Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 864 - Chương 864. Thoát Khỏi Tình Huống Nguy Hiểm

Chương 864. Thoát khỏi tình huống nguy hiểm Chương 864. Thoát khỏi tình huống nguy hiểm

Mấy người thị nữ khó khăn lắm mới được giúp đỡ nhìn thấy nam nhân toàn thân đều là vết thương thì kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy sợ hãi, kết quả phát hiện thiếu nữ nằm trên lưng hắn chẳng phải là Quân Quân cô nương thì là ai nữa?

Hai người lập tức vui vẻ, hóa ra là người một nhà.

“Đạ tạ công tử, tiểu thư cứu giúp.”

Hai thị nữ lập tức phúc thân hành lễ, ai ngờ bọn họ không nói lời nào còn đỡ, vừa mới mở miệng một cái thì Hồ Ly đã tự động xem toàn bộ những người mở miệng là kẻ địch.

Hắn nheo mắt lại, có vẻ sắp tung chiêu.

Đúng lúc này Đan Hạc tiên sinh ra tay trước một bước, dùng một cây ngân châm đâm vào huyệt dũng tuyền của Hồ Ly.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, Hồ Ly ngã xuống.

“Lão Hạc, ông làm gì thế?” Sơn Hải tiên sinh mở to hai mắt nhìn, ông ấy không phát hiện ra sát ý của Hồ Ly, chỉ nhìn thấy Đan Hạc tiên sinh đột nhiên ra tay với Lý Văn Li.

Hai thị nữ kia cũng mang vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đan Hạc tiên sinh lắc đầu: “Ông nhìn dáng vẻ thất khiếu* chảy máu và đôi mắt đỏ đậm của hắn thì nên biết hắn đã bị độc khí công tâm tẩu hỏa nhập ma. Nếu không phải ta nhanh chóng ngăn cản thì chỉ sợ vừa rồi hắn đã bùng nổ, làm tổn thương người khác rồi.”

“Sao lại thế được?” Sơn Hải tiên sinh lắc đầu, dù sao vừa rồi tiểu tử này đã một mình giải quyết truy binh đấy.

Nhưng mà lúc ông ấy quay đầu nhìn thoáng qua truy binh thì lại phát hiện tất cả những truy binh này đều đầu một nơi thân một nẻo.

Nếu không nhìn lầm thì vừa rồi tiểu tử này chỉ vung dao găm mấy lần thôi đúng không?

Làm thế nào mà lại có thể luyện ra kiếm khí mãnh liệt như vậy?

“Đây là điều mà người bình thường có thể làm được sao?” Sơn Hải tiên sinh khiếp sợ.

“Tất nhiên không phải rồi.” Đan Hạc tiên sinh quyết đoán phân tích: “Không ngờ đồ nhi của ta lại quen biết một tiểu tử lại hại như vậy, cũng không biết hắn bái sư chốn nào, sao lại có bản lĩnh thế này.”

Tuy rằng chuyện tiểu tử này có thể lấy một chọi mười quả thật có một phần là do công lao của việc tẩu hỏa nhập ma nhưng bản lĩnh bản thân hẳn là không tồi.

Lúc này thị nữ đã ngây dại, hoàn toàn không ngờ hai vị lão tiên sinh lắm mồm này lại không thèm để ý đến người khác mà nói chuyện phiếm trong tình huống này.

Nhưng mà bây giờ là lúc nói chuyện phiếm sao?

Ngay tại lúc hai thị nữ đang cảm thấy vô cùng rối rắm thì cuối cùng A Đao cũng đưa theo Vu Noãn khoai thai đến trễ.

Lúc này, rốt cuộc đến lượt hai thị nữ vui mừng: “Cô nương.”

Vu Noãn cũng không nghĩ đến kiếp này vẫn còn có lúc gặp lại thị nữ của mình, vừa rồi lúc đấu pháp với cổ chủ, nàng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh, không ngờ rằng mơ mơ hồ hồ lại tránh được một kiếp, hơn nữa dưới sự nghiền áp tuyệt đối của Lý Văn Li, bọn họ thật sự mở được đường máu ra đây.

Có điều lúc này Bạch Quân Quan và Lý Văn Li đều bất tỉnh nhân sự, phải lập tức rời đi.

Vu Noãn không xúc động được bao lâu đã lập tức dặn dò mọi người: “Bây giờ chúng ta phải đến nơi vô chủ, chỉ có đến nơi đó Vu tộc mới không đuổi theo.”

Tuyệt đối không thể trì hoãn, chờ người của núi Vu Tổ phản ứng lại rồi tập kết nhân mã thì e rằng mọi người sẽ phải trải qua một trận chiến ác liệt.

Mọi người gật đầu, A Đao không nói hai lời cõng Lý Văn Li lên, hai thị nữ cũng dìu Bạch Quân Quân, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cứ như vậy, núi Vu Tổ đắm chìm mấy nghìn năm nghênh đón một sự thay đổi vô cùng bất ngờ, trong lần thay đổi bất ngờ này, cổ chủ chết còn một thánh nữ mất tích.

Đương nhiên chuyện khiến những người ở núi Vu Tổ đau lòng hơn cả chuyện này đó là độc trùng mãnh thú núi Vu Tổ nuôi dưỡng nhiều năm đều chết trong lửa lớn.

Mọi người giận dữ không thôi, thành lập một đội báo thù quanh năm quanh quẩn ở Tam Xá Khẩu và cả những khu vực quanh đó, hễ nhìn thấy thiếu niên bị độc trùng cắn đến trọng thương hay thậm chí là cả Vu Noãn thì sẽ lập tức giết.

Đương nhiên, người được gọi là thiếu niên chính là bản thân Lý Văn Li.

Dù sao lúc ấy quá mức hỗn loạn, mọi người không thấy rõ dáng vẻ của người này, lúc nghĩ lại chỉ vẽ ra được đường nét chung chung.

Bình Luận (0)
Comment