Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 13

Tân Nguyệt nhìn cánh tay giơ lên của Trần Giang Dã, chớp mắt một cái, một lúc sau cô mới vươn tay nắm lấy cánh tay anh, kéo anh đứng dậy, nhưng không nắm lấy bàn tay anh.

Trần Giang Dã mượn sức cô để đứng lên, sau đó thuận thế đặt tay còn lại lên lưng cô, chuyển trọng tâm lên người cô.

"Này!"

Anh đột nhiên dồn hết trọng lượng lên người Tân Nguyệt, cô hơi đứng không vững, lảo đảo vài bước.

Sau khi ổn định trọng tâm, Tân Nguyệt trầm giọng hỏi anh: "Anh bị thương ở chân à?"

Trần Giang Dã "Ừ" một tiếng.

"Có nghiêm trọng không?"

Trần Giang Dã trả lời: "Vẫn đi được."

Tân Nguyệt nhìn anh: "Vậy anh dựa vào tôi làm gì?"

Trần Giang Dã đưa mặt lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Tân Nguyệt: "Dựa vào cô tôi mới có thể đi được, được chưa?"

Tân Nguyệt không muốn nhìn thẳng vào mắt anh ở khoảng cách gần như vậy, bèn quay đầu sang một bên.

Hành động né tránh ánh mắt của cô bị Trần Giang Dã thu hết vào đáy mắt

Anh vẫn nhìn cô, trong đôi mắt dường như có sự dao động tối tăm.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, tay phải quấn một vòng quanh miệng túi đựng quả rụng, tay kia đỡ lấy eo Trần Giang Dã, bắt đầu bước vào làng.

Bàn tay của cô chưa chạm vào Trần Giang Dã, chỉ dùng cánh tay ôm eo anh, mặc dù vậy cô vẫn có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp trên eo và bụng Trần Giang Dã qua lớp áo, cảm giác phập phồng càng rõ ràng theo từng bước chân.

Tân Nguyệt nuốt nước bọt, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, mặc niệm trong lòng:

Nhìn đường! Nhìn đường!

Con đường đất gập ghềnh không bằng phẳng, nhiều ổ gà, Trần Giang Dã bị thương ở chân, đi đứng rất vất vả.

Tân Nguyệt thấy anh vận động khó khăn, nghĩ rằng chân anh có vẻ bị thương nặng, nói: "Về nhà nhờ chú Lưu đưa anh đến phòng khám ở thị trấn xem thử đi."

"Không cần."

"Tôi thấy anh..."

Trần Giang Dã ngắt lời cô: "Tôi biết."

Tân Nguyệt lườm anh một cái: "Anh đâu có học y."

Trần Giang Dã nhướng một bên lông mày: "Bệnh lâu ngày thành thầy, nghe bao giờ chưa?"

Tân Nguyệt ồ một tiếng: "Vậy là trước đây anh thuyền xuyên bị đánh à?"

Trần Giang Dã: "..."

Bị nói là "bị đánh", Trần Giang Dã cảm thấy rất khó chịu. Có phải anh đơn phương bị đánh đâu, những người đánh nhau với anh cũng chẳng khá hơn là bao, nói chính xác thì một mình anh chọi sáu, còn thắng nữa, chỉ là bị thương một chút thôi, nhưng anh lười nói nhiều.

Chuyện đánh nhau chẳng có gì để khoe với con gái, nhưng anh lại không muốn im lặng như thể mình hay bị đánh. Sau một lúc, anh bật ra một câu nghe có chút cáu kỉnh:

"Bị đánh là đơn phương bị đánh, cô có thể chú ý cách dùng từ một chút được không?"

Tân Nguyệt cũng lười đôi co với anh, chỉ "À" một tiếng qua loa.

Nghe thấy tiếng "À" này của cô, Trần Giang Dã cắn răng, đầu lưỡi đảo một vòng trong miệng, vẻ mặt rất không vui.

Như xuất phát từ sự trả thù, anh lại dồn thêm sức nặng của mình lên người Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt cảm nhận được, nhưng cô không có phản ứng gì, chút trọng lượng này không đáng kể đối với cô. Năm cô 12 tuổi, một mình cô đã cõng Tân Long say quắc cần câu về nhà rồi.

