Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới tàng cây cam.

Tân Nguyệt nhìn cánh bướm đang nhè nhẹ vỗ cánh trên đầu ngón tay, vẫn thản nhiên cười.

Một lát sau, một cơn gió lớn thổi tới, làm con bướm hoảng sợ, vỗ cánh bay về nơi khác.

Tân Nguyệt nhìn lên, ánh mắt dõi theo hướng bay của bướm, nhưng sự chú ý lại bị một hình bóng xa xa hấp dẫn.

Khoảng cách hơi xa, Tân Nguyệt không thấy rõ gương mặt của người đó, nhưng nhìn thân hình và chiếc áo trắng người đó đang mặc, cô biết đó là Trần Giang Dã.

Anh đứng yên không nhúc nhích, cô cũng không biết anh đang làm gì.

"Tân Nguyệt."

Tiếng hét của Tân Long vang lên phía sau.

"Dạ."

"Tắt máy đi rồi lại đây thu ống."

"Dạ."

Tân Nguyệt đứng dậy đi tắt máy, trước khi vào bên trong thu ống, cô nhìn Trần Giang Dã một cái, anh vẫn đứng đó.

"Con đâu rồi?" Tân Long cứ thúc giục ở bên trong.

"Đến đây."

Tân Nguyệt không nhìn nữa, khom lưng đi vào rừng trái cây, đến thu toàn bộ ống dẫn rồi đi ra thì đã không còn thấy bóng dáng của Trần Giang Dã trên đường nữa.

Tân Nguyệt nhìn con đường núi trống trải, cô đoán có lẽ anh chỉ đi ngang qua mà thôi.

Hôm nay vốn còn phải phun thuốc trừ sâu cho một mảnh đất khác, nhưng Tân Long thấy quá nóng, không phun nữa.

Về đến nhà đã là hơn hai giờ, Tân Long tắm rửa đơn giản rồi trở về phòng ngã người ra giường ngủ say, khi Tân Nguyệt tắm xong đi ra, cô có thể nghe thấy tiếng ngáy của ông cách hai gian phòng.

Tân Nguyệt cũng hơi buồn ngủ, nhưng cô không muốn dành thời gian ban ngày để ngủ.

Cô vừa lau khô tóc vừa đi ra ngoài, treo khăn ướt lên giá phơi quần áo bằng dây kẽm bên ngoài, tiện thể ngẩng đầu nhìn sang nhà bên cạnh.

Trần Giang Dã vẫn chưa về.

Tân Nguyệt thu hồi tầm mắt, xoay người vào nhà, chuẩn bị lấy sách bài tập ra làm.

Mặc dù nhà cô chỉ là một ngôi nhà trệt, nhưng hai năm trước cũng được sửa sang một lần, Tân Long đã tân trang lại phòng cô một chút, lắp đặt máy nước nóng trong phòng tắm, nhà vệ sinh cũng chuyển từ nhà vệ sinh khô [*] thành nhà vệ sinh ngồi xổm bằng gạch men.

[*] Nhà vệ sinh khô: là nhà vệ sinh có hố xí hoặc bể chứa được chôn dưới hố để chứa phân và nước tiểu.

Mặc dù Tân Long ham ăn lười làm, cũng không phải là người đáng tin cậy, nhưng làm một người bố đơn thân, thì ông vẫn là đạt tiêu chuẩn. Nhiều lúc cô không cần nói, ông cũng biết cô muốn gì, chẳng hạn như giá sách trong phòng.

Tiền Tân Nguyên kiếm được từ việc bán quả rụng hầu hết đều dùng để mua sách. Trên giá sách, toàn bộ đều là tài liệu học tập và sách vở, một phần còn lại là những quyển sách giáo khoa cũ, cô không làm mất cũng không bán, đều giữ lại hết.

Những cuốn vở bài tập được để ở kệ sách hàng thứ tư từ trên xuống, bởi vì có quá nhiều sách, mỗi quyển đều được nhét chật ních, muốn lấy một quyển ra cũng rất vất vả. Lúc Tân Nguyệt rút vở bài tập ra, cô vô tình làm rơi một cuốn sổ tay.

Tân Nguyệt nhanh tay lẹ mắt bắt được cuốn sổ tay đó.

Sau khi cầm lấy cuốn sổ lên, nhìn bìa sổ cũ kỹ và những trang giấy ố vàng, Tân Nguyệt thoáng ngẩn người.

Những hình ảnh chắp vá đột nhiên hiện ra trong đầu cô, kéo theo một cơn đau nhói nơi lồng ngực.

Cô không nghĩ rằng mình sẽ đột nhiên lấy ra cuốn nhật ký nhiều năm trước này, trong đó ghi lại một đoạn quá khứ đen tối nhất trong cuộc đời cô.

Mặc dù cô đã buông bỏ từ lâu, nhưng khi mở bìa cuốn sổ ra, cô vẫn hít sâu một hơi.

Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, tia sáng mãnh liệt khiến cô có chút choáng váng. Cô nhíu mày, tránh nơi có ánh sáng chói mắt, chậm rãi mở trang đầu tiên ra.

Trên trang giấy ố vàng có nhiều chỗ trống, chỉ có một dòng chữ:

[Mẹ đi rồi, mang theo toàn bộ tiền trong nhà, không mang theo tôi.]

Tân Nguyệt biết câu này đã được viết trong đó, nhưng khi nhìn lại dòng chữ này lần nữa, trái tim cô vẫn đau nhói.

Cô chớp mắt, tiếp tục lật từng trang tiếp theo.

Rất nhiều trang sau đó đều có ngày tháng và một dòng chữ:

[Mẹ thật sự đã đi mất rồi.]

Sau nhiều năm, cô vẫn có thể nhớ rõ, cách bản thân đã viết những dòng này vào thời điểm đó. Lúc ấy, cô vẫn luôn ôm một tia hy vọng, mơ tưởng rằng một ngày nào đó mẹ sẽ trở lại ngôi nhà mà bà luôn ghét bỏ này.

Tân Nguyệt tiếp tục chậm rãi lật từng trang một, nhìn những hàng chữ giống nhau kia ngày càng cứng đờ và chết lặng.

