Lý Văn Li cũng cảm khái: “Lão tử lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên được bôi thuốc.”
Ở thời mạt thế, vết thương của hắn đều được chữa trị bằng dị năng hệ mộc, cho dù căn cứ hay là đội ngũ không có dị năng giả mộc hệ, vậy thì ở trong thành phố cũng sẽ bán dược liệu được chế tạo bằng dị năng hệ mộc.
Tất cả các vết thương ngoài da đều được trị theo cách cơ bản ấy, một liều không khỏi được thì dùng hai liều.
Nghĩ tới phiến đã quái dị kia, Lý Văn Li lại thở dài: “May mà thời ấy không có cái thứ quỷ ấy. Nếu mà thứ đó rơi vào tay đám zombie, vậy thì chúng ta coi như xong đời.”
Uổng công hắn còn nghĩ nếu có cơ hội thì phải đem nó về thời mạt thế để giải quyết vấn đề những giống loài biến dị.
Hiện giờ đích thân được trải nghiệm uy lực của phiến đá này, hắn cảm thấy hay là đừng đem về thì hơn. Ngộ nhỡ để nó lọt vào tay kẻ xấu, vậy thì đó mới là đại nạn, là tận thế thực sự.
Đương lúc Lý Văn Li còn thở ngắn than dài, Bạch Quân Quân bỗng nhiên đưa tay ra kéo Lý Văn Li.
“Ngươi đã buồn ngủ chưa?”
“?”
Lý Văn Li bất giác lắc đầu.
“Vậy thì chúng ta mau tới địa cung thôi!”
“?” Lý Văn Li nhìn đại tiểu thư bằng ánh mắt khó hiểu.
Ngay sau đó, hai người cùng tiến vào không gian.
Bạch Quân Quân kéo Lý Văn Li bước ra từ bên trong căn phòng nhỏ, đi xuyên qua đình viện, tiến vào địa cung.
Lúc này địa cung hỗn loạn đã yên ổn trở lại.
Có điều nơi này vẫn còn duy trì nguyên dạng, kệ để hàng đổ tứ tung ra đất, làm rơi rất nhiều đồ đạc.
Thấy đại tiểu thư chẳng hề “săn sóc” người bệnh là mình tẹo nào, Lý Văn Li cảm thấy rất không hài lòng.
Bạch Quân Quân nắm tay Lý Văn Li đi tìm kiếm khắp trong không gian, chỉ thấy phần lớn những thứ ngổn ngang trên mặt đất toàn là kinh thư, ngoài đám kinh thư ấy ra còn có rất nhiều tượng phật, cùng với pháp khí phật gia.
Đối với Thiện Từ phương trượng kia, những thứ này chẳng khác gì bảo bối, nhưng đối với Bạch Quân Quân, mấy thứ này đều là đồ vật chiếm diện tích.
Nhưng đại thúc què chân nói rằng ông ấy đã để cuốn Quân Thượng Chi Sự trong địa cung, vì vậy Bạch Quân Quân cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nhận mệnh mà kiếm tìm, đáng tiếc là hai người họ đã lục lọi khắp cả địa cung mà vẫn chẳng hề tìm thấy thứ gì có liên quan đến Quân Thượng Chi Sự cả.
Tuy nhiên, hai người đã tìm thấy một chiếc hộp sắt được chế tạo tinh xảo, hoa văn được khắc trên chiếc hộp sắt này vô cùng quen mắt.
Bạch Quân Quân cầm lấy chiếc hộp, định lượng kỹ càng, cảm thấy bên trong nặng trịch.
Bạch Quân Quân ngạc nhiên.
Không ngờ chỗ này còn có một phiến đá khác!
Nàng tưởng rằng Trâu công công đã sớm lấy được phiến đá trong địa cung về tay, vậy mà nó vẫn lang thang khắp núi Danh Sĩ này, ngộ nhỡ hộp báu rơi ra bên ngoài để ông ta tìm được cũng dễ hiểu, vậy mà lại không phải!
Nếu vậy thì phiến đá trong tay Trâu công công rốt cuộc được tìm thấy ở đâu?
Hai người đưa mắt nhau, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.
“Nghe nói trên đời này có tổng cộng bốn hộp báu, hiện giờ tìm được, có hai cái ở trên tay chúng ta, ở chỗ Trâu công công có thêm một cái, thậm chí là hai cái cũng không chừng.” Lý Văn Li nghiêm mặt suy tư.
Vì sao lại lớn mật đoán rằng hai cái? Bởi vì nếu chỉ có một cái thì ông ta chắc chắn phải nâng như nâng trứng, sao có thể đành lòng đập vỡ tảng đá này thành từng mảnh cơ chứ?
Chỉ khi có nhiều hộp báu thì ông mới sẵn sàng đem ra thử nghiệm.
Bạch Quân Quân lại có suy nghĩ khác: “Chỉ sợ sau lưng Trâu công công còn có người khác.”
Lý Văn Li tỏ vẻ đồng tình: “Ngươi nói đúng, lúc trước Hắc Lục cũng đã tìm cục đá ráo riết. Vả lại, khi trước Hắc Chi Tru là thiên hạ đệ nhất tiêu cục, mà nay Thiên Lý cũng là một bang phái giang hồ, nói không chừng cũng cùng một giuộc với đám kia. Ngươi nói xem, người điều khiển bang phái giang hồ này có phải là vị vương gia áo choàng nào đó hay không?”
“…” Bạch Quân Quân á khẩu không trả lời được: “Ngươi cũng thật là dám nghĩ.”
Lý Văn Li nhướng mày: “Ngươi không cảm thấy suy đoán của ta cực kỳ hợp lý hay sao?”
Bạch Quân Quân chưa kịp đánh giá đã trông thấy trên kệ để hàng phía sau lưng Lý Văn Li có một pho tượng đồng khác thường.
Vốn dĩ tượng đồng này cũng không có gì đặc biệt, nhưng trong địa cung lộn xộn ngổn ngang này, thứ nào cũng lệch trái ngã phải, chỉ có mỗi pho tượng đồng này vẫn được xếp ngay ngắn trên kệ đổ hàng.