàn kia vào trong miệng thiếu niên, lại bảo bọn họ liên tục rót cho hắn mấy chén nước.
Chờ làm xong tất cả, thiếu niên thở hổn hển một chút rồi thong thả, tay chân lạnh buốt cũng dần dần ấm lại.
Mọi người thấy hiệu quả nhanh chóng thì hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ vội vàng quỳ xuống dập đầu với Bạch Quân Quân.
"Đa tạ tiểu công tử thần y hỗ trợ."
"Tiểu công tử thần y xin nhận của sư huynh đệ chúng ta một lạy."
Nói xong đồng loạt dập đầu.
Bạch Quân Quân nhạy bén tránh ra: "Đàn ông dưới đầu gối là vàng, các vị không cần như thế."
"Không, đây là nên làm, ngài đã cứu mạng tiểu sư đệ chúng ta thì tương đương với cứu được toàn bộ mệnh của y đường!" Hồ đại sư huynh vẫn như cũ rất kích động.
"Chuyện này giải thích thế nào?" Bạch Quân Quân không hiểu nhiều lắm.
"Thực không dám giấu giếm, khoảng chừng nửa tháng trước, trong huyện đột nhiên có người bị tật phong. Tật phong này chắc tiểu công tử cũng đã được nghe nói, nó khí thế hung hung lại truyền nhiễm, lúc sư gia phát hiện đầu tiên đã cách ly bọn họ."