Lật hết hơn một nửa cuốn nhật ký, nội dung bên trong cuối cùng cũng đã có sự khác biệt, trên đó viết:

[Rõ ràng tôi không làm gì sai, tại sao họ lại bảo tôi đi chết đi?]

[Tại sao?]

Tân Nguyệt không nhớ rõ mình đã viết những dòng như vậy, cũng không nhớ rõ tâm trạng lúc cô viết những dòng này ra sao.

Là khổ sở?

Hoài nghi?

Hay là giận dữ?

Cô ngẫm nghĩ một lúc, lúc ấy cô vẫn còn rất yếu đuối, dường như sẽ buồn tủi hơn một chút.

Bởi vì tuổi còn nhỏ, cô thật sự không hiểu tại sao người trong làng lại đối xử với cô như vậy.

Rõ ràng cô chỉ là vô tình bắt gặp có kẻ c**ng b*c, hắn ta muốn giết người. Sau khi giằng co vài lần, cuối cùng cô cũng chạy thoát được. Thế nhưng người trong làng lại nói cô đã mất đi trinh tiết. Thậm chí, sau khi cô gái may mắn thoát chết khỏi tay kẻ cưỡng h**p đã treo cổ tự tử vì trầm cảm, bọn họ còn hỏi tại sao cô không chết.

"Nếu tôi là nó, tôi cũng treo cổ từ lâu rồi."

—— Không chỉ một người nói với cô câu này, dường như bọn họ cũng mong cô đi tìm cái chết.

Bọn họ nói, cô có mẹ sinh ra nhưng không có mẹ dạy dỗ, ngay cả việc gì là xấu hổ cũng không biết.

Bọn họ nói, cô có một gương mặt hồ ly tinh giống mẹ thì được cái gì chứ, không phải cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành một con đàn bà lẳng lơ sao.

Bọn họ nói, mẹ cô không cần cô nữa, bây giờ chắc cũng không có người đàn ông nào chịu lấy cô.

Cô từng cho rằng, bởi vì bọn họ không được giáo dục nhiều nên tư tưởng mới lạc hậu và nông cạn như thế.

Sau này cô mới biết, không liên quan đến việc có được giáo dục hay không, không liên quan đến hoàn cảnh, cũng không liên quan đến giàu hay nghèo, bọn họ chỉ đơn giản là ghen tị, là độc ác, là sự xấu xa lộ ra từ trong xương cốt.

Không phải tất cả mọi người ở nông thôn đều như vậy, dù ở những nơi nghèo khó đến đâu, luôn có những người có trái tim lương thiện, mà bất kể là làng núi xa xôi hay thành phố lớn phồn hoa, luôn luôn có một nhóm người như thế —

Họ sống trong bùn lầy, mong muốn mọi người đều bẩn thỉu, không chấp nhận nhìn ai đó có thể thoát khỏi đống bùn đất mà không bị dơ bẩn, không chấp nhận khi nhìn thấy một bông hoa nở rộ từ nơi nghèo khó.

Nếu cô không có khuôn mặt thế này, chỉ dựa vào hoàn cảnh gia đình không tốt của cô, dựa vào sự bất hạnh bị mẹ ruột bỏ rơi, cô sẽ được thông cảm, thương tiếc, chứ không phải là bị chửi bới và chà đạp như vậy.

Bây giờ, khi nhìn lại những dòng chữ cô từng viết, cô đã không còn cảm thấy đau khổ nữa, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô mỉm cười một tiếng, rồi tiếp tục lật trang sau.

[Cuối cùng cũng được trở về trường học!]

Dòng chữ này được viết rất sâu, phía sau còn có một dấu chấm than thật lớn, như là một điều cô đã mong chờ từ rất lâu cuối cùng cũng đến, nhưng lúc đó cô không biết, nơi cô cho là cảng tránh gió, lại trở thành một địa ngục khác.

Năm đó cô mới vào cấp 2, đi học ở trường trung học trong thị trấn, vì trường cách nhà quá xa, cô phải ở lại ký túc xá, không cần phải mỗi ngày chịu đựng ánh mắt ác ý của người dân trong làng.

Một hai tuần đầu sau khi khai giảng, vào cuối tuần cô cũng không muốn về nhà, chỉ muốn ở lại trường học, cho đến tuần thứ ba, một nam sinh lớp 9 dẫn một đám người chặn cô ở sân bóng rổ.

Cô không quen biết hắn ta, nhưng từ cách ăn mặc, cách nói chuyện, và cử chỉ, cô nhìn ra được hắn ta là một tên chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp.

Và hắn ta không chỉ là một tên chơi bời lêu lổng, mà còn là một tên khốn. Chỉ vì cô từ chối làm bạn gái của hắn ta, cô đã liên tục bị bắt nạt, người đó muốn dùng cách này để ép cô làm bạn gái hắn ta, nói rằng chỉ cần cô đồng ý, sẽ không có ai bắt nạt cô nữa.

Chuyện này thật buồn cười.

Chính lúc này, Tân Nguyệt mới nhận ra mình thật sự có tính cách bướng bỉnh và kiên cường, những người đó càng muốn cô đi tìm chết, cô lại càng muốn sống tốt, những người đó càng muốn đập gãy cột sống của cô, cô lại càng phải ưỡn thẳng lưng.

Sau đó cô không còn yếu đuối nữa, cũng không tiếp tục viết nhật ký nữa.

Nhìn trang giấy còn trống phía sau, Tân Nguyệt như có điều suy nghĩ.

Cô không còn nhớ được nhiều chi tiết về những gì đã xảy ra hồi đó, chỉ khi nhìn vào những dòng chữ trong cuốn nhật ký này, cô mới nhớ lại một số chi tiết nhỏ.

Cô đã nghĩ, nếu nhiều năm sau mình lại mở cuốn nhật ký này ra, những gì cô có thể tìm thấy từ những ký ức đã bị lãng quên cũng chỉ là những quá khứ vô cùng đau khổ.

Nhưng trong cuộc sống của cô vẫn còn có những điều tốt đẹp.

Cô suy tư, ngón tay gõ nhẹ bìa cuốn sổ, cuối cùng cô cầm cuốn nhật ký và vở bài tập rời khỏi phòng.

Ngồi xuống trước bàn học, cô cầm bút bắt đầu viết lại nhật ký:

Ngày 25 tháng 7, trời quang đãng.

