Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 866 - Chương 866. Vùng Đất Vô Chủ

Chương 866. Vùng đất vô chủ Chương 866. Vùng đất vô chủ

Mọi người cũng mượn cơ hội hồ ly hôn mê mới có thể đưa bọn họ rời khỏi Tam Xá Khẩu.

Hiện tại mọi người đã tuỳ tiện ở vùng đất vô chủ ngày thứ hai.

Vùng đất vô chủ phần lớn là cồn cát, vô cùng nóng nực.

Bọn họ thật vất vả mới tìm được một mảnh rừng cây che bóng, nhưng vùng rừng tùng này cũng không an toàn, ban ngày vừa tránh thoát được một đợt người của thôn Hỏa tộc lượn đi săn, hiện tại mọi người đang thương lượng ngày mai sẽ đi vào chỗ sâu hơn.

Ngay lúc A Đao nói lại tình hình với Bạch Quân Quân, mấy người Vu Noãn cũng tỉnh lại.

Đan Hạc tiên sinh dĩ nhiên là cầm tay của tiểu đồ đệ bắt mạch cho kỹ.

Lúc này mạch tượng của Bạch Quân Quân bình thường, nhịp tim đập cũng trầm ổn có lực, nghiễm nhiên trải qua một giấc ngủ hai ngày một đêm lúc này đã hoàn toàn khôi phục rồi.

Ông ấy cảm khái gật đầu: "Vẫn là thân thể của tiểu đồ đệ tốt, từ nhỏ đến lớn uống thuốc bổ không phí công."

"..." Bạch Quân Quân.

Có điều một câu kia của Đan Hạc tiên sinh

cũng nhắc nhở nàng, Bạch Quân Quân lập tức bắt mạch cho Lý Văn Li.

Lúc này lục phủ ngũ tạng của Lý Văn Li vẫn như cũ loạn thành một đoàn.

Trước đó nàng ở trong không gian thật vất vả mới sắp xếp được độc tố trong trái tim cho hồ ly, nhưng có vẻ như sau khi hắn tỉnh lại đã cuồng bạo lần nữa, hơn nữa sau đó còn xông vào độc chướng, nói tóm lại lúc này hồ ly lại lần nữa độc khí công tâm.

Nếu không phải Đan Hạc tiên sinh phong bế tâm mạch của hắn, chỉ sợ Lý Văn Li đã hết thuốc chữa mà mất mạng rồi.

Đan Hạc tiên sinh cảm khái nói: "Ta cũng chỉ là tạm thời bảo trụ tâm mạch của hắn, dù sao nơi này không có thuốc, ta cũng không có cách nào trị liệu, nhưng cho dù đến dược lô muốn cứu được tiểu tử này cũng không dễ dàng."

"Nhưng chúng ta không đến dược lô được." Vu Noãn trực tiếp từ chối lời đề nghị của Đan Hạc tiên sinh. "Hiện tại núi Vu Tổ chắc chắn đã hạ lệnh truy nã chúng ta, nếu như chúng ta xuất hiện ở dược lô thì không khác gì bắt rùa trong hũ."

“Đến huyện Anh hoặc huyện Đại thì sao?" A Đao cau mày hỏi.

Dù sao hai nơi này bọn họ đều có người quen, cho dù là Vũ Văn Loan Phi hay là huyện lệnh mập cũng có thể chăm sóc bọn họ một chút.

Đan Hạc tiên sinh lại sờ lên ria mép không tồn tại lắc đầu: "Nơi quá xa cũng không được, toàn thân Lý Văn Li đều trúng kịch độc, nhiều nhất còn có ba ngày có thể sống."

"!" A Đao nhất thời nhíu mày lại: "Vậy ta đi tìm thuốc cho công tử."

Tóm lại bảo hắn trơ mắt nhìn Lý Văn Li chết là không thể nào.

Lúc mọi người ở đây đang thương thảo xem nên làm cái gì, Bạch Quân Quân bình tĩnh đặt tay hồ ly xuống: "Không cần, ta có thể trị hết cho hắn."

"?" Đan Hạc tiên sinh là người đầu tiên viết lên dấu chấm hỏi.

Mặc dù nha đầu này là đệ tử cuối cùng của mình, nhưng mình dạy bao nhiêu thứ cho con bé, trong lòng mình nắm chắc.

Ông ấy cũng không có cách nào khác, nha đầu này vậy mà nói có thể trị hết cho tiểu tử này, chẳng lẽ điên rồi.

Sơn Hải nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Đan Hạc, yên lặng tiến đến trước mặt ông ấy nói thầm: "Ta ngược lại thật ra rất tin tưởng, nha đầu này không phải cũng đã thành công cứu hai chúng ta ra hay sao? Hơn nữa còn thuận tiện tìm ra tiểu đồng bọn của con bé và Vu Noãn cô nương."

"..." Đan Hạc lắc đầu: "Chuyện này không thể đánh đồng."

Cứu người còn có phần của vận khí, mưu tính.

Y thuật không phải như vậy, nó cần kiến thức cơ bản vững chắc, những thứ này, Thập Nhất không có.

Trừ phi, con bé ở sau lưng mình lại tìm một người sư phụ khác.

Có điều không phải ông ấy khoe khoang, đương kim trên đời ông ấy xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất, ngay cả ông ấy đã phán định là người vô phương cứu chữa vậy thì không ai có thể trị.

Đương nhiên, ngoại trừ thần tiên.

Nhưng Thập Nhất, con bé là thần tiên sao? Thật sao?

Đan Hạc tiên sinh biểu lộ ra gương mặt quá ngây thơ của hài tử.

Bạch Quân Quân lại không để ý, chỉ nói: "Quả thực không thể di động chuyển hồ ly, bây giờ ta đi tìm chỗ đặt chân, các ngươi ở nơi này trông coi là được."

Bình Luận (0)
Comment