Cách đó không xa là một ngọn núi cao vút đến tận trời, từ chân núi đến giữa sườn núi có rất nhiều lầu trúc tọa lạc, những tòa lầu trúc này tương tự như những tòa ở Hổ Minh Uyên nhưng lại tinh xảo hơn ở Hổ Minh Uyên rất nhiều.
Lúc này là nửa đêm, người ở trong những tòa lầu đều đã chìm vào giấc ngủ say, nói vậy nơi này mới thật sự là ở bên trong núi Vu Tổ.
Căn cứ vào lời nói của Kiều chưởng quỹ, núi Vu Tổ có chế độ cấp bậc rõ ràng.
Người có năng lực và địa vị càng cao thì ở càng gần với đỉnh núi.
Cổ dân bình thường đều ở dưới chân núi.
Thần điện của núi Vu Tổ được bố trí ở giữa sườn núi, cổ dân bình thường muốn cầu xin việc gì đều sẽ đến nơi này.
Bên dưới Thần điện là nơi ở, bên trên Thần điện là rừng cổ trùng, cổ dân có thể bắt cổ trùng ở rừng cổ trùng rồi từ từ luyện chế.
Kiều chưởng quỹ là trưởng lão của núi Vu Tổ, ở gần Thần điện, mà người ở xứ khác đến như sư phụ của Lâm nương tử lại ở tại thôn Danh Sĩ ở chân núi.
Lúc này Bạch Quân Quân không liên lạc được với Hồ Ly, vốn nên đi thẳng đến nơi gần Thần điện để tìm Vu Noãn nhưng nàng cũng không nắm được tình hình của Vu Noãn, nếu tùy tiện đến đó thì cũng không tốt lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định đi tìm sư phụ của Lâm nương tử để tìm hiểu tin tức trước.
Lúc này ở nhà sàn tại thôn Danh Sĩ, một ông cụ đang ôm chăn ngủ say sưa.
Đột nhiên ông ấy cảm nhận được trong phòng có âm thanh.
Nghĩ đến những con rắn độc thường xuyên xuất hiện vào lúc nửa đêm, ông cụ bình tĩnh xoay người tiếp tục ngủ.
Ông cụ cũng rất khó chịu với việc núi Vu Tổ thường xuyên sai rắn độc đến theo dõi bọn họ lúc ngủ.
Nhưng có khiếu nại cũng vô ích, cùng lắm cũng chỉ đổi được sự yên bình ba đến năm ngày, sau đó lũ rắn độc này lại ngóc đầu trở lại.
Ông ấy thậm chí còn nghi ngờ rằng những người này hoàn toàn không giải quyết khiếu nại của mình, ngay từ đầu lũ rắn độc này cũng chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện mà thôi.
Có khi ba đến năm ngày sẽ xuất hiện, có khi mười ngày nửa tháng, tóm lại xuất hiện không hề có quy luật gì cả.
Trước kia ông ấy còn tưởng rằng rắn độc xuất hiện là vì có quá nhiều rắn, sâu, chuột ở núi Vu Tổ nên còn làm một cơ quan để bắt rắn độc.
Kết quả mới bắt được chưa bao lâu thì một đám thủ vệ đã xuất hiện, tất cả bọn họ đều mài đao soàn soạt, vẻ mặt đầy sát khí, sau đó mới biết những con rắn độc này đều không phải là thú dữ tầm thường, chúng nó là tuần tra viên của núi Vu Tổ, giám thị toàn bộ động tĩnh của núi Vu Tổ. Nếu rắn độc mà chết thì chủ nhân của nó sẽ biết ngay lập tức, còn có thể lần mò tin tức mà tìm đến.
Dân chúng ở nơi này cũng không thấy lạ lùng gì nữa, cũng sẽ không làm những con rắn này bị thương.
Nhưng ông ấy không biết, bởi vì những con rắn này mà mình còn chịu thiệt một cú lớn. May mắn đồ đệ đã chuồn mất từ lâu, nếu giống như ông ấy, đợi đến lúc phát hiện ra rắn độc, chỉ sợ nàng ta không ngủ nổi.
Nghĩ đến mấy đồ đệ mãi không để cho người ta bớt lo kia, mặc dù đang ở trong mộng ông cụ cũng thở dài.
Bạch Quân Quân nhìn thấy ông cụ rõ ràng đã tỉnh, rõ ràng còn đang thở dài nhưng chết sống gì cũng không muốn mở mắt thì cũng chịu thua.
Ông cụ này ăn nhờ ở đậu, nghe thấy trong phòng có động tĩnh cũng không mở mắt ra nhìn xem sao? Ngộ nhỡ nàng là người xấu thì phải làm thế nào?
Bạch Quân Quân lại đứng trong phòng thêm chốc lát nữa, sau khi xác định ông cụ không định mở mắt ra thì mới khẽ thở dài một tiếng: “Ông ơi, tỉnh đi.”
“?” Ông cụ sửng sốt, có phải ông ấy vừa nghe được tiếng của một bé gái vào lúc quả nửa đêm thế này không?
Không phải là rắn thành tinh đấy chứ?
“Ông ơi.” Bạch Quân Quân còn nói một câu: “Cháu là bạn của Lâm nương tử.”
“???” Ông cụ lầm bầm một tiếng rồi ngồi dậy.
Chỉ thấy một cô gái mặc y phục đỏ tươi đang đứng trong căn phòng u ám.
Y phục của cô gái được ánh trăng làm tôn lên vẻ thần bí, khuôn mặt trắng như sứ vừa tinh xảo lại vừa xinh đẹp.
Dáng vẻ kia giống như tinh linh vậy.
Ông cụ sửng sốt, trong thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào.
“Lần đầu gặp mặt, cháu là bạn của Lâm nương tử, Bạch Quân Quân.” Bạch Quân Quân vô cùng lễ phép, cúi đầu chào hỏi.