Hôm nay một con bướm xinh đẹp đã bay đến đậu trên tay tôi.

Viết xong câu này, cô dừng một chút, ngước mắt nhìn lên lầu hai căn nhà bên cạnh.

Một lát sau, cô tiếp tục viết:

Khi con bướm bay đi, tôi nhìn thấy Trần Giang Dã.

Dường như, tôi luôn luôn có thể gặp được anh ấy.

Hôm nay ngoài những điều này thì có vẻ không có gì để viết, Tân Nguyệt đóng cuốn nhật ký lại, bắt đầu làm bài tập.

Sau khi làm mấy trang bài tập, cô thoáng nhìn thấy một bóng người xuất hiện trên ban công căn nhà bên cạnh.

Chắc là Trần Giang Dã đã về.

"Trần Giang Dã," cô gọi anh lại.

Trần Giang Dã đã nhìn thấy cô, chỉ dừng bước sau khi cô gọi anh.

Vị đại thiếu gia kiêu căng và lạnh lùng này dường như vẫn chưa quen với cách người dân vùng núi nói chuyện bằng cách gào hét, chỉ đứng đó nhìn cô mà không có ý định mở miệng.

"Ngày mai tôi đến gọi anh lúc tám giờ à?" Tân Nguyệt hỏi.

Trần Giang Dã gật đầu.

Tân Nguyệt làm cử chỉ OK với anh, sau đó lại tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

Trần Giang Dã không rời mắt đi.

Mặc dù Tân Nguyệt đang cúi đầu làm bài tập, nhưng khóe mắt cô vẫn có thể thấy anh, cô biết anh vẫn đứng đó.

Cô không khỏi nhớ lại những ngày qua, từ khi quen biết anh đến nay đã hơn mười ngày, dường như anh luôn nhìn cô từ một khoảng cách xa xa, mang đến cho người ta một cảm giác ——

Anh có vẻ hơi thích cô, nhưng không nhiều lắm.

Và khoảng cách giữa họ dường như không phải là khoảng cách xa hay gần, mà là những ngọn núi không thể vượt qua, là những đại dương không thể băng qua.

Trong mấy giây suy nghĩ bay xa này, một chiếc máy bay giấy lại bay đến trước mặt cô.

Không biết Trần Giang Dã đã gấp từ lúc nào.

Máy bay giấy quay một vòng trước bàn học của cô, rồi đáp xuống sân.

Tân Nguyệt đứng dậy ra sân nhặt máy bay giấy, lần này trên đó viết chữ:

[Hết mì ăn liền rồi]

Dòng chữ nguệch ngoạc, không có dấu chấm câu như mọi khi.

Lần này Tân Nguyệt không trực tiếp hắng giọng đáp lại anh, mà viết câu trả lời lên chiếc máy bay giấy, sau đó ném cho anh.

[Tối nay ăn gà, anh có muốn qua đây không?]

Nhìn thấy câu trả lời trên chiếc máy bay giấy, Trần Giang Dã xoay cây bút trong tay một vòng, tiếp tục viết lên máy bay:

[Qua].

Một lần nữa nhận được chiếc máy bay giấy anh ném sang, Tân Nguyệt cười, không phải vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là cô cảm thấy cách giao tiếp của hai người bọn họ rất đặc biệt, mặc dù theo nghĩa đen, nó chỉ là truyền giấy mà thôi.

Nhưng việc truyền giấy gì đó, cũng là một việc mang đầy hơi thở của tuổi trẻ và đẹp đẽ.

Chỉ là chuyện này không cần ghi tạc vào nhật ký.

Bởi vì cô nhất định sẽ không bao giờ quên.

*

Nhá nhem tối.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, ba người ngồi quanh một chiếc bàn.

Lần này Tân Long không còn cảm thấy câu nệ nữa, nhưng vẫn cảm thấy ba người chỉ im lặng ngồi ăn rất gượng gạo, bèn vừa ăn vừa tìm chủ đề để nói chuyện với Trần Giang Dã như trước.

"Tiểu Dã, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Trần Giang Dã: "Mười tám."

Tân Long: "Cháu tròn mười tám tuổi rồi?"

Trần Giang Dã “Vâng” một tiếng.

Tân Long cười, cầm đũa chỉ Tân Nguyệt, nói: "Tân Nguyệt cũng tròn mười tám rồi đấy."

Trần Giang Dã ngẩn ra, ngước mắt nhìn Tân Nguyệt.

"Người thành phố các cháu được đi học từ nhỏ, chắc cháu đã tốt nghiệp cấp ba rồi đúng không?"

Trần Giang Dã thu hồi tầm mắt: "Chưa ạ, học kỳ sau là năm cuối."

"Vậy cháu cũng giống Tân Nguyệt, học kỳ sau Tân Nguyệt cũng học lớp 12."

Tân Long gắp liên tục hai đũa cơm vào miệng, miệng còn đầy cơm vẫn tiếp tục nói: "Tân Nguyệt bị tai nạn giao thông nên bị lỡ một năm, sao cháu đã mười tám tuổi rồi mới học lớp 12?"

Khi nghe Tân Long nói "tai nạn giao thông", mí mắt Trần Giang Dã giật giật, sau đó nhíu mày như nhớ lại một ký ức không tốt đẹp gì, chỉ là anh cúi đầu, hàng mi dài và dày che kín mí mắt anh, khiến người ta không thể nhìn thấy được biểu cảm trong đáy mắt anh.

Nếu không phải anh ngừng động tác nhai nuốt, chắc là sẽ không ai phát hiện vẻ mặt của anh.

Tân Nguyệt chú ý đến biểu cảm của anh, nháy mắt với Tân Long.

Tân Long bắt được tín hiệu của Tân Nguyệt, khẽ ho hai tiếng chuẩn bị đổi chủ đề.

Lúc này, Trần Giang Dã lại mở miệng:

"Cháu cũng từng bị tai nạn xe hơi lúc mới sáu tuổi."

Giọng nói của anh không có nhiều biến động, cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

"Sáu tuổi?"

Xuất phát từ sự ngạc nhiên, Tân Long thốt lên: "Còn nhỏ thế làm sao lại tai nạn xe hơi được?”

