Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 16

"Khụ khụ."

Thím Vương hắng giọng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Tân Nguyệt bởi vì cảm giác “bị bắt gian trên giường” khó giải thích được, mà vẻ mặt của cô trông cũng rất ngượng ngùng.

Hai người cứ nhìn nhau một cách ngượng ngùng như vậy một hồi, thím Vương chớp mắt mấy cái rồi nhìn đi chỗ khác.

Tân Nguyệt biết mình đã bị hiểu lầm, chán nản cắn răng rồi quay đầu lại, nhanh chóng vặn nắp thuốc mỡ, sau đó nhét túi thuốc vào tay Trần Giang Dã, nói nhanh: "Tôi bôi thuốc cho anh xong rồi, đi trước đây."

Nói xong, cô quay người xuống lầu.

Thím Vương nhìn cô đi xuống, mắt bà đảo quanh một vòng, như nghĩ tới cái gì đó, sau đó bà bước vào nhà.

Tân Nguyệt nhìn thấy thím Vương thì chào bà một tiếng rồi vội vã bước ra ngoài, nhưng thím Vương lại nắm chặt lấy cánh tay cô, không cho cô đi.

"Đợi chút, cháu lại đây."

Thím Vương kéo Tân Nguyệt vào căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại, hỏi nhỏ: "Cháu và Trần Giang Dã xảy ra chuyện gì? Hai đứa không phải..."

Tân Nguyệt vội vàng xua tay, "Bọn cháu tuyệt đối không phải như thím nghĩ đâu!"

Thím Vương hiển nhiên không tin: "Vậy hai đứa vừa đang làm gì thế?"

Tân Nguyệt giải thích: "Anh ấy vừa đánh nhau với người ta, cháu nhờ bố mua thuốc để cảm ơn anh ấy. Trước đó cháu bị ngã xuống đập chứa nước, anh ấy đã cứu cháu."

Thím Vương nghe xong, vẻ mặt như thể "Hai người còn có chuyện này nữa cơ à", một lúc sau, vẻ mặt của bà dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đối với những gì Tân Nguyệt nói, thím Vương tin một nửa, bà biết Tân Nguyệt là một đứa trẻ sáng suốt, biết rõ điều quan trọng nhất hiện tại là gì, nhưng bà vẫn muốn nhắc nhở cô một câu:

"Thằng bé cứu mạng cháu, cháu trả ơn như thế cũng không sao, nhưng đừng bao giờ lấy thân báo đáp như mấy cảnh trong phim truyền hình đấy, cháu sắp lên lớp mười hai rồi, đừng để bị phân tâm."

Tân Nguyệt gật đầu: "Vâng, cháu biết."

Thím Vương cũng biết cô hiểu điều này, nhưng người lớn tuổi mà, một khi mở miệng thì rất khó ngừng lại.

"Cháu biết là tốt, đừng như cái đứa điên Lưu Nghiên kia, ban đầu ít nhất con bé có thể thi vào một trường đại học hàng đầu, người vừa xinh đẹp lại biết ăn nói, nếu không đòi sống đòi chết vì một thằng đàn ông, bây giờ có khi tiền đồ còn tốt hơn Du Du nhà thím, kết quả thì sao, giờ biến thành dáng vẻ ma quỷ như thế này."

Lưu Nghiên trong miệng thím Vương là con gái của một hộ gia đình giàu có trong làng, thần đồng nổi tiếng trong thôn, ba tuổi đã có thể học thuộc rất nhiều thơ, mọi người đều nói sau này cô ấy có thể thi vào Thanh Bắc.

Lưu Nghiên thực sự thi vào Thanh Bắc, cô ấy là người duy nhất trong ngôi làng này đã đỗ vào một trường trung học trọng điểm, thành tích lúc nào cũng đứng đầu khối, nếu học lực cứ thế phát huy, đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại là chuyện rất có khả năng, cho dù làm bài không tốt lắm thì cũng có thể thi vào trường 211. Nhưng đến học kỳ hai lớp mười một, cô ấy yêu đương với một chàng trai con nhà giàu trong trường.

Cô ấy bị tên nhà giàu kia lừa gạt xoay như chong chóng, cho rằng mình là tình yêu đích thực của cuộc đời anh ta, tin vào những lời hứa hẹn của anh ta rằng anh ta sẽ cưới cô ấy. Không lâu sau đó, cô ấy đã quan hệ với anh ta.

Khi cô ấy đang vui vẻ mơ mộng được gả vào nhà giàu có, tên nhà giàu kia lại chia sẻ đoạn video quan hệ của họ cho nhiều người đàn ông khác thưởng thức, khi gửi cho những người khác xem anh ta còn kèm theo dòng chữ “Nhìn xem, hoa khôi trường ngây thơ trong sáng trong miệng các cậu lẳng lơ đến mức nào nè".

