Dù sao đặt ở trong phòng cũng chiếm chỗ.
Đáng tiếc chỉ lấy hai quả ra ngoài, có cơ hội nàng phải lấy ra hết mới được.
Nhưng lúc này Bạch Quân Quân cũng chỉ là suy nghĩ một chút, thật sự lấy ra quả trứng lớn chỉ sợ các ông cụ bị doạ chết.
Cuối cùng, Sơn Hải vẫn thành công cầm hai quả trứng đại bàng ăn thịt người vào phòng của mình.
Bạch Quân Quân cũng mặc kệ, phối hợp với mọi người đưa đồ vật vào nhà bếp, lúc này mới bắt đầu nói lên dự định tiếp theo.
"Đoạn thời gian này thậm chí rất dài trong tương lai ta dự định trước tiên cứ ổn định ở nơi này, chờ người của chúng ta tất cả đều tụ hội sẽ dự định bước kế tiếp, ý của mọi người như thế nào?"
Bây giờ cách tiết thu phân cũng không còn xa, chờ ba huynh đệ nhà Vũ Văn tuyên chiến với Ngũ vương gia, bên ngoài nhất định sẽ đại loạn hơn.
Bạch Quân Quân nói với mọi người về lợi hại phía ngoài, khiến cho mọi người thổn thức không thôi.
"Hưng bách tính khổ, vong bách tính khổ. Nói cho cùng thiên hạ này không có nơi nào có thể khiến cho người ta ngủ an giấc." Sơn Hải tiên sinh liên tục thở dài, vừa rồi tâm trạng vui vẻ khi nhận được trứng đại bàng ăn thịt người đã không còn tồn tại.
Đan Hạc tiên sinh liếc ông ấy một cái: "Chính bản thân chúng ta cũng khó mà bảo toàn vẫn là trước tiên bảo vệ tốt chính mình."
Sơn Hải tiên sinh bất đắc dĩ: "Phải rồi, Quân Quân cô nương từng nói đã từng gặp tiểu đồ Lâm nương tử của ta, không biết bây giờ con bé đang ở nơi nào?"
"Đây chính là chuyện cháu muốn nói, bọn họ bây giờ đang ở huyện Anh, A Đao hiện tại chỉ có thể dựa vào ngươi đi đón bọn họ, nhiệm vụ này có thể làm được chứ?"
Mọi người nghe vậy rối rít quay đầu nhìn về phía A Đao.
A Đao không do dự, gật đầu: "Lát nữa ta sẽ xuất phát."
Bạch Quân Quân cũng bắt đầu bấm đốt ngón tay đếm thời gian, từ nơi này đến huyện Anh phải mất mười mấy ngày, dựa theo tốc độ đi của A Đao, dẫn theo người già trẻ nhỏ vừa đi vừa về đoán chừng phải cần gần một tháng.
Cách tiết thu phân cũng còn một tháng nữa, Bạch Quân Quân có chút nghiêm nghị khẽ vỗ vai A Đao.
"Cần phải nhanh chóng trở về trước tiết thu phân."
"Vâng." A Đao gật đầu.
Đáy mắt Vu Noãn lướt qua một tia lo lắng, mặc dù ở núi Vu Tổ bọn họ đã cố gắng hết sức khiêm tốn, nhưng ai biết sẽ có người có lòng nhớ kỹ tướng mạo của A Đao hay không, ngộ nhỡ có suy nghĩ trả thù thì phải làm thế nào cho phải.
Cho dù A Đao có kiếm trong tay, nhưng thuật cổ trùng là bí ẩn nhất, thường trúng chiêu trong lúc vô tình.
Đáng tiếc nàng ta không có ngọc bội xua đuổi trùng.
Đối với sự lo lắng của Vu Noãn, Đan Hạc tiên sinh rất kịp thời lấy từ trong ngực ra một bình đan dược đưa cho A Đao.
"Cái này, mặc dù không có tác dụng với người đã trúng cổ, nhưng lại có thể xua đuổi cổ trùng đến gần, dùng nó có thể giảm tỷ lệ ngươi bị người khác hạ cổ xuống."
Mặc dù không biết thuốc của Đan Hạc tiên sinh có tác dụng hay không, nhưng A Đao vẫn rất cảm động, hắn chắp tay hành lễ.
"Có thể được Đan Hạc tiên sinh tặng thuốc, thuộc hạ vô cùng cảm kích."
"Đều là người một nhà, đừng khách khí." Đan Hạc tiên sinh không quan trọng cũng khẽ phất tay.
Ông ấy chính là thầy thuốc đi khắp bốn phương, kiến thức và hiểu biết sớm đã thoát khỏi thế tục, đối với ông ấy mà nói con người cũng chỉ phân chia thành nam nữ già trẻ mà thôi.
Điểm ấy ngược lại là tương đồng với Bạch Quân Quân.
Hai tiểu thị nữ nhịn không được cảm khái, không hổ là sư đồ, đều là thói tục mỹ đức khác biệt.
Chờ Đan Hạc tiên sinh tặng thuốc xong, Bạch Quân Quân lại đưa một bông hoa thuỳ đồng cho A Đao: "Có tình huống bất ngờ thì bóp nát nó, ta sẽ đuổi tới kịp thời."
Nghĩ một chút, nàng lại hái thêm mấy bông trên vòng tay hoa thuỳ đồng rồi đưa cho A Đao: "Để đó phòng trừ."
Lý Văn Li nhìn thấy Bạch Quân Quân hái hoa trên tay như thể không cần tiền rồi đưa cho A Đao, không vui xoè tay ra: "Con cũng muốn."
"..." Bạch Quân Quân.
A Đao bất đắc dĩ nhìn thoáng qua công tử, tay mắt lanh lẹ bỏ hoa thuỳ đồng vào trong túi của mình, lúc này mới trịnh trọng hành lễ với Lý Văn Li.