Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 39

Hơn năm giờ sáng, một đàn chim sẻ vỗ cánh đậu trên dây điện cao thấp khác nhau, những giọt nước đọng trên dây điện rơi xuống mặt đất.

Đêm qua trời đổ một trận mưa lớn, những đóa hoa hồng dại ven đường bị mưa dập nát, cánh hoa bị chôn vùi vào trong rãnh bùn lầy lội, chỉ mơ hồ lộ ra một chút màu sắc ban đầu.

Hơi ẩm len qua khe cửa sổ, Tân Nguyệt mở mắt ra.

Những chú chim sẻ bên ngoài bắt đầu líu lo không ngừng, làm cái đầu vốn đã nặng trĩu của Tân Nguyệt ân ẩn đau. Cô chống tay ngồi dậy, cảm thấy hơi khó chịu, lại nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Cô mất ngủ cả đêm qua.

Một đêm không ngủ khiến nhịp tim vừa nặng nề vừa dồn dập, Tân Nguyệt hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một lúc rồi xuống giường.

Như thường lệ, sau khi thức dậy, cô luôn mở cửa, ra sân để hít thở không khí trong lành.

Cũng giống như thường ngày, khi bước vào sân, ánh nhìn đầu tiên của cô luôn hướng lên trên.

Cô nhìn thấy người mà cô muốn thấy, anh chống tay lên bệ cửa sổ, ngửa đầu nhìn trời.

Dường như anh chú ý thấy ánh mắt của cô, anh di chuyển đồng tử về đuôi mắt, ánh nhìn của họ chạm nhau.

Tân Nguyệt không biết Trần Giang Dã dậy sớm hơn cô hay là anh vẫn chưa ngủ.

Trong trí nhớ của Tân Nguyệt, Trần Giang Dã chỉ dậy sớm bốn, năm lần, mỗi lần nhìn thấy cô đều nhảy từ trên ban công xuống, bảo cô chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhưng lần này thì không.

Anh rời mắt, quay về phòng.

Nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa sổ, trái tim Tân Nguyệt "Thịch" một tiếng, cảm giác chua xót dâng lên.

Cô đứng tại chỗ một lúc, cũng im lặng trở về phòng.

Ngày hôm đó, Trần Giang Dã không tới ăn cơm trưa, cũng không ăn cơm tối, từ sau lần gặp buổi sáng đó thì không còn xuất hiện tầm mắt của cô.

Cho đến tám giờ tối, Tân Long nhận điện thoại đi ra ngoài, ông chân trước vừa đi, Trần Giang Dã chân sau đã tới, tay xách năm chai rượu.

“Uống ở đâu?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Trong bếp, bên ngoài có muỗi."

Trần Giang Dã lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, xách chai rượu vào phòng bếp.

Đèn bếp là bóng đèn kiểu cũ, ánh sáng màu cam ấm áp, nhưng chiếu lên người anh thì lại lạnh lẽo.

Anh ngồi xuống bên cạnh bàn, thành thạo mở năm chai rượu bằng tay không, đặt hai chai còn "xì xì" bốc hơi tới trước mặt Tân Nguyệt, một ít bọt cùng với rượu bắn lên tay cô.

Tân Nguyệt lau rượu trên tay, ngước mắt nhìn Trần Giang Dã đối diện: "Uống hết à?”

Ban đầu Trần Giang Dã không trả lời, cúi đầu cầm một chai rượu, kéo nắp chai ra thành một đỉnh nhọn, sau đó ném vào giữa bàn, liếc Tân Nguyệt một cái: "Nhìn."

Ngón trỏ và ngón cái của anh bóp chai rượu, xoay manh một cái, chai rượu xoay tròn, vài giây sau chậm rãi dừng lại, góc nhọn chỉ về phía Tân Nguyệt.

"Xoay tới ai, người đó uống nửa chai, cũng có thể lựa chọn không uống."

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tân Nguyệt, "Nếu không uống, đối phương có thể hỏi một câu, người bị hỏi phải trả lời, không được nói dối."

Anh nhấn mạnh bốn từ "Không được nói dối”, ánh mắt cũng sắc hơn.

Tân Nguyệt bất giác trừng mắt nhìn, khẽ "Ừ" một tiếng.