Lưu Nghiên không biết rằng anh ta đã quay lại tất cả, cho đến khi một nam sinh đưa video và những lời nói của anh ta cho cô ấy xem. Cô ấy mới biết rằng đối với tên nhà giàu kia, cô ấy chỉ là một món đồ chơi có thể chia sẻ với người khác.

Từ nhỏ Lưu Nghiên đã được mọi người yêu chiều và khen ngợi, làm sao cô ấy có thể chịu đựng được cú sốc này. Nếu chỉ bị một tên đàn ông đùa bỡn như một món đồ chơi thì coi như thôi bỏ đi, đằng này cô ấy còn bị quay video hết lần này tới lần khác, để mọi người đều nhìn thấy cảnh cô ấy hầu hạ cái dưới háng của một tên đàn ông.

Cô ấy đã suy sụp ngay lúc đó, và sau đó một thời gian dài, cô ấy hoàn toàn mất trí.

Nhà Lưu Nghiên thực sự giàu có, nghe nói bọn họ vài căn nhà ở trong thành phố. Bọn họ sống ở làng này hoàn toàn là vì ngôi nhà bọn họ ở có phong thủy tốt. Vì vậy từ nhỏ đến lớn, Lưu Nghiên luôn là cô gái nổi bật nhất làng này, nhưng giờ cô ấy lại trở thành một kẻ điên dại, tóc tai bù xù, suốt ngày ăn mặc kỳ quái.

Cũng vì Lưu Nghiên, trong khi rất nhiều cô gái ở độ tuổi này vẫn còn ôm ảo tưởng về những cậu con trai nhà giàu đẹp mã, Tân Nguyệt đã biết, phần lớn những chàng trai như vậy đều rất lăng nhăng.

Cô đã gặp tên nhà giàu đã ép Lưu Nghiên đến phát điên kia, lúc còn đang theo đuổi cô ấy anh ta đã từng đến làng Hoàng Nhai.

Người kia trông cũng tạm được, tính ra là một chàng trai ưa nhìn, lịch sự, nhìn có vẻ là một chàng trai khá tươi sáng, ai ngờ lại là một tên cầm thú đội lốt người.

Chí ít loại người như những tên nhà giàu đó phải giả bộ một chút, để người ta không nhìn thấy được bản ngã cặn bã của bọn họ, nhưng cũng có những tên lười biếng không thèm giả bộ, ví dụ như Trần Giang Dã.

Không phải là nói anh chắc chắn là một trong những tên cặn bã thích đùa giỡn phụ nữ đó, chỉ là khả năng này rất lớn. Sự thản nhiên và quái đản không giống ai toát ra từ anh khiến Tân Nguyệt cảm thấy anh không phải là người cấm dục, đặc biệt là trong ánh mắt anh luôn lộ rõ sự chán nản không phân biệt được là chán đời hay là do miệt mài quá độ.

"Với lại."

Thím Vương cứ tiếp tục lải nhải: "Trần Giang Dã chỉ ở đây hai tháng thôi, hai tháng nữa là về, cháu đừng vì một người chỉ xuất hiện trước mặt cháu hai tháng mà nghĩ có thể gắn bó cả đời."

"Chỉ ở đây hai tháng..."

Những lời này vang vọng trong đầu Tân Nguyệt.

Một lúc lâu sau, cô cúi đầu, giọng nói bình tĩnh và chắc nịch: "Cháu sẽ không như vậy đâu."

"Ài, " Thím Vương thở dài: “Thím thật sự hy vọng cháu sẽ không."

Thím Vương nhìn thoáng lên lầu hai qua cửa sổ: "Thím biết thằng bé này đẹp trai, cũng biết những cô gái nhỏ như các cháu thích nhất những người như vậy, cháu nói là cháu không thích thằng bé, thím cũng không tin, nhưng cháu đừng làm những chuyện trẻ con không nên làm với thằng bé là được rồi, cũng đừng lưu luyến khi thằng bé rời đi, làm ảnh hưởng đến việc học tập."

"Vâng." Tân Nguyệt gật đầu.

"Vậy được."

Thím Vương vỗ nhẹ vai cô: "Về đi."

"Vậy cháu về đây thím Vương."

Rời khỏi nhà thím Vương, bên ngoài ánh nắng còn rất mạnh, tia nắng chói đến mức cô không mở nổi mắt.

Khoảnh khắc bước ra ngưỡng cửa, không biết có phải do tia nắng quá gay gắt hay không, Tân Nguyệt bỗng thấy chóng mặt.

Đầu óc choáng váng chừng một, hai giây, câu nói kia của thím Vương lại vang vọng trong đầu cô:

"Thằng bé chỉ ở đây hai tháng thôi, hai tháng nữa sẽ về."

Tân Nguyệt biết anh chắc chắn sẽ không ở lại đây lâu.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã biết anh không thuộc về nơi này.

Bỗng nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, bước nhanh về nhà.

Lúc này Tân Long đang ngồi trong phòng khách, vừa bật quạt điện vừa xem tivi, Tân Nguyệt đến bên cạnh vỗ vai ông:

"Bố, cho con mượn điện thoại nhé."

