Bánh màn thầu được ném vào yên lặng lăn trên mặt đất, đám trùng nhỏ đó vẫn như cũ bay vo ve, đối với cái bánh màn thầu này nửa điểm hứng thú cũng không có.
Nhưng trùng nhỏ không có hứng thú với bánh màn thầu, không có nghĩa là Bạch Quân Quân cũng như thế.
Nàng nhặt cái đồ bố thí này lên ném vào không gian.
Mặc dù bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, nhưng cũng không thể lãng phí đồ ăn.
Lúc chạy nạn cái bánh màn thầu này là bảo bối cứu mạng của bao nhiêu người.
Nhìn thấy dáng vẻ quý trọng lương thực của đại tiểu thư, Lý Văn Li cười rất đồng tình.
Lúc này ánh mắt của hắn đang đảo quanh những con trùng nhỏ đáng ghét đang xoay tít này, đám trùng nhỏ này từ sau khi hai người xuất hiện lại bắt đầu chuyển động loạn xạ quanh hai người họ.
Nhưng kích cỡ của bọn chúng thực sự quá nhỏ, cho dù toả ra xung quanh, cảm giác kia giống như bụi, căn bản không cảm nhận được sự tồn tại.
Nhưng chúng nó suy cho cùng cũng là côn trùng, có trời mới biết lúc nào sẽ đi vào lỗ tai hoặc trong lỗ chân lông.
Vào lúc Bạch Quân Quân đang cân nhắc xem có dùng dị năng hệ mộc để biến đám côn trùng này thành bùn sống hoàn thành sứ mệnh bảo vệ hoa của nó hay không, bên cạnh đột nhiên bốc lên một ngọn lửa u ám.
Hồ ly đã im lặng nướng côn trùng.
"..." Bạch Quân Quân.
"Ngươi không sợ ánh lửa kia sẽ khiến Kiều chưởng quỹ nhìn thấy à?"
Lý Văn Li vừa cười vừa đưa ngọn lửa đến nơi tối nhất.
Ngọn lửa màu xanh yếu ớt giống như ma trơi, nó đốt cháy đám sâu nhỏ không một tiếng động, bởi vì nhiệt độ của ngọn lửa quá cao ngay cả khói cũng không sinh ra, sâu nhỏ hoá lỏng biến mất ngay tại chỗ.
Cũng chính vì vậy, hai người ở chỗ này nướng côn trùng, người ở bên trên lại một chút cũng không phát hiện ra.
Lúc này, bên ngoài lại một lần nữa truyền tới tiếng gõ cửa.
Theo lý mà nói, bị giam ở mật thất dưới lòng đất con người sẽ không có cách nào cảm giác được sự vật bên ngoài, nhưng ai bảo bọn họ có ngũ giác hơn người chứ?
Lúc này động tĩnh bên ngoài hai người nghe rõ từng câu từng chữ.
Kiều chưởng quỹ nhìn thấy Triệu Tiểu Miêu đi tới thản nhiên nhướng mày: "Về rồi à."
"Vâng." Triệu Tiểu Miêu hoàn toàn không che giấu được sự vui mừng trong mắt.
Nàng nhẹ nhàng hành lễ với Kiều chưởng quỹ "Tiểu Miêu may mắn không thẹn với lòng, hoàn thành nhiệm vụ."
Kiều chưởng quỹ không chút biến sắc nhìn thoáng qua sàn nhà, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Bên trong mật thất, đám trùng nhỏ còn lại kia cùng nhau tiến lên, như muốn bám vào lỗ tai của bọn họ.
Rõ ràng là muốn che lỗ tai của bọn họ lại, tránh cho bọn họ nghe được tin tức quan trọng.
Lý Văn Li sao có thể cho phép đám trùng nhỏ bịt lỗ tai?
Hắn tạo một cái vòng lửa nhỏ bảo vệ xung quanh hai người, một khi đám trùng nhỏ tới gần thì sẽ như thiêu thân lao vào lửa, trong nháy mắt chôn vùi trong ngọn lửa màu lam.
Kiều chưởng quỹ không biết bên trong mật thất đám trùng nhỏ đang phải đối mặt với sự đau khổ lớn nhất đời trùng, cho là đã khống chế được hai người dưới đất, lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía Triệu Tiểu Miêu.
"Từ từ nói."
Triệu Tiểu Miêu nghe vậy lấy bản vẽ trong tay áo ra: "Đây là ta vẽ sau khi trở về, mời Kiều chưởng quỹ xem qua."
Kiều chưởng quỹ không nghĩ tới Triệu Tiểu Miêu này vậy mà lại vẽ được đồ trở về, ông ta có chút ngoài ý muốn tiếp nhận bản vẽ.
Học thức của Triệu Tiểu Miêu cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, đọc sách nhận biết chữ không có vấn đề, nhưng nếu nói đến ngâm thơ vẽ tranh... Có chút khó khăn.
Cho nên mặc dù nàng ta đã dùng hết sức, có thể vẽ ra đồ vật vẫn trừu tượng như cũ.
Triệu Tiểu Miêu có chút chột dạ, chuẩn bị dùng miệng thuật lại phương thức tìm về cho mình một chút thể diện, ai ngờ Kiều chưởng quỹ lại là xua tay ra hiệu nàng ta không cần nhiều lời.
Sau đó Triệu chưởng quỹ đi đến bên cạnh cửa sổ, mở lư hương trên bàn thờ ra.
Đây là một cái lư hương hình vuông bên trên rộng hơn so với nghiên mực, bên trong chỉ có tàn hương màu xám trắng.