Lần này cô trực tiếp khiến Trần Giang Dã tức đến bật cười, chỉ là không cười thành tiếng.

Anh nghiêng đầu nhìn Tân Nguyệt, vẻ mặt không rõ là giận dữ nhiều hơn hay cảm thấy thú vị nhiều hơn.

Sau một lúc lâu, anh lại cười một tiếng, hứng thú hỏi Tân Nguyệt: "Cô trời sinh đã khỏe vậy rồi à?"

Tân Nguyệt cũng không biết mình trời sinh đã khỏe như vậy, hay là do bị cuộc sống ép luyện tập: "Không biết."

Tân Nguyệt thực sự không biết, nhưng Trần Giang Dã nghe vào tại thì không phải ý đó, anh cảm thấy Tân Nguyệt đang qua loa lấy lệ với anh.

Từ trước đến nay đều là anh qua loa với người khác, đây là lần đầu tiên anh biết được cảm giác bị người ta qua loa là thế nào.

Anh hít một hơi sâu, rất muốn hút một điếu thuốc lá, nhưng nhìn người bên cạnh, anh lại không móc hộp thuốc ra nữa.

Lúc anh cảm thấy bực bội, ánh mắt thường có thói quen liếc loạn, vì vậy Trần Giang Dã không nhìn thấy một cái hố lớn dưới chân, bàn chân bị thương chợt giẫm hụt, cả người anh lẫn Tân Nguyệt nhất thời cùng ngã về phía trước.

Khoảnh khắc chân bị thương chạm đất, Trần Giang Dã đau đến mức gân xanh nổi đầy trán, nhưng không quên kéo Tân Nguyệt vào lòng, tránh để cô ngã đập đầu xuống đất.

Cuối cùng là lưng anh chạm đất, còn Tân Nguyệt thì ngã lên người anh.

Bởi vì sức anh quá lớn, Tân Nguyệt còn bị văng lên một đoạn, bả vai suýt nữa đập vào sống mũi thẳng tắp của anh.

Tân Nguyệt theo phản xạ hét lên một tiếng, lập tức bò dậy từ trên người Trần Giang Dã.

"Anh không sao chứ?"

Tân Nguyệt nhanh chóng đỡ Trần Giang Dã dậy, cúi đầu nhìn vị trí đầu anh chạm đất có tảng đá nào không.

Lúc này, cô lại nghe thấy Trần Giang Dã hỏi:

"Cô xịt nước hoa à?"

Tân Nguyệt sửng sốt mấy giây, sau đó mới quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: "Xịt nước hoa gì, anh bị đập đầu ngu luôn rồi à?"

Cô còn chưa nói xong, Trần Giang Dã đột nhiên dựa lại gần, chóp mũi của anh đặt hờ bên cổ cô.

Do tư thế hiện tại, Tân Nguyệt nhất thời khó né tránh, cơ thể không thể phản ứng theo bản năng, não cô cũng trở nên trống rỗng do sự tiếp cận đột ngột của anh, khiến cô cứ ngẩn người giữ nguyên tư thế cũ cho đến khi giọng nói của anh lại vang lên bên tai:

"Vậy sao lại thơm thế?"

Giọng anh trầm thấp và lành lạnh, không hề mang bất kỳ cảm xúc khinh nhờn nào, như thể anh thật sự chỉ tò mò, vì sao người cô lại thơm như vậy.

Khi cô đè lên người anh, trong nháy mắt đó, mùi hương thơm ngát trên người cô ập vào mặt anh, thậm chí còn khiến anh quên đi đau đớn khi ngã xuống.

Anh chưa từng ngửi thấy mùi hương nào như vậy, chỉ đơn giản là tò mò, nhưng Tân Nguyệt không nghĩ như vậy. Khi cô tỉnh táo lại, dùng một tay đẩy anh ra, đôi mắt nhìn chằm chằm anh với vẻ lạnh lùng và cảnh giác.