"Cô uống hay không uống?"

Trần Giang Dã ngửa người ra sau, cằm hơi nâng lên.

Tân Nguyệt giật mình, nhìn chai rượu chỉ vào mình, lại nhìn Trần Giang Dã: "Bây giờ bắt đầu rồi?"

Trần Giang Dã: "Chứ sao?”

Tân Nguyệt hít một hơi, cũng không nói gì, cầm chai rượu lên uống.

Trước kia cô từng uống rượu, nhưng chỉ uống một lần, cũng không phải là loại chính hãng, là rượu trái cây của bạn cùng bàn cho cô. Mà Trần Giang Dã mang tới là rượu nhập khẩu từ nước ngoài, độ cồn hơi cao, nặng hơn rượu trái cây nhiều.

Tân Nguyệt chưa uống được hai ngụm đã bị sặc, ho khan, nước mắt cũng chảy ra.

Trần Giang Dã ở bên cạnh cười lạnh: "Uống không được thì đừng cố.”

Tân Nguyệt không muốn để anh chê cười, nhưng cô không rõ tửu lượng của mình, so với việc không muốn để anh chê cười, thì cô không muốn vừa bắt đầu đã say hơn.

Cô đặt chai rượu xuống, lau miệng, ngẩng đầu nhìn Trần Giang Dã: "Hỏi đi."

“Đã từng yêu đương chưa?”

Giọng điệu của Trần Giang Dã bình thản, ánh mắt nhìn cô cũng không hề có chút tình cảm nào, nhưng lại hỏi một câu như vậy, thật là trái ngược.

“Chưa." Tân Nguyệt trả lời.

Trần Giang Dã không phản ứng gì, chỉ hơi hất cằm, ý bảo đến lượt cô xoay chai rượu.

Tân Nguyệt xoay mạnh cái chai.

Chai rượu nhanh chóng xoay tròn, trông có vẻ sắp chỉ vào Trần Giang Dã, kết quả lúc dừng lại vẫn chỉ về phía cô.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi: "Hỏi tiếp đi.”

Anh lại hỏi một vấn đề trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng của mình:

"Trước đây có từng thích người nào không?"

Trước đây…

Tân Nguyệt mặc định là trước khi gặp được anh.

Vậy cô vẫn trả lời như cũ: "Không.”

Trần Giang Dã "Xì" một tiếng, giống như không tin lại như chế nhạo: "Không nói thật thì không thú vị."

Tân Nguyệt cũng hừ một tiếng: "Nói mà anh không tin thì làm được gì?”

Trần Giang Dã vẫn giữ vẻ mặt kia: "Người bình thường sống mười tám năm mà không có một người mình thích?"

Tân Nguyệt nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt hơi lạnh.

Sau một lúc lâu, cô hít sâu một hơi, nói: "Không phải ai cũng giống như anh, không lo cơm áo gạo tiền, có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, có vài người chỉ sống thôi cũng đã rất vất vả, không có nhiều thời gian suy nghĩ đến chuyện khác."

Vẻ mặt Trần Giang Dã khựng lại, không nói gì thêm.

Tân Nguyệt đoán anh cũng không còn gì để nói, hỏi: "Vẫn là tôi xoay đúng không?”

Trần Giang Dã khẽ gật đầu.

Tân Nguyệt xoay chai rượu một lần nữa, lần này cuối cùng cũng không xui xẻo nữa.

Đến lượt cô hỏi anh rồi.

Trong phút chốc cô đã quên luôn việc có thể lựa chọn uống rượu, trực tiếp hỏi anh: "Trước kia anh từng thích người nào chưa?"

Trần Giang Dã cũng không đề cập đến chuyện uống rượu.

“Chưa." Anh trả lời.

“Người bình thường mà không có sao?” Tân Nguyệt trả lại những lời này cho anh.

Không ngờ Trần Giang Dã chỉ nhướng mày: "Tôi có nói tôi là người bình thường à?"

Được, anh giỏi.

Cô không nói gì thêm.

Trần Giang Dã liếc cô một cái, cầm chai rượu và xoay.

Lại một vài giây sau, đầu nhọn của chai vững vàng dừng lại ở phía cô.