Lời cũng đã nói ra khỏi miệng, ông mới nhận ra mình không nên hỏi, sau đó nhận được ánh mắt từ Tân Nguyệt, nên vội vàng bổ sung thêm: "Chắc cháu cũng không nhớ được, sáu tuổi còn nhỏ lắm."

Tân Long nghĩ rằng ông đã nói như vậy, anh sẽ qua loa với ông giống như lần trước khi ông hỏi về lý do anh đến đây, nhưng không.

Trần Giang Dã nói: "Cháu nhớ, ngày đó bố mẹ cháu ly hôn, chuẩn bị dọn ra ngoài, cháu ôm lấy bà ấy, không cho bà ấy đi, bố cháu bèn gào lên với cháu, nói bà ấy không cần cháu nữa, sắp ra nước ngoài tìm người tình của bà ấy rồi.’’

“Mẹ cháu cũng không giải thích, quay đầu đi luôn.”

Cháu chạy ra ngoài đuổi theo bà ấy, bà ấy lên xe, cháu vẫn đuổi theo, đuổi đến góc đường thì bị xe đâm."

Anh nói về quá khứ đó với biểu cảm lạnh lùng, như thể chàng trai bị mẹ vứt bỏ trong câu chuyện xưa kia không phải là anh, cách nói chuyện cũng hờ hững, như không hề quan tâm, vả lại cũng không phải giả vờ không quan tâm.

Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim chóc líu lo bên ngoài, hòa cùng tiếng gió thổi.

Ruồi muỗi đập cánh bay lên vách thủy tinh nóng bỏng của bóng đèn, lại vội vàng bay đi.

Tân Nguyệt lẳng lặng nhìn người bên cạnh qua ánh sáng màu cam, từ nét mặt lạnh lùng và thờ ơ suốt thời gian qua, cô rất khó tưởng tượng được hình ảnh anh cố gắng níu giữ một người.

Cô từng cho rằng sự phóng túng và ngỗ ngược trên người anh và cảm xúc chán chường thường thấy trong mắt anh, là bởi vì anh có xuất thân cao quý, mọi mong muốn của anh đều có thể được đáp ứng, mọi suy nghĩ đều có thể được thực hiện mà không cần phải suy nghĩ, vì vậy anh mới cảm thấy thế giới này nhạt nhẽo và vô vị.

Nhưng vào thời điểm này, cô lại cảm thấy, có lẽ anh đã chán ngấy rất nhiều người và rất nhiều thứ trên thế gian này.

“Haizz…”

Một tiếng cười khổ vang lên trong phòng, Tân Long cảm khái, nói: “Cháu thật giống Tân Nguyệt, mẹ con bé cũng chạy theo người ta, không cần con bé nữa.”

Tân Long vừa nói vừa thuận tay cầm lấy một chai rượu đế ở bên cạnh: “Nghe giọng điệu của cháu thì có vẻ cũng đã nghĩ thoáng hơn rồi, thế mới đúng chứ, con người phải nhìn về phía trước, chỉ cần nghĩ thoáng ra thì không có chuyện gì ghê gớm cả, cứ tiếp tục ăn uống như bình thường.”

Ông nhấc chai rượu đế lên, hỏi Trần Giang Dã: “Biết uống rượu đế không?”

Trần Giang Dã: “Dạ biết.”

“Uống một chút.”

“Vâng.”

“Chú đi lấy ly cho cháu.”

Có người uống rượu cùng, Tân Long cao hứng vỗ đùi, lập tức đứng dậy đi lấy ly rót đầy cho Trần Giang Dã.

Hai người cứ thế uống rượu, Tân Nguyệt cũng không ngăn cản.

Cô biết rằng bố cô chỉ cần hai ly là đã say ngất, chút tửu lượng này chẳng những không hại sức khỏe mà còn có lợi cho cơ thể.

Cồn có thể làm cho người ta hưng phấn, mỗi lần Tân Long chỉ cần chạm vào rượu là sẽ nói rất nhiều, có thể khoác lác từ trời Nam tới đất Bắc.

Khi rượu vừa chạm môi, ông sẽ uống liên tục, uống không ngừng nghỉ.

Nhưng cũng là uống rượu, Trần Giang Dã lại uống như uống nước sôi, không có phản ứng gì, không cảm thấy cay miệng, cũng không thấy hưng phấn, càng không đỏ mặt như Tân Long, khuôn mặt ấy mãi mãi đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Trần Giang Dã thực sự rất nể mặt Tân Long, uống cùng ông ba mươi phút mà không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

Tân Nguyệt mang bát họ không ăn nữa đi rửa sạch xong, quay lại thì thấy Tân Long đã say khướt, nằm gục trên bàn.

Cô không nói hai lời, cúi người khiêng ông lên.

Trần Giang Dã một tay chống cằm, nhìn những động tác đã quá thuần thục của cô, nở nụ cười: “Cần tôi giúp không?”

“Không cần, ngồi đó chờ tôi.”

Nói xong, Tân Nguyệt khiêng Tân Long vào phòng.

Vừa đi được vài bước, Tân Long đột nhiên ngẩng đầu lên, gào to: “Bố chưa say, Tiểu Dã, chúng ta uống tiếp.”

Tân Nguyệt nhìn thấy ông mắt cũng không mở, cô không quan tâm, tiếp tục khiêng ông đi.

Tân Long tiếp tục thì thào như nói mớ: “Lệ Phân, Lệ Phân…”

Nghe thấy tiếng gọi, Tân Nguyệt dừng bước.

Lệ Phân, đó là tên của mẹ cô.

Tân Long thật sự say rồi, cho dù còn một chút tỉnh táo, ông tuyệt đối sẽ không thốt ra hai chữ này, càng không nói những lời tiếp theo.

"Lệ Phân à, tôi chưa bao giờ nói không với cô, cô biết mà, ngay cả khi cô muốn rời đi, tôi cũng sẽ không giữ cô lại."

Nói đến đây, giọng nói khàn khàn của ông mang theo tiếng nức nở.

"Nếu cô nói ly hôn với tôi, tôi sẽ không giữ cô lại, nếu cô muốn tiền, tôi cũng sẽ cho cô, nhưng cô lại nhất quyết muốn cầm tiền chạy theo người khác, khiến tôi và Tân Nguyệt đều trở thành trò cười, cô thật tàn nhẫn..."

