Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 37

Đêm khuya giữa hè trong rừng núi, tiếng ếch kêu vang khắp nơi, ánh trăng treo cao, vì sao cũng sáng ngời.

Tân Nguyệt rửa mặt xong, ra khỏi phòng tắm, đóng cửa phòng bếp lại, nhưng không khóa trái. Hôm nay Tân Long không ở nhà, lại chạy đi chơi mạt chược suốt đêm, cô phải để cửa cho ông.

Cấu trúc nhà ở nông thôn khác rất nhiều so với thành phố. Khu dân cư trong thành phố phần lớn có phòng khách ngay cửa chính, phòng bếp nằm ở bên cạnh, trong khi hầu hết các nhà ở nông thôn có phòng bếp thông tới các phòng khác.

Tân Nguyệt trở về phòng, xốc chăn lên chuẩn bị lên giường. Đang chuẩn bị kéo chăn để nằm xuống, cô thoáng thấy một vết máu đỏ sẫm trên chăn, có lẽ do “đèn đỏ” rỉ ra, cô luôn thích kẹp chăn ngủ.

Sáng nay cô thấy ga giường không dính máu, còn tưởng không bị rỉ, hóa ra là rỉ lên chăn.

Tân Nguyệt thở dài, lại đứng dậy khỏi giường, ôm chăn mỏng đi vào phòng tắm, chà sạch vết máu rồi cho vào máy giặt.

Máy giặt nhà cô là loại rất cũ, khi hoạt động còn kêu to hơn cả máy kéo, nhà bên cạnh cũng có thể nghe được.

Hơn nửa đêm thế này, tất nhiên cô không thể giặt ngay được.

Cô về phòng, thuận tiện thay luôn ga trải giường.

Tân Nguyệt dùng sức, một tay kéo ga trải giường bị đè dưới gối, con dao dưới đó cũng bị văng ra cùng ga trải giường.

Đó là một con dao phay.

Con dao này luôn được đặt dưới gối Tân Nguyệt, chỉ thỉnh thoảng mới lấy ra mài.

Tân Nguyệt cầm dao đặt sang một bên, trải lại ga giường, thay chăn xong lại nhét xuống dưới gối.

Cô không thể ngủ mà không có con dao này.

Nếu không có con dao này, cô đã chết từ lâu rồi.

Năm đó, cô cầm con dao này chuẩn bị đi chặt mía, kết quả nửa đường nhìn thấy tên cưỡng gian kia chuẩn bị giết người diệt khẩu, cô sợ tới mức co cẳng bỏ chạy, nhưng khi đó cô còn nhỏ, rất nhanh đã bị hắn ta đuổi kịp.

Dưới tình thế cấp bách, cô chém một nhát vào chân hắn ta mới có thể thoát thân.

Cô đã thành công trốn thoát, nhưng từ đó về sau, mỗi đêm cô đều gặp ác mộng, tất cả hình ảnh trong giấc mơ đều là khuôn mặt dữ tợn của tên cưỡng gian kia.

Cô thường xuyên bừng tỉnh từ giấc mơ. Nhưng ngay cả khi tỉnh dậy, cô vẫn sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân, phải vào bếp lấy con dao này mới yên tâm. Sau đó cô dứt khoát đặt nó dưới gối.

Bây giờ, cô rất ít gặp ác mộng, nhưng vẫn không thể ngủ nếu thiếu con dao này. Cô đã thử cất dao, nhưng không thể ngủ được.

May mà sự ỷ lại của cô đối với con dao này chỉ giới hạn ở trong nhà, lúc ở trường học không có con dao này cô vẫn có thể ngủ yên. Có lẽ tiềm thức của cô cho rằng trường học an toàn.

Sau khi thu dọn xong và ném ga giường vào máy giặt, đã hơn mười hai giờ, Tân Nguyệt ngáp một cái, về phòng tắt đèn ngủ.

Hôm nay trăng sáng thật, trong phòng không cần thắp đèn cũng sáng rõ.