Trần Giang Dã cũng trực tiếp hỏi: "Lên đại học có ý định yêu đương không?"

Tân Nguyệt không nghĩ tới vấn đề này, vì thế thành thật nói: "Chưa nghĩ tới.”

“Bây giờ nghĩ." Giọng điệu của anh ngang ngược và bá đạo.

Tân Nguyệt hít sâu, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Không có ý định.”

Ánh mắt Trần Giang Dã tối sầm lại.

Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Tân Nguyệt cảm nhận được lửa giận trong mắt anh, nhưng không rõ vì sao anh lại như vậy, cũng không dám suy nghĩ, càng không dám hỏi.

Không khí trở nên im lặng.

Tân Nguyệt không muốn tiếp tục đề tài này nữa, giơ tay chuẩn bị xoay chai rượu, nhưng đúng lúc này, giọng anh vang lên từ phía đối diện:

“Tại sao?”

“Không có thời gian.”

Tân Nguyệt chỉ trả lời đơn giản mấy từ đó, sau đó xoay chai rượu, kết thúc đề tài này.

Chai rượu chỉ vào Trần Giang Dã.

Tân Nguyệt không có ý định hỏi lại những vấn đề mập mờ này, cô chỉ muốn ở lại với anh lâu hơn một chút.

“Giờ tôi mới nhớ ra.”

Cô nói: "Lúc trước, anh nói anh suýt g**t ch*t em trai mình, cho nên mới tới đây, nhưng vì sao? Bố anh thực sự đi tìm đại sư như Từ Minh Húc nói à?”

Trần Giang Dã nhìn sang một bên, lạnh lùng "Ừ" một tiếng.

“Đại sư nói như thế nào?”

Trần Giang Dã nhấc chai rượu lên uống một ngụm, lãnh đạm trả lời: "Nói tôi ở đây hai tháng là có thể đổi tính đổi nết."

“Cho nên bố anh bảo anh tới đây, anh lập tức tới?”

“Ừ.”

“Anh chịu nghe lời ông ấy?”

Tuy Tân Nguyệt chưa từng nghe Trần Giang Dã kể về bố anh, nhưng lần trước khi bọn Từ Minh Húc tới, cô nghe anh gọi bố mình bằng tên đầy đủ, có vẻ như quan hệ bố con của bọn họ không được tốt lắm.

Nói đến đây, Trần Giang Dã như có chút hứng thú, vẻ mặt không còn khó chịu như vừa rồi nữa.

Anh nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, nói: "Lúc ấy tôi đúng là con mẹ nó muốn xem thử, cái nơi này đến tột cùng có thứ gì có thể làm cho tôi đổi tính đổi nết, hơn nữa ông ta nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn ở đây hai tháng, ông ta sẽ không bao giờ làm phiền tôi nữa."

Tân Nguyệt trừng mắt nhìn, cảm thấy điều này thực sự rất phù hợp với những gì anh có thể làm.

Cô cho rằng anh nói đến đây là xong, cúi đầu nhìn về phía chai rượu, chờ anh xoay chai, kết quả anh nói tiếp:

“Không thể không nói, có đôi khi chuyện này thật đúng là con mẹ nó không thể không tin cho được.”

Anh nhìn chằm chằm Tân Nguyệt khi nói câu này, ánh mắt gần như đóng chặt trên người cô.

Tân Nguyệt cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng quá mức của anh, không dám ngước mắt lên, cuống quít nói sang chuyện khác: "Còn có một điều tôi rất tò mò, tại sao phải lắp nhiều camera ở nhà thím Vương như vậy?"

Trần Giang Dã lại nhìn chằm chằm cô một lúc, lạnh lùng dời mắt: "Nếu không lắp camera, làm sao ông ta biết tôi có chạy ra ngoài ngủ hay không."

“Vậy cũng không cần lắp nhiều như vậy chứ.”

"Có quỷ mới biết tại sao ông ta muốn lắp nhiều như vậy."

Nói xong, Trần Giang Dã liếc Tân Nguyệt một cái, khó chịu mở miệng, "Cô con mẹ nó hỏi mấy câu rồi?"