Hai từ phía sau ông không nói ra khỏi miệng, vì Tân Nguyệt đã che miệng ông lại.

Sau khi đỡ ông về phòng với những bước chân nhanh chóng, Tân Nguyệt đóng cửa lại đi ra. Vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trần Giang Dã đang ngồi quay lưng về phía bàn, khuỷu tay lười biếng chống lên bàn, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại nhìn cô.

Đón lấy ánh mắt của anh, như có một thứ gì đó nhẹ nhàng lôi kéo trái tim Tân Nguyệt.

Thật sự không thể trách cô khi nghĩ rằng anh cũng có chút say mê mình.

Ánh mắt của anh nhìn cô thật sự không thể nói là trong sáng.

Chỉ cần anh ở trong tầm mắt, dường như mỗi lần cô ngước mắt lên, cô đều có thể nhìn thấy —

Anh đang chăm chú nhìn cô.

Cô hít sâu một hơi, chớp mắt mấy cái rồi nói: "Đi thôi, tôi đưa anh về."

Khuỷu tay Trần Giang Dã hơi dựa vào mép bàn, lười biếng đứng dậy.

Tân Nguyệt nhìn dáng uể oải hơn bình thường này của anh, nói ra nghi ngờ trong lòng: "Không lẽ anh cũng say à?"

Đôi môi mỏng của Trần Giang Dã khẽ cong: "Nhìn tôi giống say lắm à?"

Tân Nguyệt: “Hơi hơi.”

Đường cong ở khóe môi của Trần Giang Dã cao hơn một chút: “Nếu tôi say, cô sẽ cõng tôi về à?"

Tân Nguyệt liếc anh một cái: "Được rồi, anh không say."

"Đi thôi," cô quay người đi ra ngoài cửa.

Trần Giang Dã nhìn bóng lưng cô, nụ cười trên khóe miệng tiếp tục tràn ra ngoài, sau đó anh từ từ đi theo sau cô.

Hai người đi tới sân, tiếng gào của Tân Long bỗng nhiên truyền đến từ trong phòng, vẫn là tiếng gào khóc nức nở, ông liên tục gào lên:

"Lệ Phân, Lệ Phân à."

Cách hai bức tường, hai người đứng trong sân nhà có thể nghe thấy rất rõ ràng.

"Tôi cho rằng bố cô thật sự nghĩ thoáng, hóa ra không phải."

Nghe Trần Giang Dã nói, Tân Nguyệt dừng bước, xoay người nhìn anh.

Cô hít một hơi sâu, sau đó thở ra, giọng nói mang một chút bất lực: "Ông ấy chỉ mạnh miệng thôi."

Trần Giang Dã khẽ nâng cằm lên, mắt khép hờ nhìn cô: "Còn cô thì sao?"

Giọng nói của anh lộ vẻ thờ ơ, ánh mắt lại xuyên qua ánh trăng rơi xuống tầng mây, vững vàng khóa chặt lấy đôi mắt cô.

Tân Nguyệt né tránh ánh mắt anh, khẽ chớp mắt nói: "Không có gì là nghĩ thoáng hay không nghĩ thoáng cả, buồn thì buồn thôi, chưa chết thì vẫn phải tiếp tục sống."

Vẻ mặt cô kiên cường, giọng nói cũng chứa đầy sự mạnh mẽ, giống như cỏ dại không thể bị đốt cháy, khi gió thổi qua là lại tiếp tục sinh trưởng.

Nhưng khi cô nói những lời này, hàng mi dài rủ xuống che khuất hai mắt, có lẽ cô không muốn để Trần Giang Dã nhìn thấy, ẩn sâu trong mắt cô vẫn còn một chút yếu đuối.

Nhưng có những việc càng che giấu lại càng dễ lộ.

Lông mi của Tân Nguyệt dài và mảnh, như lông vũ mềm mại, ánh sáng màu cam trong sân chiếu lên, đổ bóng mờ mờ dưới mắt, khiến cô trông dịu dàng hơn so với bình thường rất nhiều.

Thực ra, đường nét khuôn mặt của cô vẫn luôn rất mềm mại, làn da mịn màng, giống như đồ sứ mỏng nhẹ, có cảm giác vô cùng dễ vỡ, chỉ có đôi mắt lạnh lùng luôn mang theo sự phòng bị mới khiến cô có vẻ lạnh lùng và khó gần.

Trần Giang Dã nhìn cô lúc này, cảm giác cô mong manh dễ vỡ hơn bao giờ hết, đôi mắt đen láy, gần như hòa lẫn với màn đêm, nhưng lại không hoàn toàn đen kịt.

Không biết qua bao lâu, thời gian trôi đi lặng lẽ, cô gái dưới ánh trăng từ từ ngước mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đối diện.

"Anh thì sao?"

Cô hỏi anh, "Anh thật sự nghĩ thoáng chưa?"

Hai người nhìn nhau dưới ánh trăng sáng đan xen với ánh đèn cũ.

So với câu hỏi này, Trần Giang Dã dường như cảm thấy hứng thú với đôi mắt của cô hơn, sau khi nhìn cô thật lâu, anh mở miệng:

"Không biết, tôi sẽ không nghĩ về những vấn đề này."

"Tại sao?"

Vẻ mặt Trần Giang Dã không chút thay đổi, anh nói: "Lười nghĩ."

Tân Nguyệt nghe anh nói hai từ này thì không nhịn được cười khẽ.

Điều này rất hợp với phong cách của anh.

Khi cô cười sẽ cúi đầu theo thói quen, cho nên không nhìn thấy đôi mắt vẫn luôn nhìn cô trước đó, màu đen trong con ngươi lại sâu thêm một chút.

Hai bước nữa là tới cửa.

Cửa được kéo ra, Tân Nguyệt ngáp một cái, sau đó nhìn vào cửa, nói với Trần Giang Dã nói: "Đưa anh đến đây thôi."

"Ừ."

Tân Nguyệt tùy ý giơ tay lên, vẫy tay coi như tạm biệt.

Trần Giang Dã nhìn vào mắt cô, ánh mắt vẫn sâu thẳm và trầm lắng, sau khi dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc, anh bước ra khỏi cửa.