Tân Long lấy điện thoại ra đưa cho cô, ngậm cây tăm trong miệng, nói: "Bảo con mau mua điện thoại đi, con cứ nhất quyết không mua.”

Tân Nguyệt nhìn ông một cái: "Bố mua cho con à?"

"Cái điện thoại một hai nghìn gì đấy, người ba già này của con vẫn có thể mua cho con."

"Điện thoại một hai nghìn dùng chưa được mấy hơi đã đơ, hiện tại con cũng chưa cần dùng đến, mua làm gì, lãng phí tiền."

Tân Nguyệt vừa nói, vừa mở Baidu, nhập năm chữ “Người đại diện Lý Uyển".

Khi một mục từ xuất hiện có ghi "Ba người đại diện hàng đầu của làng giải trí", Tân Nguyệt còn tưởng là trùng tên, nhưng khi nhấp vào mục từ này, cô nhìn thấy bên trong ghi công ty mà Lý Uyển làm việc, là Truyền thông Tinh Ngu.

Truyền thông Tinh Ngu, là công ty Trần Giang Dã nói lúc đó, cô nhớ rất rõ.

Cô cũng nhớ rõ, ngày đó khi Trần Giang Dã gọi điện thoại, anh nói:

"Cô, Lý Uyển vẫn còn ở dưới trướng cô chứ?"

Nói cách khác, Lý Uyển, một trong ba người đại diện hàng đầu của làng giải trí, là cấp dưới của cô Trần Giang Dã.

Có người thân như vậy, bối cảnh gia đình Trần Giang Dã chắc chắn không phải là bình thường.

Tân Nguyệt không khỏi nghĩ, gia đình của Trần Giang Dã hiển hách như vậy, cuộc sống ở đây sợ là vô cùng dày vò đối với anh.

Ở nơi thôn xa hẻo lánh này, không có nhà hàng Tây cũng không có nơi nào có thể ăn hải sản, địa điểm ăn chơi ngoại trừ quán nét, quán karaoke rẻ tiền, thì chỉ có một vài quán rượu nhỏ, không có quán bar sang trọng cũng không có trung tâm thương mại, tín hiệu trên núi còn không tốt, có dữ liệu mạng cũng không xem được video hay chơi game.

Đối với một người bình thường sống ở thành phố lớn mà nói, cuộc sống ở đây vô cùng khô khan, huống chi là con của một nhà tư bản trong giới giải trí.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hai tháng sau anh nhất định sẽ trở về.

Trở về thế giới của anh.

Tân Nguyệt đột nhiên bật cười.

"Con cười cái gì?"

Tân Long nghe thấy cô cười, hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Ông hiếm khi thấy cô cười như vậy.

"Không có gì."

Tân Nguyệt thản nhiên nói.

Chỉ là, cô cảm thấy hai người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, lại có thể gặp nhau ở một nơi như thế này, thật là đáng ngạc nhiên.

Sự va chạm giữa những thế giới khác nhau luôn có thể tạo ra những tia lửa mang màu sắc khác nhau.

Lấp lánh, mãnh liệt, mộng mơ.

Mặc dù hiện tại chưa thể nói là rực rỡ bao nhiêu, mãnh liệt bao nhiêu, nhưng đã đủ để mộng mơ.

Sự xuất hiện của anh, tựa như một giấc mộng viển vông, không có cảm giác chân thật nhưng lại có không gian cho sự ảo tượng vô hạn.

Mỗi một ánh nhìn trong đôi mắt đen nhánh kia đều có thể khiến cho người ta phải suy ngẫm rất nhiều.

Nhớ lại từng ánh mắt anh dành cho cô —

Cô đoán, có lẽ anh cũng có chút mê muội vì cô.

Còn một tháng nữa, cô không biết giữa cô và anh còn có thể xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này chiếc la bàn trong tim cô đã có phương hướng—

Cô sẽ không cố ý tới gần, cũng sẽ không cố ý trốn tránh.

Lý trí không thể chiếm ưu thế, trái tim rung động sẽ luôn chiến thắng.

Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ coi đó như một giấc mơ đẹp, và chắc chắn cô sẽ nhớ rất lâu, rất lâu.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa mùa hè năm 18 tuổi này.

Rất lâu, rất lâu sau này..

Cô nghĩ, Trần Giang Dã nhất định vẫn sẽ nhớ đến cô.

Chỉ là, anh sẽ nhớ về cô như thế nào đây, nhớ lại khoảng thời gian này như thế nào, cuộc gặp gỡ này có chiếm một vị trí trong tuổi thanh xuân của anh hay không...

Cô không biết.

Điều cô có thể chắc chắn chỉ là —

Trong thanh xuân tươi đẹp của cô, anh sẽ mãi luôn là điều nổi bật nhất.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này Tân Nguyệt mới biết được∶

Anh sẽ mãi luôn nổi bật nhất, không chỉ ở trong độ tuổi thanh xuân của cô.

Bình Luận (0)
Comment