Nhà Tân Nguyệt không có rèm cửa, chỉ có giấy dán cửa sổ, nhưng giấy dán cửa sổ chỉ có tác dụng chống nhìn trộm, không có khả năng chắn sáng. Ánh trăng trên núi lại trong trẻo, chỉ cần có ánh trăng, Tân Nguyệt cảm thấy việc tắt đèn hay không tắt đèn cũng không có gì khác biệt, thậm chí cô cảm thấy có đôi khi ánh trăng còn sáng hơn đèn trong phòng.

Nhưng Tân Nguyệt đã quen với điều đó, nằm xuống là có thể ngủ ngay. Nếu không có chuyện gì xảy ra vào ban ngày khiến cô trằn trọc khó ngủ, thường chỉ hai ba phút là cô sẽ ngủ thiếp đi, chỉ là từ sau chuyện đó, giấc ngủ của cô rất nông, một chút động tĩnh khác thường cũng khiến cô tỉnh lại.

Khoảng hai, ba giờ sáng, phòng Tân Nguyệt cuối cùng cũng tối đi một chút, mặt trăng bị một đám mây che khuất.

Trong lúc mơ màng, Tân Nguyệt luôn cảm thấy mình nghe thấy tiếng mở khóa, nhưng cô không cảnh giác, tưởng rằng Tân Long đã về, nên trở mình tiếp tục ngủ.

Sau đó, tiếng mở cửa lại vang lên.

Nhà cô là cửa gỗ, kể cả khi không dùng nhiều sức, đẩy rất khẽ cũng sẽ phát ra mấy tiếng cọt kẹt.

Ngay sau đó, cả phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Tân Nguyệt vẫn không để ý.

Nhưng vài phút sau, Tân Nguyệt đột ngột mở to mắt!

Cô đột nhiên nhận ra --

Tiếng động khi Tân Long về nhà không thể nhỏ như vậy!

Mà đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng th* d*c nặng nề ở phía sau, rõ ràng đã bị đè nén nhưng không thể đè nén hoàn toàn.

Tân Nguyệt biết rõ người đứng sau lưng cô lúc này tuyệt đối không phải Tân Long, cho dù Tân Long uống rượu đến bất tỉnh nhân sự cũng sẽ không bao giờ vào phòng cô.

Nhưng điều kỳ lạ là, cô đã khóa cửa phòng rồi, phải dùng chìa khóa mới mở được, nếu không phải Tân Long thì còn ai có chìa khóa được?

"Thằng nhóc kia giống bố nó, xấu xa từ trong gốc rễ. Nghe nói bởi vì trộm cắp mà vào trại cải tạo mấy lần, thím đoán chắc là nó làm."

Lời thím Vương nói với cô lúc trước đột nhiên hiện lên trong đầu.

“Trộm cắp…”

Có một loại người có thể mở cửa mà không cần chìa khóa.

Kẻ trộm.

Sau khi đoán được đại khái đối phương là ai, đáy mắt Tân Nguyệt hiện lên một tia lạnh lẽo, cô bình tĩnh đưa tay xuống dưới gối lấy con dao kia.

Người phía sau cô hoàn toàn không hay biết gì, đang chuẩn bị chạm vào bả vai lộ ra ngoài chăn của cô.

Nhưng một giây sau, Tân Nguyệt xuất hiện ở đầu giường bên kia.

Chĩa dao về phía hắn ta.

“Mày muốn làm gì?”

Giọng Tân Nguyệt bình tĩnh, ánh mắt còn sắc bén hơn cả lưỡi dao lóe lên trong đêm.

Người nọ rõ ràng rất bối rối, không biết cô tỉnh lúc nào, càng không biết cô lấy con dao kia từ đâu.

Hắn ta đưa lưng về phía cửa sổ, ngược sáng nên cô không thấy rõ mặt, nhưng từ dáng người, Tân Nguyệt vẫn nhận ra người này là Điền Hạo mà thím Vương nhắc đến, dù sao thì cô cũng đã để ý tới hắn ta.