Anh bước ra ngoài được hai bước, tiếng đóng cửa vang lên phía sau.

Trần Giang Dã dừng chân, một lúc sau mới tiếp tục bước đi.

Từ đây đến lầu hai nhà bên cạnh, bình thường chỉ mất vài phút, nhưng Trần Giang Dã lại cảm thấy mình đã đi rất lâu, rất lâu.

Như là bước vào một giấc mơ mơ hồ.

Trong giấc mơ, thời gian và không gian chồng chéo lên nhau, có núi sông, hồ nước, tiếng ve kêu và tiếng gió, cùng với những ồn ào gần xa thay đổi liên tục. Một con bướm bay từ xa tới, dưới gốc cây cam cách đó không xa, hình bóng một cô gái hiện lên.

Cô ngồi dưới tán cây, nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng bầu trời lại phản chiếu hàng mi dài rủ xuống của cô, lộ ra sự yếu đuối khiến người ta muốn ôm cô vào lòng.

Nghe nói, trong tiếng Hy Lạp, con bướm mang ý nghĩa linh hồn, đặc biệt là những con bướm màu xanh.

"Trần Giang Dã."

Tiếng thím Vương đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

Thím Vương liếc nhìn anh từ trên xuống dưới: "Cháu nhìn cái gì mà ngẩn ngơ thế, nhìn đường đi."

Trần Giang Dã thờ ơ "Vâng" một tiếng, nhấc chân đi lên lầu.

Anh bước lên tầng trên.

Anh đi được nửa đường, chiếc điện thoại trong túi rung lên hai cái. Anh lấy ra, nhìn thấy hai tin nhắn, đều là Từ Minh Húc gửi tới:

[Anh Dã, Kiều Ngữ xuất viện từ hai ngày trước rồi.]

[Cậu gửi định vị đi, bọn tôi đợi cậu ấy nghỉ thêm hai ngày nữa rồi đến.]

Trần Giang Dã gửi vị trí đi, mất một lúc lâu mới gửi thành công.

Một lúc sau, Từ Minh Húc lại gửi một tin nhắn:

[Có muốn bọn tôi mang gì đến không?]

Trần Giang Dã suy nghĩ một lúc, gõ lại:

[Mang cái xe máy đến đây, thêm vài gói thuốc. ]

[Từ Minh Húc: ok.]

Anh nhìn tin nhắn đã gửi, xoay điện thoại một vòng rồi bỏ vào túi, nhưng vừa mới bỏ vào, điện thoại lại rung lên.

Anh nhíu mày hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn lấy điện thoại ra.

[Từ Minh Húc: Anh Dã, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng mà cậu thật sự rất xấu tính đấy nhé, Kiều Ngữ người ta vừa xuất viện đã đến thăm cậu, cậu thì hay rồi, người ta nằm viện mà cậu không hỏi thăm một câu.]

Từ Minh Húc thường xuyên nói những lời tương tự như vậy để anh quan tâm đến Kiều Ngữ hơn, nhưng anh luôn lựa chọn để cho Từ Minh Húc tự câm miệng.

Nếu cậu gửi cho anh những tin nhắn như thế này trên WeChat, anh sẽ không trả lời.

Đám người Từ Minh Húc luôn thích ghép đôi anh và Kiều Ngữ, bọn họ không thẳng thừng ghép đôi, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu như vậy, nếu bọn họ không thấy phiền phức mà cứ nói mãi, anh cũng chẳng buồn quan tâm.

Kiều Ngữ chơi với bọn họ hai năm trước, trong đám người bọn họ, ngoại trừ anh, mọi người trong nhóm đều rất hòa hợp với Kiều Ngữ, làm gì cũng dẫn theo cô ấy, nhưng chơi cùng nhau hơn hai năm, anh vẫn lạnh nhạt với cô ấy, cả ngày ở cùng một chỗ cũng không nói được mấy câu.

Ban đầu, cũng không biết có phải bọn họ cảm thấy anh quá lạnh nhạt với Kiều Ngữ hay không, mà thỉnh thoảng lại nhắc anh nên đối xử tốt và nhẹ nhàng với cô ấy hơn, nhưng từ nhỏ anh đã ương bướng, người khác càng bảo làm gì thì anh nhất định sẽ không làm, vẫn cứ theo ý mình.

Sau đó, tính chất dần dần thay đổi, trở thành sự ghép đôi ẩn ý.

Anh không phải là người ngu ngốc, anh biết bọn họ như vậy là bởi vì Kiều Ngữ thích anh.

Mặc dù Kiều Ngữ chưa bao giờ tỏ tình với anh, nhưng ai có mắt nhìn cũng biết cô ấy thích anh, anh cũng nghe đám Từ Minh Húc ám chỉ nhiều lần.

Nhưng ai có mắt nhìn cũng biết, anh không hề có tình cảm với cô ấy, cho dù Kiều Ngữ thích anh hay không, anh cũng không hề quan tâm một chút nào cả.

Tại sao anh không quan tâm?

Bởi vì đối với anh, có cô ấy trong nhóm chơi chung này hay không có cô ấy đều như nhau, không có gì thú vị cả.

Và không chỉ một mình cô ấy, mà là tất cả mọi người.

Anh không quan tâm đến tình cảm của ai đối với mình hết.

Thế giới thật nhàm chán, làm gì cũng thấy chán.

Nhưng khoảng thời gian này, dường như anh cảm thấy cuộc sống mỗi ngày không còn nhàm chán như trước nữa.

*

Tối hôm đó, ở huyện Bồ có một trận mưa.

Trận mưa không tính là lớn, cũng không có âm thanh gì, cả núi rừng đều yên tĩnh, sâu bọ trốn đi, ếch co mình vào ruộng lúa, thế giới chỉ còn tiếng tí tách, xào xạc khe khẽ.

Sau khi mưa ngừng, ngay cả tiếng xào xạc này cũng không còn, yên tĩnh như cả thế giới đều chìm vào giấc ngủ sâu.

Trận mưa này đã cuốn đi tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu, cũng làm dịu đi cái nóng oi ả của mùa hè, đúng là thích hợp để đi ngủ.

Nhưng đêm nay Trần Giang Dã lại mất ngủ.

