Nhìn thấy Vũ Văn Tuyển nàng một chút cũng không sợ hãi, hoàng tử thì sao, tất cả mọi người đều bình đẳng, thậm chí Vũ Văn Tuyển còn lợi dụng trưởng tỷ, người như này đối với nàng mà nói chính là không được hoan nghênh.
Không thích thì không nên miễn cưỡng chính mình, càng không cần phải giả vờ thích, ngay thẳng biểu đạt cảm xúc mới có thể khiến cho đối phương hiểu rõ lập trường của mình.
Bạch Táp Táp có thái độ vô cùng kiên định!
Vũ Văn Tuyển không nghĩ tới Bạch Táp Táp chỉ là con thứ mà dám quyết định thay đích nữ, không nhịn được cong môi không âm không dương nói một câu:
"Xem ra Táp Táp trưởng thành rồi, đã biết cầm lông gà làm lệnh tiễn rồi."
"..." Bạch Táp Táp bị chẹn họng một chút, không biết nên đối đáp như thế nào.
A Đao híp mắt: "Cửu hoàng tử đêm khuya đến Bạch phủ suy cho cùng cũng không thích hợp, tiểu thư nhà chúng ta đã nghỉ ngơi, có việc gì thì ngày mai xin đến sớm."
Vũ Văn Tuyển liếc hắn một cái cũng cười theo: "Ngươi chẳng qua chỉ là người làm của Lý Văn Li, thân phận của Lý Văn Li cũng chưa đủ tư cách để dùng, mà ngươi càng chỉ là tôi tớ, lấy thân phận gì để nói chuyện với ta?"
“Đã lâu không gặp, ta cũng không nghĩ tới Cửu hoàng tử khẩu khí lớn như vậy."
Vào lúc đôi bên đang đối chọi gay gắt, Bạch Quân Quân chậm rãi đi ra.
Chủ yếu là bên trong có lão hoà thượng Thiện Từ và Kiều chưởng quỹ, những người này cũng không thể để cho Vũ Văn Tuyển nhìn thấy, cho nên Bạch Quân Quân chỉ có thể tự mình đi ra ứng phó với cái người dính người như thuốc cao bôi da chó này.
Mặc dù hồ ly cũng rất muốn đi ra, nhưng đã bị đại tiểu thư ra mệnh lệnh cấm chỉ.
Lúc này Lý Văn Li chỉ có thể yên lặng ở trong sân u oán vẽ vòng tròn.
Mà Vũ Văn Tuyển nhìn thấy Bạch Quân Quân đi ra, hai mắt nhịn không được tỏa sáng.
Đã lâu không gặp Bạch Quân Quân đã trưởng thành hơn, nàng so với trước kia còn đẹp hơn, nhất là đôi mắt tự tin kiên định kia, giống như ánh trăng trong sáng sáng ngời không thể thay thế.
Nhìn thấy thiếu nữ như vậy, lại sẽ có bao nhiêu người không động tâm.
Vũ Văn Tuyển nhịn không được khóe miệng cong lên: "Ta biết, muội nhất định sẽ ra."
"..." Bạch Quân Quân im lặng: "Nếu như người đã da mặt mỏng, ta cũng không còn đến mức bày ra mặt đen."
Vũ Văn Tuyển hoàn toàn không coi lời Bạch Quân Quân nói là chuyện đáng kể, hắn chỉ cao hứng nói: "Ta đã chuẩn bị một sự kinh hỉ, muội có muốn đi cùng ta không?"
"..." Bạch Quân Quân.
"Ta nói này vị đại ca kia, cho dù ta có phân biệt phải trái rộng lượng hiền lương, cũng không có khả năng dưới tình huống như này đi theo ngươi xem kinh hỉ gì đó? Ngươi không cảm thấy ngươi còn nợ ta một lời giải thích à? Ngươi còn không biết xấu hổ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vừa thấy mặt đã mời ta đi vui chơi giải trí du sơn ngoạn thủy?"
Vũ Văn Tuyển nghe vậy thì buồn bã ủ rũ: "Ta chính là vì giải thích với muội nên mới tới."
"Ngươi muốn giải thích cái gì, nói thẳng ở đây là được."
"Không được, nơi này có nhiều người không có phận sự, ta hi vọng chỉ có hai người chúng ta. Chẳng lẽ lâu như vậy không gặp, muội không muốn ôn lại chuyện cũ với ta hay sao?"
Ánh mắt Vũ Văn Tuyển ẩn chứa sự gợi tình, thâm thúy mà mê ly, nếu như là cô nương bình thường sớm đã chìm đắm trong sự ôn nhu này, nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Quân Quân không mắc bẫy này, nhất là thứ tình cảm sến súa đối với nàng mà nói đơn giản chỉ giống như con sên, ném đi rồi vẫn còn dính tay.
Nàng không thoải mái khẽ xoa hai cánh tay đang nổi da gà.
Nghĩ thầm tối nay muốn đuổi người này đi là không thể nào, tên này căn bản cũng là người khó chơi, nếu như nàng không đồng ý, chỉ sợ đêm nay hắn cũng sẽ không rời đi, không rời khỏi thì cũng thôi đi, ngộ nhỡ xông bừa vào trong sân, nhìn thấy được thứ không nên nhìn thì phải làm sao bây giờ.
Cứ như này, còn không bằng trực tiếp hẹn, sau đó đá hắn vào trong hố giẫm cho đến chết, để hắn vĩnh viễn cũng không leo lên được mới thật sự là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.