Trần Giang Dã đón nhận ánh mắt của cô, một lát sau, anh mím môi:

"Đừng nhìn tôi như vậy, ông đây không phải muốn hôn cô đâu."

"Anh!"

Tân Nguyệt cảm thấy đầu óc anh thật sự có vấn đề.

Cô đứng dậy khỏi mặt đất, giận dữ trừng mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu, kéo bao tải bên cạnh lên, không nói một lời cúi xuống nhặt những quả rụng vung vãi trên đất.

Trần Giang Dã cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi dưới đất nhìn cô nhặt quả.

Sau khi nhặt xong, Tân Nguyệt túm chặt miệng bao tải, nhấc chân rời đi.

"Này!"

Trần Giang Dã nhíu mày: "Cô mặc kệ tôi sao?"

Tân Nguyệt dừng chân, quay đầu lạnh lùng nhìn anh: "Muốn tôi giúp anh, được thôi, coi như tôi trả cho anh một ân tình."

Trần Giang Dã bỗng nở nụ cười.

"Tôi cứu mạng cô, cô chỉ đỡ tôi mấy bước đã nghĩ trả xong ân tình cho tôi?"

Anh hơi ngửa ra, đôi mắt hẹp dài híp lại: "Tân Nguyệt, cô rất biết cách lợi dụng tình cảnh của tôi đấy nhỉ."

"Coi như trả lại ân tình anh đã đánh tiếng với dì anh, không được sao?"

Tân Nguyệt cũng nở nụ cười, khóe môi nhếch lên. Sự kiên cường toát ra từ trên người cô càng hiện rõ hơn vào lúc này, giống như một đoá hoa hồng dại mọc trên sa mạc, mọc đầy gai nhọn.

Trần Giang Dã yên lặng nhìn cô, ánh hoàng hôn rực đỏ bao trùm cả bầu trời phản chiếu trong đáy mắt anh, tựa như ngọn lửa bùng cháy lan ra khắp nơi. Nhưng đồng tử của anh lại ngày càng tối đi trong ngọn lửa ấy, như màn đêm nuốt chửng ánh lửa, khiến cho người ta không thể nhìn rõ được ngọn lửa trong mắt anh cháy dữ dội đến mức nào.

Một lúc lâu sau, anh chọc đầu lưỡi vào một bên má. Sau đó, anh cười nhạt, nói với Tân Nguyệt: "Sau khi về nhà, giúp tôi xử lý vết thương, coi như cô trả cho tôi một ân tình."

Tân Nguyệt nhướng mày: "Anh nói đấy nhé."

"Tôi nói rồi."

"Được."

Tân Nguyệt xách túi đi đến gần anh, vươn tay ra phía anh: "Vươn cánh tay ra."

Trần Giang Dã nhìn vào bàn tay trắng nõn thon dài trước mặt, giơ tay ra đặt vào lòng bàn tay cô, sau đó nắm chặt.

Anh không giảm sức lực, đè tay Tân Nguyệt xuống, hàng lông mi cũng rung lên theo.

Tân Nguyệt nhìn tay anh đặt lên lòng bàn tay mình, Tân Nguyệt nhíu mày.

—— Cô nói là cánh tay, không phải bàn tay.

Cô âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn kéo anh lên.

Cô không biết Trần Giang Dã điếc hay cố ý, nếu nói là cố ý, nhưng anh đứng lên lại lập tức buông tay ra.

Lần này, cô không để anh dựa vào mình nữa, mà là một tay đỡ cánh tay anh.

Từ đây về nhà còn vài trăm mét, lúc về đến nhà, tay Tân Nguyệt đã mỏi nhừ.

Về đến nhà, Tân Nguyệt hỏi anh: "Về nhà anh hay nhà tôi?"

"Nhà cô."

"Anh đứng yên ở đây, tôi lấy chìa khóa."

Tân Nguyệt buông tay anh, lắc bàn tay tê liệt, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.

Vào trong nhà, Tân Nguyệt lấy cho Trần Giang Dã một cái ghế, để anh ngồi trong sân.

"Anh ngồi đây một lúc, tôi vào lấy oxy già."

