Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 672 - Chương 672. Vào Lại Thiên Lý

Chương 672. Vào lại Thiên Lý Chương 672. Vào lại Thiên Lý

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ra ngoài từ lúc tờ mờ sáng, vậy mà chưa được bao lâu đã hết một ngày. Hơn nữa cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa được ăn bất cứ thứ gì.

Ở không gian không cảm nhận được, ra ngoài mới phát hiện đã đói tới mức bụng réo liên hồi.

Đối với bọn họ mà nói, một ngày không được ăn uống là một điều vô cùng hệ trọng.

Hai người bất chấp tất cả, lập tức vòng vào núi bắt thỏ, đi ngang qua kia một lạch nước trong veo, Lý Văn Li nghĩ một lát, sau đó mò vào sông bắt ra được mất chú cá.

Có điều để tránh tai vách mạch rừng, hai người lẩn vào không gian.

Tuy nhiên, căn phòng duy nhất trong không gian lại chất đầy đồ đạc, ngoài đình viện lại toàn hoa nhài và cây cỏ ngày năm, đều là nhu yếu phẩm quý báu, chắc chắn không thể phá hỏng.

Cuối cùng, hai người chỉ đành đi về phía hai bên hành lang chất đầy vàng bạc châu báu, lúc này hành lang vẫn còn chỗ trống để ngồi được.

Vì thế Bạch Quân Quân và Lý Văn Li bắt đầu dựng bếp nhóm lửa ở chỗ này.

Bếp củi tối giản được chế tạo xong xuôi, Lý Văn Li đã lâu không xuống bếp lại bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị làm cho đại tiểu thư một bữa thỏ nướng mật ong và cá hun khói thịnh soạn.

Dù sao trong không gian này cần thứ gì có thứ đó, Lý Văn Li nấu ăn ở trong này còn tiện hơn loay hoay bên ngoài nhiều.

Chẳng mấy chốc, mùi thịt thỏ nướng đã tỏa ra khắp chốn, lúc đó Bạch Quân Quân chỉ lo chiêm ngưỡng sơn hào hải vị, không chú ý tới xung quanh đã diễn ra dị trạng. Có điều dị trạng này diễn ra quá nhanh, ngay cả Lý Văn Li cũng không chú ý tới.

Cả hai người đều bị thu hút bởi mùi thịt thỏ nướng tràn ngập hương vị thuần khiết của mật ong. Phần thịt thỏ được tẩm ướp rất vừa miệng, trong quá trình nướng thịt, gia vị được thêm vào từng chút một. Mãi cho đến khi lớp da bên ngoài cháy xém, còn thịt thỏ bên trong vẫn chín mềm, hắn mới phủ thêm một lớp mật ong.

Có mật ong như vẽ rồng thêm mắt, vẽ rắn thêm chân, Bạch Quân Quân ăn thịt thỏ mà thấy điên đảo thần hồn.

Món này còn thơm hơn heo nướng mật ong ở Phục Ba Thành gấp nhiều lần, nước miếng của Bạch Quân Quân suýt chút nữa đã chảy đầy đất.

Tới khi thịt thỏ nướng chín, hai người ngồi ở hành lang ngắm hoa thơm và ong mật, sau đó nhìn cảnh sương mù mênh mang quanh mình, nháy mắt đã quên mất phiền não bên ngoài. Bọn họ lúc này chẳng khác nào cắm trại ngoài thành, vô cùng thỏa mãn mà hưởng thụ bữa tối linh đình này.

Chẳng bao lâu sau bọn họ đã chén sạch cả một con thỏ.

Hai người ăn xong vẫn còn chưa đã thèm.

Sau đó, Lý Văn Li lại nướng thêm một con cá, nhìn thịt cá đang dần ngả sang màu vàng, Bạch Quân Quân không khỏi cảm khái: “Nếu như ngày nào cũng được cơm no rượu say như vậy thì tốt quá.”

Lý Văn Li thoáng nhìn vàng bạc châu báu chất đầy chỗ này, chỉ muốn nói một câu với đại tiểu thư: Ở thời loạn thế này nàng đó tiền, có đi tới đâu cũng được cơm no rượu say mà thôi.

Có điều đại tiểu thư tuy rất thích kiếm vàng bạc châu báu, nhưng hình như lại chẳng có chút ý nghĩ nào về việc sử dụng chúng. Chỉ cần vào núi kiếm một con thỏ nướng hay là cá nướng cũng có thể khiến cho nàng vui quên cả lối về.

Nghĩ như thế, Lý Văn Li không nén được nụ cười trên môi.

Hai người ngồi đây ăn uống no nê, sau đó mới thong dong đi ra bên ngoài.

Lúc này trời đã tối rồi.

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân vô cùng hài lòng khi trời tối nhanh như vậy, đêm nay trăng khuyết gió dày, rất thích hợp để giết người cướp của.

Hai người lại rảo bước đi về phía tổng bộ Thiên Lý, có điều lần này bọn họ không đi cửa chính, mà vòng tới chỗ Tùng Phong Các.

Nhớ trước đây bọn họ tình cờ khám phá ra được một mật đạo, đây quả là thời cơ ngàn năm có một để dùng tới nó.

Hai người quen cửa quen nẻo tìm tới bụi gai tùng kia, phần mộ của phụ thân Lễ bộ thượng thư đã lâu không có ai chăm nom, bây giờ cỏ đã mọc um tùm.

Hai người trông thấy phần mộ này, thuận lợi tìm tới vách đá khi trước.

Men theo vách đá này mà lần xuống dưới, chẳng bao lâu sau, bọn họ đã bắt gặp một vách đá dày được phủ đầy dây leo.

Bạch Quân Quân nhẹ nhàng phất tay, dây leo bao phủ vách đá kia tự động dạt sang hai phía, mở ra một cửa động, đây chính là nơi khi trước Bạch Quân Quân đã dùng cây ăn côn trùng để mở đường.

Dây leo này giữ gìn mọi thứ rất kỹ, hang đá này hoàn toàn không bị nhận ra đã đành, bên trong còn chẳng có lấy một hạt bụi.

Bình Luận (0)
Comment