Về phần những bút mực giấy nghiên kia, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không có cảm giác gì, ngược lại là Bạch Táp Táp và Tiểu Vũ rất vui vẻ.
Trên người bọn họ chảy dòng máu của Bạch gia, đối với loại chuyện văn nhã này bẩm sinh nhiệt tình, tương phản với đám A Đao nhìn thấy bút mực giấy nghiên trong nháy mắt nhớ tới những năm tháng chép đại tự mới có thể ăn cơm, trên mặt mọi người lặng lẽ hiện lên một tia buồn vô cớ.
Đi tới Hoàng Đô này, sẽ không còn nặng hơn phục trước đó thời gian a?
Đây cũng là quá thảm rồi.
Lễ Bộ Thượng Thư tặng cái gì không tặng hết lần này tới lần khác tặng bút mực giấy nghiên, thế này sao lại là quà tạ ơn, rõ ràng là dùng để trừng phạt bọn họ.
Lễ Bộ Thượng Thư không chú ý tới vẻ mặt ai oán của đội bảy người phía sau ông ta.
Lần này ông ta tới một là vì quà tạ ơn, còn nữa chính là hoàn thành sự uỷ thác năm đó của cố nhân.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân thức thời đưa ông ta đến Tuyết Viên.
Lễ Bộ Thượng Thư chưa từng nghĩ Bạch phủ rách nát còn có thể thu dọn ra được một nơi sạch sẽ như thế.
Nhìn viện tử nhẹ nhàng khoan khoái này, Lễ Bộ Thượng Thư cảm khái không thôi.
"Thật sự là thế sự vô thường, phụ thân của các ngươi ra đi thực sự quá đột ngột thật là đáng tiếc."
Nhìn dáng vẻ này của Lễ Bộ Thượng Thư, hóa ra là người cảm kích? Bạch Quân Quân nhịn không được hỏi.
"Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lễ Bộ Thượng Thư lắc đầu: "Ta cũng không rõ."
Nói về ba năm trước, năm đó ông ta vừa vặn xuất cung thì gặp gỡ chủ nhà họ Bạch bị triệu tiến vào cung gấp, lúc ấy bên cạnh chủ nhà họ Bạch chỉ dẫn theo Lý Thường Phong, sắc mặt hai người đều có chút ngưng trọng.
Lễ Bộ Thượng Thư bỗng cảm giác không ổn, ông ta giả bộ nhiệt tình đi lên chào hỏi, công công dẫn đường mặc dù không nói gì, nhưng đáy mắt có sự nghiêm túc và cảnh giác.
Lễ Bộ Thượng Thư nhanh nhẹn cảm thấy, trong lòng biết có lẽ đã xảy ra chuyện lớn.
Sau khi ông ta xuất cung không đi, mà chính là ở trong xe ngựa chờ đợi chủ nhà họ Bạch đi ra, kết quả lại chờ được tin tức thành trì bị phá.
Lễ Bộ Thượng Thư chạy vào trong hoàng cung trước, lại phát hiện thái giám đang khiêng hai cỗ thi thể đi ra.
Ông ta tập trung nhìn vào, chính là chủ nhà họ Bạch và Lý Thường Phong.
Đúng lúc này, Vũ Lâm vệ thủ thành cũng vội vàng tiến đến, vừa chạy vừa hô: "Thành trì Hoàng Đô bị phá, toàn bộ cảnh giới, thành trì Hoàng Đô bị phá, toàn bộ cảnh giới."
Một tiếng này vang lên cả cung điện hoàn toàn yên tĩnh.
Vũ Lâm vệ đi báo cáo với Tiên Hoàng, Lễ Bộ Thượng Thư vô ý thức đi theo mấy thái giám kia.
Thái giám khiêng thi thể vốn dĩ đã bị dọa cho phát sợ, dù sao thì thể mà bọn họ khiêng chính là chủ nhà họ Bạch đệ nhất sĩ tộc, đang cảm thấy gia chủ này nói chết là chết có chút hoang đường, một giây sau lại truyền đến tin tức thành trì bị phá.
Đám thái giám nhất thời cảm thấy bầu trời như có từng đạo thiên lôi bổ xuống.
Quốc nạn trước mắt, bọn họ còn có tâm tư gì để mà đi khiêng thi thể?
Mọi người trực tiếp ném thi thể vào bãi đất trống, tất cả đều chạy tới thu dọn tế nhuyễn.
Cũng chính là như vậy, Lễ Bộ Thượng Thư mới có cơ hội trong lúc hỗn loạn đi xem hai người.
Lúc này trên đầu chủ nhà họ Bạch máu chảy ồ ạt sắc mặt trắng bệch đã cưỡi hạc đi tây phương, bụng Lý Thường Phong có dao găm, còn có một tia khí tức.
Hai người rõ ràng đều là tự sát.
Lý Thường Phong vào lúc hấp hối nhìn thấy Lễ Bộ Thượng Thư, ông ấy lấy một bức thư từ trong tay ra.
"Nếu có cơ hội, xin hãy giao thư cho con trai ta."
Nói xong Lý Thường Phong cũng buông tay rời bỏ nhân gian.
Lễ Bộ Thượng Thư vội vàng bỏ phong thư này vào trong tay áo, vừa mới đứng dậy thì nghe thấy bên kia cung điện truyền đến giọng nói sợ hãi của Trâu công công.
"Người đâu mau tới đây, bệ hạ... Bệ hạ ngất rồi, nhanh truyền thái y."
Thế là cung đình vốn dĩ đã loạn thành một bầy lại càng hỗn loạn.
Nhưng thái y tới vẫn như cũ không thể phát huy tác dụng, hoàng đế đột nhiên băng hà, tất cả mọi người đều bối rối.
Bệnh tim của hoàng đế tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, bọn họ hết cách xoay chuyển!