"Ừ."

Không lâu sau, Tân Nguyệt cầm oxy già và băng gạc đi ra.

Khi cô đi ra, nhìn thấy Trần Giang Dã đang tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu lên nhìn trời.

Cô cũng nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn về phía bầu trời xa xăm, phía cuối tầm nhìn là hoàng hôn ẩn nửa mình sau những đám mây và ráng chiều màu hồng khói.

Tuyệt đẹp, như một bức tranh.

Nhưng khi đưa mắt nhìn xuống, Tân Nguyệt bỗng cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống như một bức tranh hơn —

Khoảng sân nhỏ, chiếc ghế gỗ và chàng thiếu niên nhìn lên bầu trời.

Tân Nguyệt tự cảm thấy mình lạnh lùng và nhạt nhẽo, nhưng lại luôn xúc động trước những hình ảnh vô cùng bình thường trong cuộc sống, ví dụ như một đoá cúc mới chớm nở trong núi, chim chóc đậu trên tảng đá bên sông, và ví dụ như. . . . . .

Ngay trước mắt.

Cảnh tượng lúc này, con người ở đây.

Có lẽ là nghe được tiếng bước chân của cô, đúng lúc này Trần Giang Dã quay đầu lại.

Hai ánh mắt không hẹn mà gặp.

Thình thịch, thịch…

Tân Nguyệt nghe thấy trái tim mình lỡ một nhịp.

Cô không biết mình đang có biểu cảm gì ngay lúc này, nhưng ánh mắt của Trần Giang Dã dường như không có cảm xúc gì, có lẽ là vì đúng lúc ấy, mặt trời vẫn chưa lặn, ráng chiều đang nồng đậm, làm toàn bộ hình ảnh và không khí trở nên rực rỡ, ngay cả ánh mắt của anh cũng nóng lên.

Tân Nguyệt càng không biết, tại sao cô không thể rời mắt khỏi anh, mà Trần Giang Dã cũng không lùi không tránh đi.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau trong hai, ba giây, cho đến khi một tiếng cười phá vỡ sự im lặng.

"Đứng ngẩn ra đó làm gì?"

Trần Giang Dã hơi nghiêng đầu.

Tân Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn, nhưng bước chân vô thức bước về phía anh.

Cũng may còn cách vài bước nữa, Tân Nguyệt vẫn kịp điều chỉnh biểu cảm của mình.

Khi đến gần anh, cô bỗng nhớ ra mình quên không kéo ghế tới, sau khi do dự một lúc, cô quyết định ngồi xổm ngay trước mặt Trần Giang Dã, sau đó ngửa đầu nhìn anh.

"Bắt đầu từ đâu?" Cô hỏi.

Trần Giang Dã chỉ vào trán của mình.

Tân Nguyệt nhìn vào vết thương lớn, loang lổ máu trên trán anh, lòng cô căng thẳng, nhíu mày nói với anh: "Anh cố chịu một chút."

Trần Giang Dã không lên tiếng, chỉ nhìn cô.

Hôm nay Tân Nguyệt không đội mũ, chiếc mũ đó cô đã đội liên tục mấy ngày rồi, sáng nay cô mới giặt nó.

Trần Giang Dã vừa quay người lại, hiện giờ anh đưa lưng về phía trời chiều, tia nắng vàng cam chiếu nghiêng sau lưng anh, chỉ một hai tia lọt qua, rơi xuống trên người Tân Nguyệt.

Anh nhìn những tia sáng chuyển động trên mặt cô, anh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên Tân Nguyệt khử trùng cho anh.

Lúc đó cũng có một hai tia nắng chiếu lên mặt cô, tình cờ làm nổi bật nốt ruồi giữa hai lông mày của cô.

Lần này nắng chiều không chiếu vào ấn đường của cô nữa, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn về phía nốt ruồi đó, anh lại nhớ tới câu nói kia:

"Mỗi một nốt ruồi đều đang nói với bạn ——

"Hãy hôn vào đây."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lần trước chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới, lần này thì...

Bình Luận (0)
Comment