Nhìn thấy Bạch Quân Quân không chút lưu luyến đứng dậy muốn đi, Văn Nhân Phinh Đình cuối cùng nhịn không được mở miệng.
"Chờ một chút."
"?" Bạch Quân Quân nghi ngờ quay đầu.
"Ngươi... Hắn và ngươi cùng bên nhau đồng hành sao?"
"Hắn?" Bạch Quân Quân nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc xoay chuyển một lúc mới phản ứng được "Hắn" này là chỉ hồ ly.
"Ngươi nói Lý Văn Li?"
Văn Nhân Phinh Đình ánh mắt loé lên, gật đầu nhẹ đến nỗi không thể nhận ra.
"Đương nhiên, hắn không phải môn khách nhà ta à." Bạch Quân Quân trả lời tự nhiên.
Văn Nhân Phinh Đình nhíu mày: "Nhưng trước đó các ngươi..."
Năm đó Bạch Quân Quân khiến Lý Văn Li mất mặt như thế nào, từ hôn như thế nào, người của toàn Hoàng Đô đều rõ như ban ngày.
Nói ra thì, Lý Văn Li cũng thật sự là không có khí khái, Bạch Quân Quân đã đối xử với hắn như vậy, vậy mà hắn không ngại hiềm khích lúc trước hộ tống Bạch Quân Quân đến Bắc Địa, thậm chí lại một lần nữa hộ tống nàng về Hoàng Đô.
Văn Nhân Phinh Đình xẹt qua một tia thất vọng không dễ dàng phát hiện trong đáy mắt.
Nàng ta nghĩ không ra, tiểu nha đầu Bạch Quân Quân này vì tư lợi có cái gì tốt, đáng giá để cho Lý Văn Li, Vũ Văn Tuyển vì nàng sinh vì nàng chết như vậy.
"Ai, trước đó đều là ta không hiểu chuyện, hiện tại ta trưởng thành rồi, biết người nào chân chính đối tốt với ta."
Bạch Quân Quân trả lời rất kỳ lạ.
"Chẳng lẽ các ngươi... làm lành rồi?" Văn Nhân Phinh Đình kinh ngạc ngẩng đầu.
"Hai nhà chúng ta vốn dĩ hi vọng chúng ta ở bên nhau, chúng ta hoà hợp người trong nhà cũng vui vẻ khi thấy điều đó."
Ở trong vẻ mặt hoang đường của Văn Nhân Phinh Đình, Bạch Quân Quân tiếp tục thản nhiên cười một tiếng: "Nhưng chúng ta tạm thời chưa ở bên nhau, hiện tại chỉ là đồng minh cùng đường mà thôi."
"!" Văn Nhân Phinh Đình nghe lời tự thuật này quanh đi quẩn lại, hoàn toàn nói không ra lời.
"Thời gian không còn sớm nữa, ta đi đây." Bạch Quân Quân hành lễ với Văn Nhân Phinh Đình: "Đa tạ vương phi nương nương tiếp đãi, cáo từ."
Bạch Quân Quân nói xong đi ra ngoài, Điểm Hồng ở bên ngoài hành lang liếc nhìn chủ tử nhà mình một cái, nhận được ánh mắt chỉ thị của Văn Nhân Phinh Đình, lúc này mới cười nói với Bạch Quân Quân.
"Cô nương, ta tiễn ngài trở về."
"Không cần, tự ta có thể đi, Điểm Hồng tỷ tỷ hẹn gặp lại."
Bạch Quân Quân nói qua tự nhiên đi ra ngoài.
"..." Điểm Hồng lúng ta lúng túng nhìn Bạch Quân Quân, trong lúc nhất thời nghe không hiểu, chờ Bạch Quân Quân đi xa rồi, nàng ta mới tỉnh táo lại nhanh chóng đuổi theo.
Cho đến khi tiễn Bạch Quân Quân ra cửa lớn, lúc này Điểm Hồng mới trở về tìm chủ tử.
Lúc này, Văn Nhân Phinh Đình đã trở lại thư phòng, đang ngẩn người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Điểm Hồng thấy thế bảo tỳ nữ quanh mình rời đi, lúc này mới trở lại bên cạnh Văn Nhân Phinh Đình.
"Chủ tử."
"Nàng đã xảy ra chuyện gì."
"Như ngài thấy, cuộc sống của Bạch cô nương ba năm này không tốt, tính tình thay đổi lớn con người cũng cổ quái."
"Không phải nói Bạch Dương thị đã diệt vong ở Bắc Địa sao, bên cạnh nàng còn có ai?"
Những năm này Văn Nhân Phinh Đình vẫn luôn chú ý đến tin tức của Bạch Quân Quân, mỗi một lần bọn họ bị tranh giành, nàng ta đều biết.
Thậm chí đương gia chủ mẫu của Bạch Dương thị, những tộc nhân khác bỏ mình, tử sĩ của Lý Văn Li tiếp nối, nàng ta cũng biết.
Thậm chí Lý Văn Li đưa Bạch Quân Quân đến địa bàn của Vũ Văn Tuyển, toàn bộ nàng ta đều biết hết.
Chỉ là đến địa bàn của Vũ Văn Tuyển, tin tức của Bạch Quân Quân và Lý Văn Li bị chặt đứt, tìm khắp nơi không thấy.
Lần nữa nghe được tin về Bạch Quân Quân, chính là Bạch Quân Quân không biết nguyên nhân gì lại đi vào Bích Lạc cũng bị lão tam giết.
Nói ra thì, năm đó lão tam quả thực cũng là người theo đuổi Bạch Quân Quân, hắn đối với Bạch Quân Quân yêu mà không có nên nổi sát niệm là có khả năng, mà Vũ Văn Tuyển đau lòng vì mất người thương đánh xuống Nam Phương cũng nghe được.
Nhưng Văn Nhân Phinh Đình trăm lần không tin.