“Điền Hạo đúng không?”

“Cô... Cô biết tôi?”

Giọng Điền Hạo run rẩy, không biết là do sợ hãi hay không thể tin được.

“Cút xuống cho tao.”

Điền Hạo nuốt nước miếng, run rẩy xuống khỏi giường Tân Nguyệt.

“Đến bên cạnh, ôm đầu, ngồi xổm xuống." Tân Nguyệt ra lệnh cho hắn ta.

Bị dao chĩa vào, Điền Hạo không dám làm trái lời cô, chỉ là hắn ta cũng là người có kinh nghiệm, thấy Tân Nguyệt cũng bước xuống giường, lùi về phía cửa, biết cô muốn đi gọi người tới, hắn ta vội vàng năn nỉ:

“Xin cô đừng gọi người!”

Không ai không ghét kẻ trộm, càng đừng nói là một tên trộm mò vào phòng con gái với ý đồ dâm ô. Tân Nguyệt đoán trước kia hắn ta chắc chắn đã bị bắt, biết rõ nếu cô ra ngoài gọi người, hắn ta sẽ gặp phải hậu quả gì.

“Xin cô…”

Hắn ta run rẩy nói: "Tôi tôi tôi không dám nữa, xin cô đừng gọi người, gọi người tới cũng không tốt cho thanh danh của cô."

"Thanh danh?"

Tân Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Cô không có thanh danh gì cả.

Cho dù có, cô cũng không quan tâm.

Bây giờ cô hoàn toàn không quan tâm người ngoài sẽ nói gì về mình, dù có truyền tin đồn “Cô bị cưỡng gian” khắp thành phố, thậm chí cả nước, cô cũng không để tâm, cô chỉ muốn những tên cặn bã này phải đi ăn cơm tù.

Cô tiếp tục bước ra ngoài.

“Cầu xin cô, thật sự cầu xin cô!" Điền Hạo vẫn năn nỉ.

Tân Nguyệt thờ ơ, trở tay vặn tay nắm cửa phòng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai mắt Điền Hạo ẩn trong bóng tối bắt đầu run rẩy điên cuồng.

Những trải nghiệm bị treo lên, l*t s*ch đồ và đánh đập không ngừng xuất hiện trong đầu.

Hắn ta không muốn trải qua lần thứ hai.

Tân Nguyệt không nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, tay dùng sức, mở cửa ra.

Tiếng mở cửa dường như k*ch th*ch Điền Hạo, hắn ta đột nhiên lao tới như phát điên.

Khi hắn ta đi ngang qua cửa sổ, Tân Nguyệt thấy được vẻ mặt vặn vẹo của hắn ta, dáng vẻ đó giống hệt như khuôn mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng của cô.

Trong nửa giây đó, Tân Nguyệt như bị đóng đinh tại chỗ, ngây ngốc nhìn hắn ta xông tới.

Đầu óc cô như ngừng chuyển động, nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng…

Giơ dao lên.

“A - -!”

Một tiếng kêu thảm thiết xé rách màn đêm vang lên bên tai.

Một chất lỏng ấm áp lập tức bắn lên mặt, Tân Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh.

Cô không biết mình đã làm gì, trước mắt hoàn toàn tối đen, cô không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Điền Hạo. Mà tiếng kêu thảm thiết cùng chất lỏng dính trên mặt đều nhắc nhở cô đã xảy ra chuyện gì.

Cô vội vàng bật đèn trong phòng.

“Tạch” một tiếng, ánh đèn trong phòng sáng lên, cô nhìn thấy Điền Hạo ôm cánh tay, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, máu tươi đầy nền.

Tân Nguyệt nhíu mày, lập tức xoay người vào bếp lấy một nắm tro thực vật.

Cô ngồi xổm xuống, một tay giữ chặt Điền Hạo, một tay quyết đoán đè tro thực vật lên vết thương của hắn ta.

“A - -!”