Anh thường xuyên mất ngủ, nhưng chỉ có lần này, anh biết nguyên nhân mất ngủ là gì—

Trong đầu anh tràn đầy hình bóng của một người.

Đây cũng là lần đầu tiên, anh nhận ra rằng mất ngủ không phải là chuyện đáng lo ngại.

Trước đây khi bị mất ngủ, anh thường nghe một vài bản nhạc nhẹ nhàng để thôi miên bản thân. Nhưng hôm nay, anh không cần, chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Đến tận khuya, thế giới trở nên yên tĩnh, cho đến khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng lọt qua khe hở nhỏ trên cửa sổ tràn vào trong nhà.

Anh mở mắt khi ánh nắng chiếu lên lông mi.

Anh nghiêng người lấy điện thoại, nhìn giờ:

Năm giờ hai mươi phút.

Còn hơn hai tiếng nữa mới đến tám giờ.

Trần Giang Dã ném điện thoại trở lại, sờ hộp thuốc lá bên cạnh, ngón tay lướt qua hộp tai nghe Bluetooth đặt trên đầu tủ.

Nhìn hộp tai nghe màu trắng, động tác cầm lấy hộp thuốc lá của anh khựng lại trong chốc lát, cuối cùng tay lại hạ xuống, cầm luôn hộp tai nghe Bluetooth đó lên.

Anh rút điếu thuốc ra ngậm trong miệng, Trần Giang Dã không vội đốt thuốc, lấy tai nghe ra nhét vào lỗ tai, sau đó mở điện thoại, tìm bài hát "Sunrise" đã nghe trong mục gợi ý hàng ngày khi đi dạo trên núi hôm qua. Sau đó, anh đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía những đám mây bị ánh bình minh nhuộm màu cam trên bầu trời.

Anh không phụ thuộc hay yêu thích gì với âm nhạc, chỉ nghe khi mất ngủ, đi dạo hoặc buồn chán khi ngồi trên xe, cũng không có bài hát nào đặc biệt yêu thích.

"Sunrise" là một bài hát hiếm hoi khiến anh chủ động mở lại nghe lần thứ hai, bài hát này rất đặc biệt, cũng rất hợp hoàn cảnh.

Đây là một bài hát tiếng Nhật, anh không hiểu tiếng Nhật, nhưng vì phong cách bài hát quá đặc biệt, lần đầu tiên nghe anh đã biết đó là bài hát của Nao'ymt.

Phong cách âm nhạc của Nao'ymt rất độc đáo, chỉ cần nghe qua một bài hát của anh ấy, các bài hát khác sẽ lần lượt xuất hiện trong gợi ý, bởi vì hầu hết những người đã nghe qua một bài hát của anh ấy đều bị mê hoặc, từ đó nhấn vào trang cá nhân của anh ấy để nghe những bài hát khác của anh ấy.

Trần Giang Dã không vào trang cá nhân của anh ấy, nhưng anh nhớ kỹ tên của người ca sĩ.

Những bài hát của Nao'ymt mang đến cho người ta một loại cảm giác du hành xuyên thời gian và không gian, hư ảo và thanh tao, tưởng như có mà không tồn, nhưng thật sự rất chân thực.

Trong hàng chục bài hát của anh ấy, "Sunrise" không phải là bài hát nổi bật nhất, nhưng lời bài hát được viết gần như hoàn toàn phù hợp với quá khứ của anh.

Trần Giang Dã không phải là người thích hồi tưởng lại quá khứ, mà lời bài hát miêu tả về nỗi buồn, lại phù hợp với tâm trạng hiện tại của anh ——

---

“朝 がきて 目 を 開 ける,

Mở đôi mắt ra chào đón buổi sáng

耳鳴 りと 惰性 だけ,

Với những tiếng ù tai và sự trì trệ trên người.

...

取 り 繕 い 歪 む 形,

Hình dạng méo mó được tô vẽ này,

すり 寄 る 解決策 は 溶 け 出 し,

Cách giải quyết dễ nhất là làm tan chảy nó,

排水溝 へ 消 えていく,

Cứ như vậy mà biến mất trong cống thoát nước đi.

...

We all wait for the sunrise.

Câu cuối cùng của lời bài hát là chờ ánh mặt trời mọc.

Anh cũng đang chờ mặt trời mọc.

Những đám mây ở phía chân trời chuyển từ màu cam nhạt sang màu cam đậm, tia nắng rạng đông đã ló dần qua lớp mây, chỉ là chưa nhô hẳn lên.

Ngoài anh, còn có người đứng dưới bầu trời trước lúc mặt trời mọc.

Một bóng người mảnh mai xuất hiện trong sân nhỏ bên cạnh.

Anh xoay người nhìn về phía cô.

Cô cũng đang nhìn anh.

Bài hát trong tai nghe vẫn đang chạy. Anh nhìn vào đôi mắt của cô, cảm thấy thời gian ngừng như lại, và toàn bộ vũ trụ đang chậm rãi chảy theo nhịp điệu âm nhạc, giữa đôi mắt của anh và cô.

Như trong bài thơ đó —

Khi tôi chìm đắm trong đôi mắt em

Tôi thoáng thấy bình minh sâu thẳm

Tôi nhìn thấy ngày hôm qua xa xưa

Nhìn thấy mọi điều mà tôi không thể hiểu

Tôi cảm nhận vũ trụ đang chảy

Giữa đôi mắt của em và tôi lúc đó

Gió mang theo một chiếc lá, xoay tròn trước mắt họ.

Trần Giang Dã hơi nheo mắt lại, đôi mắt của Tân Nguyệt lại mở to hơn bình thường một chút, như thể ngạc nhiên vì thấy anh dậy sớm như vậy, đầu cô nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, giống như một con mèo nhỏ nghiêng đầu.

Anh ấn tàn thuốc vào gạt tàn, bình tĩnh xé một tờ giấy trong cuốn vở trên bàn bên cạnh.

Sau khi cúi đầu viết hai chữ, anh gấp tờ giấy thành máy bay và ném cho Tân Nguyệt.

Lần này máy bay giấy không đáp trúng mục tiêu, mà rơi ở ngoài sân.

