Bị dòng chảy rối loạn này vọt tới, Lý Văn Li chỉ cảm thấy khí hải bốc lên, tất cả dị năng trong nháy mắt bị đè ép thành một đoàn, giống như có người muốn cậy mạnh muốn bóp nát quả hạch đào.
Lý Văn Li thừa nhận chuyện này thống khổ đến tận xương, mặt mũi đỏ hết nổi gân xanh, nhưng hắn vẫn như cũ khống chế khí lực, xoay cổ tay cướp lấy viên đá trên tay người kia.
Tảng đá kia trời sinh chính là dùng để áp chế năng lực của kẻ có dị năng, lúc này Lý Văn Li ôm vào trong ngực, không thể nghi ngờ chính là phong ấn dị năng.
Kiếm gió xung quanh đã ngừng lại hoàn toàn, nhưng trong khí hải của Lý Văn Li lại nổi lên sóng lớn, bước chân hắn phù phiếm căn bản không thấy rõ đường trước mắt.
Lúc đó, Bạch Quân Quân kéo Lâm nương tử chạy xuống dưới tầng thấp nhất của mật thất, lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy hồ ly bị thương lảo đảo sắp ngã.
Cái cổ đầy máu trong nháy mắt nhuộm đỏ quần áo.
Bạch Quân Quân hoảng hốt, lập tức vung cây roi hoa thuỳ đồng ra, quấn lấy Lý Văn Li kéo về phía sau.
Chờ Lý Văn Li lảo đảo rơi xuống bên cạnh Bạch Quân Quân, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt, dường như đang phải chịu sự đau khổ to lớn nào đó.
Lúc này Lý Văn Li hoàn toàn không dùng đến dị năng, hắn miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo giao viên đá trong tay cho Bạch Quân Quân.
Lúc này ngay cả sức lực để mở không gian Lý Văn Li cũng không có.
Bạch Quân Quân nhất thời hiểu rõ ý tứ của hắn, tiếp nhận viên đá tiện tay ném vào không gian.
Không có viên đá áp chế, cuối cùng Lý Văn Li đã dễ chịu hơn rất nhiều.
"Ngươi cố gắng một chút." Bạch Quân Quân nói xong lấy nước cỏ cây ra cho Lý Văn Li, tiếp theo tiếp tục đỡ Lý Văn Li chạy đi, Lâm nương tử cũng nhanh chóng tiến lên hỗ trợ nàng.
Nhưng đá thánh bị cướp, ông già kia sao lại có thể từ bỏ ý đồ.
Ông già như bị điên xông tới: "Tiểu tặc lớn mật trả đá thánh lại cho ta!"
Nói xong đột nhiên phát lực.
Bạch Quân Quân vô cùng tức giận, thương tổn hồ ly nhà nàng đã rất quá đáng rồi, còn dám đuổi theo tiến lên kêu gào?
Nàng giao hồ ly cho Lâm nương tử, tự mình tụt lại phía sau.
"Ngươi muốn làm gì?" Lâm nương tử vẻ mặt kinh hoảng giữ lấy Bạch Quân Quân muốn chạy trở về.
"Ngươi đưa hồ ly đi trước, ta chờ một lúc rồi đến."
"Đi đến đâu!" Lâm nương tử mờ mịt, đây là hướng phía dưới con đường, đường ra duy nhất ở phía trên là!
Không đợi Bạch Quân Quân trả lời, Lý Văn Li yếu ớt khẽ chỉ phía dưới: "Trong mật thất của cơ quan này."
"!" Lâm nương tử không tiếp tục dây dưa, đỡ Lý Văn Li đi xuống dưới.
Mà ông già trên đầu trơ mắt nhìn Lý Văn Li được Lâm nương tử đỡ đi, giận không kìm được trừng mắt với Bạch Quân Quân: "Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, tránh ra!"
Bạch Quân Quân cong môi: "Ta cũng không phải nhân vật lớn gì, vì sao không dám giết ta, Trâu công công."
Một tiếng Trâu công công này khiến cho ông già mặc áo choàng cứng đờ người: "Ngươi đang nói cái gì."
"Đừng giả bộ nữa." Bạch Quân Quân lạnh lùng nhếch mép: "Ta cũng không muốn là kẻ địch với ông, nếu chúng ta có thể đàm phán hoà bình dĩ nhiên là tốt nhất, nếu như không được, cũng không sao, dù sao người nào phải chịu thiệt thòi còn chưa chắc chắn."
Trong cơ quan của cột chống trời này có thư của phụ thân nàng, khi đó nàng đã mơ hồ đoán được ông già áo choàng này là ai.
Dù sao, năm đó hoàng đế thế nhưng bị bắt quả tang là dẫn phụ thân của nguyên chủ vào trong cung.
Người duy nhất có cơ hội tiếp xúc với thư từ chỉ có Trâu công công, mà ông ta thu thập bản sao của bức thư rồi để ở đây nghe cũng hợp lý.
Trâu công công cong môi: "Nếu đã như vậy, thì đừng trách ta."
Ông ta giật giật ngón tay, dáng vẻ chuẩn bị như sắp ra một đòn lớn.
Lúc này Bạch Quân Quân mới phát hiện trên tay ông ta đeo một chiếc bao tay kỳ dị, mà trên năm chỗ khớp ngón tay được găm đá kia đều có đầu nhọn nhô lên phía trên còn có máu, hiển nhiên là của hồ ly.
Hơn nữa tảng đá kia nhìn rất quen mắt, xác nhận cùng chất liệu với hòn đá quỷ dị kia.