Điền Hạo đau đến điên cuồng giãy dụa.

“Không muốn chết thì chịu đựng cho tao!" Tân Nguyệt rống to một câu với hắn ta.

Vết thương trên cánh tay Điền Hạo rất dài, nếu không kịp thời cầm máu, dù hiện tại có đưa hắn ta đến bệnh viện, nhất định vẫn nguy hiểm đến tính mạng. Dùng tro thực vật cầm máu, tạm thời hắn ta không chết được.

“Tân Nguyệt!”

Lúc này, một tiếng hét vang lên bên ngoài, là giọng của Trần Giang Dã.

Sau đó là một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Tân Nguyệt! Mở cửa! Cô không mở là tôi đạp cửa đấy!”

Anh nói rất nhanh, có lẽ đã nghe thấy động tĩnh bên này.

“Đừng đạp!”

Tân Nguyệt vội vàng hô một tiếng, sau đó đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, lần đầu tiên Tân Nguyệt nhìn thấy biểu cảm sợ hãi trên mặt Trần Giang Dã.

Cô sửng sốt, không biết anh sợ khuôn mặt đầy máu của cô, hay là sợ cô đã xảy ra chuyện gì.

“Những vết máu này là sao?" Ngay cả giọng anh cũng có chút run rẩy.

Bây giờ Tân Nguyệt không có tâm tư suy nghĩ về chuyện tình cảm, chỉ là Trần Giang Dã trước mắt thật sự không giống bình thường, vẻ mặt vẫn hơi ngẩn ngơ.

“Cô con mẹ nó nói nhanh đi!”

Tân Nguyệt bị anh gào đến mức toàn thân cô run lên.

Vẻ mặt Trần Giang Dã khựng, giọng nói lại thấp xuống: "Cô mau nói đi."

"Đứa con trai mà thím Vương nói lúc trước vừa mới chạy vào phòng tôi, tôi đã chém một nhát vào cánh tay hắn ta."

Đôi mắt Trần Giang Dã đột nhiên mở to.

“Hắn ta làm gì cô?!”

"Không, hắn ta vừa tiến vào thì tôi phát hiện."

Nghe Tân Nguyệt nói vậy, Trần Giang Dã như thở phào nhẹ nhõm, hai mắt chậm rãi khôi phục lại kích thước bình thường, thoạt nhìn giống như một khe núi hẹp dài mà sâu thẳm.

“Người đâu?" Anh lại hỏi.

Tân Nguyệt nghiêng đầu chỉ vào trong phòng, giọng điệu bình tĩnh: "Ở bên trong, tôi vừa dùng tro thực vật để cầm máu cho hắn ta, tạm thời không chết được."

“Ha.”

Trần Giang Dã đột nhiên cười một tiếng.

Tân Nguyệt không biết vì sao anh lại cười, quay đầu lại, nhìn anh một cách kỳ quái.

Trần Giang Dã đón lấy ánh mắt của cô, chậm rãi cúi người.

Khoảng cách bị kéo gần, Tân Nguyệt có thể thấy rõ sự chuyển động trong đôi mắt anh - -

Ánh mắt của anh chuyển từ mắt cô tới mặt cô, rồi đến môi, cuối cùng lại trở về đôi mắt cô.

“Tân Nguyệt.”

Anh gọi tên cô, sau đó giơ tay lau máu trên mặt cô.

Do sự tiếp xúc của anh, hai vai Tân Nguyệt hơi nhún lên, lông mi dài khẽ chớp.

Trong ánh mắt có chút bối rối và lóe sáng, cô nhìn thấy khóe môi anh từ từ nhếch lên, sau đó anh cười, nói:

“Cô thật sự con mẹ nó rất thú vị.”

Tân Nguyệt nhíu mày, mắng anh: "Anh có bệnh à.”

Anh không giận mà cười: "Ai mà chẳng có bệnh."

“Tôi đang bệnh nặng, và tôi biết cô cũng vậy.”

Bình Luận (0)
Comment