Mọi người nhìn thấy biến cố như vậy sợ ngây người.
"Nội lực... Nội lực thâm hậu như vậy có phải... thật sự là Nhị thủ tọa hay không?"
Hiện nay trên cõi đời, cũng chỉ có một mình Nhị thủ tọa có nội lực thâm hậu như thế mà thôi?
Một khi có loại suy nghĩ này, sẽ rất khó thay đổi thiết lập. Cho nên ban đầu những người theo Đại thủ toạ cùng nhau đi bắt người xâm nhập đều đang do dự.
Nhưng Liên Nỗ Xa một khi đã phát động tấn công, trừ phi do con người đóng lại, nếu không nó sẽ luôn tấn công, cho đến khi không còn mũi tên mới thôi.
Hơn nữa không có mệnh lệnh của Đại thủ tọa mọi người cũng không dám dừng tay, bọn họ chột dạ liếc nhau một chút, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự lo lắng không yên.
Nhưng cho dù lo lắng không yên cũng không có cách, ai bảo bọn họ là vô danh tiểu tốt không có quyền lên tiếng?
Đối với Lý Văn Li mà nói, những mũi tên này căn bản không đáng lo lắng, hắn lợi dụng kiếm gió tạo cho mình một kết giới không thể phá vỡ, chỉ cần hòn đá quái dị kia không xuất hiện, căn bản không có thứ gì có thể khắc chế hắn.
Lúc đầu Đại thủ tọa muốn dùng Liên Nỗ Xa kéo chết người này, hắn ta có mười chiếc Liên Nỗ Xa, lại thêm trên vách đá dựng đứng còn có rất nhiều vũ khí trang bị loại nhỏ, đánh mười chọi một, nội lực của hắn thâm hậu thì như thế nào, hắn ta có phải hao tổn cũng có thể dây dưa với tên kia đến chết.
Nhưng hao tổn rồi hao tổn, Đại thủ tọa đã phát hiện không hợp lý.
Thế này sao lại là dây dưa chết hắn, rõ ràng là dây dưa chết chính mình.
Mũi tên của bọn họ liên tục không ngừng giảm bớt, nhưng kết giới được tạo ra bởi nội lực trước mặt người kia lại không có một chút vết rách.
Mũi tên vẫn như cũ rơi xuống cách hắn hơn ba trượng, chỉ là một khoảnh khắc, mũi tên được tích trữ trên nhà sàn đã sắp cấp báo rồi.
Đại thủ tọa có chút lo lắng đi qua đi lại, cuối cùng dứt khoát bảo mọi người ngừng bắn.
Phụ trách Liên Nỗ Xa nhanh chóng kéo cửa xuống, bốn phía lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mưa mũi tên dừng lại, Lý Văn Li nhịn không được cong môi: "Sao vậy... Ngươi chỉ có chút thực lực ấy?"
Đại thủ tọa bị kẻ phách lối này khiến cho nghẹn họng, hận không thể lập tức tiến lên đánh một trận thoải mái với hắn.
Nhưng vừa rồi ở trong xưởng lắp ráp hai người giao đấu ngắn gọn có thể thấy được tên này tuyệt đối khó chơi, cho dù hắn ta tự mình hạ màn cũng chưa chắc chiếm được thế tốt.
Đại thủ tọa biết bây giờ không phải là lúc lấy cứng đối cứng.
Hắn ta muốn tiếp tục dùng bài kéo dài, khiến cho thực lực của người này hao tổn mới được.
Thế là Đại thủ tọa quả quyết quay về phía vách đá dựng đứng huýt sáo.
Trong chốc lát, Lý Văn Li đã nghe thấy tiếng dây thừng chao lượn.
Hắn cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn thấy trên vách đá dựng đứng này lần lượt có những kẻ như người nhện nhỏ gầy đang rơi nhanh về phía hắn.
Hơn nữa trên tay những người này đều cầm tiễn nỏ, cung nỏ đoản tiễn cũng đã lên đạn, đang không ngừng bay tới phía hắn.
Lý Văn Li vung vạt áo lên, trong giây lát đã cuốn hết mũi tên xuống dưới.
Vào lúc hắn đối phó với mũi tên, đội thứ nhất đã từ trên vách đá dựng đứng rơi xuống đất, bọn họ cầm đao kiếm chạy cực nhanh xông tới Lý Văn Li.
Lý Văn Li cũng nghiêm túc, lấy đoản kiếm ra chiến đấu với bọn họ.
Nhưng đoản kiếm của mình cùng với Huyền Thiết Kiếm này suy cho cùng có sự khác biệt, trong chốc lát đoản kiếm đã xuất hiện vết nứt.
Lý Văn Li bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đoản kiếm nát của chính mình, mặc dù nó không bằng một phần ngàn Chu quỷ của đại tiểu thư, nhưng tốt xấu gì nó cũng bầu bạn với chính mình cả ngày lẫn đêm, hơn nữa trong khoảng thời gian này đã từng đánh quái thú, nó cũng đã trải qua kẻ địch.
Nhưng hôm nay cuối cùng nó đã kết thúc sứ mạng của mình phải bỏ mạng ở nơi này.
Lý Văn Li có chút đau lòng dùng sức vung ra một đao cuối cùng.
"Ầm!"
Lúc đụng vào trường kiếm của đối phương, đoản kiếm phát ra một tiếng vô cùng thanh thúy, tiếp theo nó dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai mà đứt đôi ra rồi.
Mọi người thấy đoản kiếm của người thần bí đã bị gãy, không tự giác lộ ra nét vui mừng, cuối cùng mình đã chiếm thế thượng phong.