Những tiếng phản đối này xuất phát từ hoàng cung.
Nói ra thì, nhóm thái phi vốn dĩ ở chùa Pháp Hoa lại bởi vì phản quân nên lần nữa quay về hoàng cung, nhưng chùa Pháp Hoa đã để lại bóng ma quá lớn, một đám thái phi ngày hôm đó không thể an tâm đêm không thể ngủ.
Nhất là những vị phi tử còn có con trai, ồn ào bày tỏ muốn đi theo ở với con trai.
Mẫu thân của Vũ Văn Loan Phi còn tốt, con trai của bà ấy ở ngay phủ hoàng tử, ra ngoài cũng chỉ là thời gian giây lát.
Nhưng mẫu phi của Đại hoàng tử thì không phải là đi ra ngoài dễ dàng như vậy.
Dù sao Đại hoàng tử ở phía tây xa xôi, bảo người ta đưa thái phi từ Hoàng Đô qua đó, ngộ nhỡ người có quyết tâm trên đường ám sát thái phi, rồi giá họa cho Vũ Văn Loan Phi thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên bảo Vũ Văn Loan Phi đưa thái phi đi phương Tây, là không thể nào.
Mà lúc này, mẫu phi của Tam hoàng tử lại đứng ra, bà ấy biểu thị con của bà ấy đã chết, không tồn tại sự uy hiếp đối với người nào, người khác cũng sẽ không ám sát bà ấy.
Bà ấy trở về thắp nén hương cho nhi tử, trên đường xảy ra chuyện gì tự bà ấy chịu trách nhiệm, lần này được rồi chứ?
Vũ Văn Loan Phi vẫn như cũ không dám cho đi.
Mặc dù tam đệ đã qua đời, nhưng bà ấy suy cho cùng vẫn là phi tử của Tiên Đế, ngộ nhỡ trên đường trở về hoặc là sau khi trở về bị người khác nhục nhã, vậy thì đó chính là sỉ nhục mặt mũi của Thiên gia.
Cho nên càng không thể đi.
Hai lão đại này cũng không đi được, những tiểu phi tần khác càng không có khả năng đi.
Thế là mọi người ở trong cung từng ngày than thở thậm chí than thở thành bệnh.
Thái Hoàng thái hậu nhìn thấy đám con dâu từng người nhớ mong con trai, thật sự là hận không thể ban thưởng một tấm vải trắng để cho tất cả bọn họ đều đi theo Tiên Đế.
Nhìn thấy trong hoàng cung thái phi cứ từng người một đổ bệnh, Vũ Văn Loan Phi không nhịn được thở dài: "Chư vị thái phi chớ sốt ruột, bây giờ thế cục đại loạn, cho phép các ngài rời đi mới thật sự là bất hiếu.
Nhưng ta cũng biết rõ chư vị thái phi tưởng niệm người thân, gần đây đang chuẩn bị thư mời, để cho gia tộc hoàng thất lại đoàn tụ ở hoàng cung."
"Cái gì?"
Người khác thì không nói, mẫu phi của Đại hoàng tử nhất thời sáng mắt lên: "Ngươi nói thật sao?"
Vũ Văn Loan Phi thở dài: "Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với huynh trưởng và Cửu đệ, dĩ nhiên là thật, hơn nữa con cái của chư vị thái phi bất kể là công chúa hay là huynh đệ nhà mẹ đẻ, ta cũng đều dự định mời tới, đến lúc đó mọi người nếu muốn theo người nhà mẹ đẻ rời đi, tự rời đi là được."
Một đám thái phi tuyệt đối không nghĩ đến Vũ Văn Loan Phi sẽ quyết đoán làm như vậy, các bà ấy còn tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội rời khỏi bức tường đỏ này!
"Ngươi..."
"Ta hiểu tâm trạng của chư vị thái phi, giống như ta lúc nào cũng tưởng niệm huyện Anh. Các ngươi phụng dưỡng Tiên Đế nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ là lúc nên chọn một nơi phong thủy bảo địa để hưởng tuổi thọ cho tốt rồi."
Sau khi nhóm thái phi nghe Vũ Văn Loan Phi quyết định như này, trong nháy mắt cảm thấy mình khỏi bệnh rồi, thể cốt cũng cứng rắn rồi.
Văn Nhân Phinh Đình trầm mặc nhìn tất cả, chờ nhóm thái phi rời đến vườn ngự uyển nàng ta mới thở dài.
"Lại sao vậy?" Vũ Văn Loan Phi thật vất vả mới giải quyết được vẻ u sầu của nhóm thái phi, kết quả Văn Nhân Phinh Đình cũng bắt đầu than thở.
Chẳng lẽ, bệnh này còn truyền nhiễm sao?
Văn Nhân Phinh Đình ưu sầu liếc hắn một cái.
"Điện hạ thời khắc suy nghĩ vì nhóm thái phi, nhưng có suy nghĩ vì chính mình hay không?"
Vũ Văn Loan Phi sửng sốt: "Giải quyết vấn đề của mấy lão thái thái này, có thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với ta?"
"Điện hạ có biết, lúc trước các hoàng tử từng gửi bao nhiêu phong thư đến để thỉnh cầu đón thái phi đi, đều bị cha ta cản lại."
"Tất nhiên là biết." Vũ Văn Loan Phi gật đầu: "Nhưng khi đó Tể tướng là lo lắng các hoàng tử bắt chước Hà Thanh Vương, giả vờ tới đón người thân rồi dẫn binh tiến đánh Hoàng Đô, cho nên mới không cho phép bọn họ tới đón người."