Lý Văn Li ngủ chổng vó lên trời, bên chân là Bạch Linh Vũ.
Giờ phút này Bạch Linh Vũ nằm sấp cũng đang ngủ say, trên cái mông của hắn có một cái chân to đang đè lên, là của hồ ly.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ đi đến bên cạnh hồ ly gõ gõ ván giường.
"Dậy đi."
"Ừm." Lý Văn Li quay người ngủ tiếp.
"Ta muốn đi bờ sông thả đèn." Bạch Quân Quân lại bồi thêm một câu.
Lý Văn Li lúc này mới mơ màng mở mắt, một lúc lâu mới phản ứng được đại tiểu thư đang nói cái gì.
Hắn vô ý thức ngồi dậy, chỉ thấy đại tiểu thư quả thật đứng ở bên cạnh, đang nói chuyện với hắn.
Lý Văn Li lúc này ngủ vẻ mặt mờ mịt, hắn sờ lên mái tóc rối bời.
"A? Trời tối rồi sao?"
"Ừm." Bạch Quân Quân gật đầu.
“Được, chờ ta một lát." Lý Văn Li ngoan ngoãn chỉnh đốn lại bản thân, tiếp theo gọi Bạch Linh Vũ dậy.
Này là dáng vẻ nhẫn nhục chịu khó hết sức phối hợp, làm gì có chỗ nào giống thức dậy thì tức giận?
Ngược lại là Bạch Linh Vũ ở chân giường không vui nằm ỳ: "Hồ ly ca ca, vừa rồi huynh bảo đệ giúp huynh làm khối băng rất lâu, để cho đệ ngủ một lát đi."
Lý Văn Li tay mắt lanh lẹ che miệng Bạch Linh Vũ lại.
"Trưởng tỷ của đệ tới rồi, nhanh rời giường đi bờ sông thả đèn."
"Ách?" Bạch Linh Vũ lần này cũng không tệ giường.
Hắn ngồi bật dậy, quả nhiên thấy trưởng tỷ yêu nhất đứng ở cạnh giường.
Thế là hắn lập tức xuống giường đeo giày, sau đó cười hì hì nhìn qua trưởng tỷ.
"Trưởng tỷ, tỷ chờ lâu lắm rồi à, đệ chuẩn bị xong rồi nha."
"..." Lý Văn Li: Thằng nhãi mập này.
Bạch Quân Quân nghi ngờ liếc nhìn hai người bọn họ một chút.
Vừa rồi lời Bạch Linh Vũ nói nàng đã nghe lọt vào trong tai, cái gì mà khối băng? Hai người này lại đang làm thứ yêu gì?
Lý Văn Li bình tĩnh xuống giường, đẩy đại tiểu thư đi ra ngoài: "Ta đây không phải rèn luyện dị năng cho Tiểu Vũ à, bên ngoài nhiều người phức tạp không dễ làm, đành phải ở lúc xung quanh vắng lặng để huấn luyện, cũng bởi vì huấn luyện chậm trễ ngủ trưa nên mới có thể dậy muộn như vậy."
Lý Văn Li nói hợp tình hợp lý, Bạch Quân Quân tìm không ra khuyết điểm.
Lúc hai người đi ra bên ngoài, mọi người sợ ngây người.
Nghiêm chỉnh mà nói, là đội bảy người sợ ngây người.
Dù sao công tử thích ngủ, mỗi lần bị quấy rầy chung quy là vẻ mặt hắc khí lượn lờ.
Nhưng hôm nay lại rời giường nhanh như vậy, còn có thể thần thanh khí sảng, đơn giản chính là kỳ tích.
"..." A Đao lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
A, công tử từ lâu đã không phải là công tử mà hắn quen biết nữa, hoàn toàn bị nha đầu Bạch Quân Quân kia mê mẩn tâm trí, so với năm đó còn điên hơn!
"?" Lý Văn ly.
...
Bây giờ mọi người đều đến đông đủ, đoàn người cùng lúc xuất phát đến tiền viện ăn cơm.
Lúc đó A Phú A Quý giữ lại cho bọn họ phòng cao cấp, lúc mấy người đến phòng cao cấp, chỉ thấy mấy căn phòng nhỏ sát vách đều có nha hoàn thị vệ trấn giữ, nhìn dáng vẻ, đêm nay có không ít quý nhân đến quán rượu Đông Thăng.
Mặc dù mọi người mặc đồ mới mà diêm chưởng quỹ tìm người để cắt chế, nhưng những kiểu dáng này so với dân chúng bình thường là tinh xảo, nhưng ở trước mặt quý nhân chân chính cũng chỉ là cách ăn mặc của người nghèo.
Cho nên những nha hoàn thị vệ kia nhìn thấy bọn họ mặc quần áo bình thường cũng vào phòng cao cấp, đáy mắt hơi có vẻ khinh bỉ.
Nhưng nhóm thùng cơm từ trước đến nay không nhìn thấy những thứ gì khác nếu đứng trước đồ ăn, cho nên bọn họ đi thẳng tới phòng riêng ăn uống thoả thuê.
Trong chốc lát, những nha đầu thị vệ đó chỉ thấy từng món từng món ăn tinh xảo bắt đầu đưa vào phòng này.
Bọn họ sững sờ, chưa từng nghĩ mấy người nhìn thì bình thường kia, tất cả đều gọi những món ăn đắt đỏ, có món thậm chí ngay cả chủ tử của bọn họ cũng không gọi.
Bọn họ dĩ nhiên không biết, trong phòng đang mở cuộc họp đánh giá.
Đám đầu bếp nghe nói có một thiên tài trù nghệ tinh xảo tới, hận không thể dùng tất cả tuyệt chiêu của mình ra để cho thiên tài nhấm nháp.