Tuy đôi khi vẫn sẽ ngộ thương người qua đường, nhưng so với lúc trước cứ công kích không phân biệt ai với ai thì đã tiến bộ hơn quá nhiều rồi.
Bạch Quân Quân vừa rất có hứng thú nghe, vừa vặt nấm ăn.
Thỉnh thoảng còn khen đôi ba câu Bạch Táp Táp lợi hại.
Bạch Táp Táp được trưởng tỷ khen ngợi, hơi ngại ngùng mím môi cười.
So với tình cảnh bi thảm của những người khác, nhà họ có đồ ăn nóng hổi, lại có lời nói không hết, hơn nữa nam tử thành niên nhà họ đã nhiều sức chiến đấu còn mạnh nữa, tóm lại bầu không khí cực kỳ khác biệt.
Cảm giác đội như vậy hoàn toàn không cần dựa vào đội bảy người, tới nơi đây đơn thuần là để cướp tài nguyên.
Cảm nhận được ánh mắt của người khác liên tục nhìn về phía bên này, mọi người cũng nhận ra làm vậy thì quá khiến người ta ghen ghét, nên chậm rãi không nói nữa, bọn họ yên tĩnh ăn uống, sau đó nên làm gì thì làm đó.
Hơn một ngàn người ở cùng một chỗ qua đêm, cũng không đến mức phải lo lắng giặc cỏ đột kích, nhưng mà lão Khâu thúc vẫn thay phiên gác đêm với ba nhi tử.
Dù sao bọn họ đều đã trải qua sống chết, không muốn lại sinh ly tử biệt lần hai.
Còn Bạch Quân Quân ăn xong bữa tối thì tiếp tục cuộn mình bên đống cỏ chuẩn bị đi ngủ.
Bạch Táp Táp thấy thế, ná cũng không thèm luyện, chỉ ở bên cạnh nàng trông chừng giúp đuổi muỗi.
Mà nói mới thấy, khi mùa hè đến, muỗi cũng tăng lên nhiều.
Ngủ ở dã ngoại bọn họ bị muỗi làm phiền cực kỳ, thậm chí còn có mấy người bị muỗi đốt gãi chảy mủ.
Hai hôm nay đều là Bạch Táp Táp giúp Bạch Quân Quân đuổi muỗi, đương nhiên, hồi trước cũng như thế, cho nên nàng không thấy có vấn đề gì cả.
Nhưng lúc này Bạch Quân Quân đã nhắm mắt tu luyện không nhận ra ngọn gió hiu hiu trên người là do tiểu muội giúp nàng quạt.
Bạch Linh Vũ thấy vậy cũng học theo, giúp trưởng tỷ quạt gió.
Hai đứa nhỏ hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, Khâu gia không khỏi mỉm cười.
Bốn nam nhân của Khâu gia vây mấy hài tử với nữ nhân vào giữa, tựa như tứ giác, mỗi người canh giữ một góc.
Lúc này cơ bản không cần đống lửa nữa, ngoại trừ để lại mấy cây đuốc chiếu sáng ra thì phần lớn mọi người đều ngủ trong bóng đêm.
Ngủ rồi thì sẽ không cảm thấy mệt và đói khát nữa.
Hai hôm nay ngủ nhiều rồi, nên Bạch Quân Quân không thật sự ngủ thiếp đi, nàng cố gắng vận chuyển linh khí cỏ cây mãi đến ba, bốn giờ mới ngủ.
Nhưng ngủ được một chốc đã bị muỗi cắn đánh thức.
Bạch Quân Quân buồn rầu gãi gãi túi muỗi trên tay, nàng buồn bực ngồi dậy.
Ở mạt thế cũng có muỗi.
Nhưng mà muỗi biến dị ở mạt thế còn to hơn con dơi, hơn nữa chúng nó kết bè kết phái xuất hiện, người ở mạt thế gọi đấy là “muỗi họa”.
Với lại loại muỗi này không chỉ hút máu mà còn sinh ra một loại axit lỏng có tính ăn mòn cực mạnh, ngay cả khi Zombie đụng phải axit ăn mòn của chúng nó, cũng sẽ trở nên dính nhớp khủng khiếp chứ đừng nói là người thường, khi đụng vào quả thực ngay cả bụi xương còn không dư lại ấy chứ.
Còn nữa, loại muỗi này xuất hiện sẽ phát tán virus, một khi bất cẩn dính chưởng thì dù có là thuật chữa trị của dị năng hệ mộc vẫn không thể làm gì được nó.
Cho người người mạt thế đều cực kỳ chán ghét muỗi biến dị, mỗi lần muỗi tai họa xuất hiện là sẽ trực tiếp ra dị năng hệ hỏa đốt sạch bọn chúng, hoặc là dệt hàng rào điện của dị năng hệ lôi giật chết chúng nó.
Tóm lại muỗi biến dị dù có diệt thế nào thì cũng không thể diệt sạch, nhưng mỗi lần xuất hiện đều có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất của dị năng giả năm mạt thế thứ sáu trăm sáu mươi sáu.
Tuy ở chỗ này không có muỗi biến dị, nhưng có sẵn ấn tượng xấu xí, Bạch Quân Quân vẫn chán ghét nó đến tận xương tủy.
Bị đốt tỉnh thì không nói đi, trong lòng còn bốc lên một luồng sát ý muốn giết sạch chúng nó cho sảng khoái.
Nhưng mà, nàng không có dị năng hệ hỏa, cũng không có hàng rào điện! Bây giờ chỉ có thể giống như người khác, làm lơ muỗi rồi ngủ tiếp!
Nhưng mà, kêu làm chịu đựng giống như người khác thì nàng không làm được.
Cho nên Bạch Quân Quân bực bội ngồi dậy.