Tân Nguyệt ngước mắt nhìn Trần Giang Dã, thấy anh không có ý định tiếp tục viết tờ khác cho cô. Cô bĩu môi, ra ngoài cửa, chuẩn bị đi nhặt máy bay giấy, nhưng lại thấy anh đứng thẳng dậy, một tay chống đỡ, nhảy ra ngoài cửa sổ, đi tới ban công.

Tân Nguyệt không biết anh định làm gì, ban đầu cô chỉ đứng im nhìn anh, rồi thấy anh chống tay lên ban công trực tiếp nhảy xuống.

Tân Nguyệt sửng sốt mở to hai mắt, một giây sau cô vội vã chạy ra ngoài.

Lầu một nhà kiểu phương Tây ở nông thôn cao tới hơn ba mét đó!

Khi mở cửa ra, cô nhìn thấy Trần Giang Dã đang đi về phía cô với không một chút hề hấn gì, hơn nữa vẫn là dáng vẻ lười biếng như mọi khi.

Tân Nguyệt choáng váng.

Trong vài giây cô ngẩn ngơ này, Trần Giang Dã đã nhặt máy bay giấy rơi bên ngoài lên, ném cho cô.

Đầu máy bay giấy đâm vào ngực, Tân Nguyệt nhíu mày nhăn mặt, vô thức đón lấy máy bay giấy, nhưng không cúi đầu đọc nội dung trên đó, cô vẫn bình tĩnh nhìn Trần Giang Dã, trông anh thực sự như có vẻ không bị sao hết.

"Anh... anh..."

Cô sắp xếp lại từ ngữ một chút, "Anh... đã từng luyện...?"

Trần Giang Dã hơi nghiêng đầu: "Luyện cái gì?"

Tân Nguyệt chỉ về phía ban công nhà thím Vương: "Nhảy từ nơi cao như vậy xuống, anh không thấy đau chân à?"

Trần Giang Dã nhếch môi mỏng: "Cô thấy rõ tôi nhảy như thế nào không?"

Tân Nguyệt lắc đầu.

Trần Giang Dã vừa đi về phía cô, vừa nói: "Tôi cao một mét tám sáu, tay dài gần một mét, mà lầu hai kia cao lắm cũng chỉ bốn mét.”

Tân Nguyệt không hiểu mối liên hệ giữa chúng.

Trần Giang Dã biết cô không hiểu, vì vậy anh làm mẫu cho cô xem bằng cách nhảy thẳng lên bám vào mép tường, rồi lại buông tay nhảy xuống: "Tôi chỉ nhảy có một mét thôi, chưa đến mức đau chân đâu."

Lần này, Tân Nguyệt đã hiểu, lúc anh nhảy xuống, anh đã bám vào mép ban công, buông hai chân xuống rồi mới tiếp đất.

Tân Nguyệt nhớ lại động tác nhảy xuống của anh, nhưng cô không nhớ là có thấy anh dừng lại ở mép ban công, nói cách khác, anh nhảy từ bên này của ban công sang bên kia, sau đó mới bám vào thành cầu thang để buông hai chân xuống, toàn bộ động tác diễn ra liền mạch, không dừng lại chút nào.

Chắc là anh đã luyện qua cái này rồi.

"Anh đã từng luyện tập parkour* à?" cô hỏi lại.

[*] Parkour: chỉ một bộ môn rèn luyện thể thao trong đó người tập cố gắng đi từ điểm A đến điểm B một cách linh hoạt, không cần thiết bị hỗ trợ và theo cách nhanh nhất và hiệu quả nhất có thể.

undefined

Trần Giang Dã: "Cái này cũng cần luyện tập à?"

Tân Nguyệt: "..."

Ồ, vẫn cool như vậy.

"Vậy sanda* gì gì đó, anh cũng chưa từng luyện tập chưa?"

[*] Sanda: một phong cách chiến đấu có nguồn gốc từ Trung Quốc. Sanda không theo đuổi phong cách cầu kỳ, mục đích là đánh bại đối thủ thông qua việc áp dụng linh hoạt và thông minh các kỹ thuật Sanda. Các động tác và chuyển động của Sanda được chia thành năm loại: tư thế chiến đấu thực tế , động tác bằng chân, đấm bốc, đá , đấu vật và phương pháp phòng thủ.

"Này thì tôi từng luyện tập rồi."

"Tôi đã nói mà."

Trần Giang Dã nhướng mày: "Sao, cô muốn học à?"

Tân Nguyệt: "Tất nhiên là muốn rồi, chỉ là không có điều kiện."

Trần Giang Dã liếc nhìn cô, như có điều suy tư.

Một lát sau, anh nói: "Tôi có thể dạy cô vài chiêu."

"Chỉ vài chiêu thôi thì học có ích gì chứ?"

"Đủ để phòng thân là được."

Tân Nguyệt suy nghĩ một chút: "Nếu anh sẵn lòng muốn dạy, thì tôi đây sẵn lòng học."

Trần Giang Dã mỉm cười, nói: "Quay về sẽ dạy cô."

Tân Nguyệt “Ừ” một tiếng, lúc này cô mới cúi đầu nhìn chiếc máy bay giấy trong lòng, trên đó viết:

[Mở cửa.]

"Anh bảo tôi mở cửa cho anh làm gì?"

"Lúc này còn có thể làm gì?"

Trần Giang Dã vòng vo, không nói gì thêm. Tân Nguyệt hiểu ngay, cô khẽ cười, ngước mắt nhìn lên hỏi anh: "Tôi nấu mì, anh ăn không?"

"Ăn."

Tân Nguyệt lại khẽ cười.

Chưa tới sáu giờ sáng, hôm nay cô đã cười hai lần.

Nhưng cô rõ ràng là một người không thích cười.

Lúc đó, mặt trời chậm rãi mọc lên từ phía chân trời, muộn những đám mây thành màu hồng như cảnh trong mơ, chim chóc vỗ cánh bay ngang qua, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Tiếc là không ai để ý đến cảnh đẹp này, dưới bầu trời, một đôi trai gái đứng nhìn nhau, ánh mắt dừng lại trên người đối phương, rồi cùng nhau bước vào sân nhỏ.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Ai có thể từ chối một anh chàng ngầu lòi, không thích bất cứ cái gì, chỉ thích bạn cơ chứ hu hu

Dự báo chương sau:

Anh ấy bắt đầu tán tỉnh rồi!

Bình Luận (0)
Comment