Đan Hạc tiên sinh còn thì thầm với Sơn Hải tiên sinh một đêm, chỉ nói Thập Nhất là đứa ngốc, chuyện gì cũng muốn gánh vác trên vai, năm đó chỉ là một tiểu cô nương hư vinh, lớn lên tự đại như thế nào.
Nhưng lúc này Bạch Quân Quân vẻ mặt tự tin trở về, Đan Hạc cảm giác mình lại bị vả mặt rồi.
Quả nhiên.
Khi ông ấy đi theo Bạch Quân Quân đến mảnh đất bí mật này, hoàn toàn sợ ngây người.
Chuyện kinh hãi đầu tiên chính là mê tung trận bên ngoài tường thành, mê tung trận này khiến Sơn Hải yêu thích không buông tay.
Bởi vì nó xuất phát từ cổ thư lại có sáng tạo mới, nói tóm lại, tuyệt vời không thể tả.
Chuyện kinh hãi thứ hai là một bức tường đất không biết kéo dài bao xa.
Bức tường đất này không tổn hao gì không hỏng, nguy nga vô cùng, nhìn thấy cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
"Nha đầu à, ngươi sẽ không trực tiếp dẫn bọn ta vào trong nhà hàng xóm đấy chứ?" Sơn Hải thấp thỏm hỏi.
"Đương nhiên sẽ không, nhà hàng xóm tuyệt đối không có khí phái này." Bạch Quân Quân trả lời rất là tự tin.
Dù sao các bạn hàng xóm đều là người hoang dã chưa được khai hóa.
Mọi người bán tín bán nghi, từ bức tường đất đến đầm nước còn có vài dặm.
Chỉ là bình thường đi một đoạn đường này, Bạch Quân Quân mới đột nhiên phát hiện mình có vẻ như hơi tham lam, bao vây nơi này có chút lớn.
Nhưng bây giờ đều bị mọi người thấy toàn cảnh rồi, nàng cũng không tiện thu nhỏ lại địa bàn hơn nữa, dứt khoát cứ để nó như vậy đi.
Đi nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy tò tứ hợp viện mà Bạch Quân Quân dốc hết tâm huyết để chế tạo ra kia.
Tứ Hợp Viện to lớn nguy nga, giống như hoàng cung, càng thêm khoa trương là những căn phòng gỗ mới một cách không bình thường, gần như có thể nói là không nhuốm bụi trần.
Hơn nữa mọi người nhìn kỹ lại, chỉ thấy phòng này một tia khe hở một cây đinh cũng không có.
Mọi người lần nữa chấn kinh rồi.
"Cái này. . . Cái này. . ."
Bọn họ thề cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kiến trúc khí phái như thế, chẳng lẽ...
Mọi người ở đây bắt đầu phát huy sức tưởng tượng, Bạch Quân Quân cũng tiếp cận đến phụ họa.
"Ta cũng cảm thấy đại khái là động phủ tiên nhân gì đó đi. Nhưng khả năng tiên nhân mới vừa làm xong ta đã xông tới, bà ấy không tiện thu lại nơi này, nên dứt khoát để lại."
"..." Mọi người: "Không... Không phải chứ?"
"... Cũng không phải là không có khả năng."
Mọi người đều có những ý kiến khác nhau.
Bạch Quân Quân coi như thăm dò rõ ràng một đạo lý, ở cổ đại phàm là thứ gì giải thích không thông, tất cả đều quy tội cho quỷ thần là được.
Quả nhiên, Bạch Quân Quân nói như này, mặc dù mọi người nhăn nhó, nhưng một lúc sau vẫn lựa chọn tin tưởng.
Sự thật bày ở trước mắt, bọn họ ngoại trừ tin tưởng câu chuyện quỷ thần còn có thể như thế nào, chẳng lẽ còn thật sự muốn nghi ngờ là Bạch Quân Quân xây dựng lên trong đêm sao? Hiển nhiên không có khả năng.
Đương nhiên, những suy nghĩ đó không bao gồm cả A Đao.
A Đao chỉ là vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Bạch Quân Quân một chút, làm thành viên cốt cán của đội chín người, A Đao biết rõ bí mật trên người tiểu thư và công tử, chắc hẳn căn nhà này là tiểu thư di chuyển ra ngoài từ trong thần tiên bí cảnh.
Lúc này mọi người đã qua cơn kinh ngạc, cuối cùng chậm rì rì tiến vào toà nhà có lan can được chạm trổ này, bọn họ tham quan trong chốc lát càng xác định căn nhà này chính là phủ đệ của Thần Tiên.
Dù sao bên trong có rất nhiều công trình, bọn họ hoàn toàn chưa từng nhìn thấy.
Phòng tắm gội vệ sinh tự động gì đó kia, đơn giản không thể tưởng tượng nổi.
Nơi đây chỉ có một mình Bạch Quân Quân cực kỳ bình tĩnh, nàng đưa mọi người tham quan một vòng rồi bắt đầu trị liệu cho hồ ly m.
A Đao rất tự nhiên đặt Lý Văn Li vào trong một phòng ngủ chính, nơi này mặc dù không có đệm chăn gối đầu, nhưng đối với người ngất xỉu mà nói là đầy đủ.
Bạch Quân Quân đuổi tất cả mọi người ra ngoài, một mình thanh trừ dư độc cho Lý Văn Li.
Lúc này Đan Hạc tiên sinh bị đồ đệ đuổi đi ra, trong lúc nhất thời cảm giác có chút xấu hổ.