Tân Nguyệt cũng không có ý định hỏi tiếp, đẩy chai rượu về phía anh.

Trần Giang Dã bực bội giơ tay xoay chai rượu.

Lần này chính anh xoay chai rượu về hướng chính mình, Tân Nguyệt còn tưởng rằng anh chơi trò này rất giỏi.

Nhìn thấy hướng chai rượu, vẻ mặt Trần Giang Dã có vẻ càng bực bội hơn.

Tân Nguyệt nhìn chữ Xuyên nhíu chặt giữa lông mày anh, cũng không tự chủ được mà nhíu mày.

Hình như anh luôn không vui.

Tân Nguyệt không biết chỉ có ở đây anh mới vậy, hay là vẫn luôn không vui.

Lòng cô căng thẳng, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Lúc anh ở Thượng Hải..."

Cổ họng cô như hơi nghẹn, rầu rĩ.

“Sống có tốt không?”

Cô nhíu mày, giọng nói càng lúc càng khàn, "Có vui vẻ không?”

Ánh mắt Trần Giang Dã chợt trầm xuống.

Anh trầm mặc vài giây, sau đó ngước mắt nhìn cô một cái, lại lặng lẽ quay đi.

“Không tốt.”

Chẳng có gì đáng để vui cả.

“Tại sao?”

Tân Nguyệt không hiểu lắm, mặc dù quan hệ gia đình anh không tốt, nhưng anh có nhiều bạn bè như vậy, hoặc niềm vui có thể mua được bằng tiền cũng rất nhiều.

“Không thú vị.”

Tân Nguyệt vẫn không hiểu, anh mới mấy tuổi mà đã cảm thấy cái gì cũng không thú vị, chắc chắn anh còn có rất nhiều chuyện chưa từng làm, ngay cả yêu đương cũng chưa từng.

Có lẽ, đây là tính cách của anh, mà tính cách rất dễ bị ảnh hưởng bởi gia đình, nhưng cô hy vọng anh có thể vui vẻ một chút.

Cô muốn thử khuyên nhủ anh, mặc dù có lẽ không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn muốn khuyên nhủ anh đôi câu, khuyên anh hãy làm thêm những việc khiến anh vui vẻ chứ đừng khép kín bản thân, nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu, ngoại trừ xe mô tô, cô cũng không biết anh còn thích cái gì.

Chắc chắn anh vẫn có những thứ yêu thích, nếu không thế giới này làm sao giữ được anh ở lại.

“Như thế nào mới có hứng thú?" Cô hỏi anh.

Biểu cảm của Trần Giang Dã trì trệ, anh nghiêng mắt nhìn chằm chằm mặt đất, ánh đèn đổ bóng dưới sống mũi thẳng tắp của anh, một cơn gió thổi vào, đèn treo lắc lư, ánh sáng trên mặt anh cũng biến ảo. Ánh sáng và bóng tối đan xen, anh không nhúc nhích, hàng chân mày nhíu chặt.

Anh im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh ngước mắt nhìn Tân Nguyệt một cái, nhưng lại nhanh chóng rời đi, nhấc một chai rượu ngửa đầu uống mạnh.

Khi yết hầu anh nhanh chóng trượt xuống, nửa chai rượu cũng nhanh chóng xuống bụng.

Hành động này của anh có ý nghĩa rất rõ ràng, anh không muốn trả lời.

Tân Nguyệt nhìn dáng vẻ uống rượu của anh, bàn tay đặt dưới bàn dần siết chặt.

Uống xong hơn nửa chai, anh đập mạnh đáy chai lên mặt bàn, giơ tay xoay chai rượu.

Lúc trước khi xoay chai rượu, anh đều là nhìn vào chai. Lần này anh lại bình tĩnh nhìn Tân Nguyệt, như chắc chắn, chai rượu nhất định sẽ chỉ vào cô.

Và kết quả đúng là vậy.

Tân Nguyệt nhìn đôi mắt đen láy của anh, đáy lòng bỗng có chút bất an.

Cô muốn né tránh cái nhìn của anh, nhưng đáy mắt anh dường như có hai bàn tay vô hình, nắm chặt ánh mắt của cô, không cho phép cô né tránh dù chỉ một chút.

Sóng ngầm cuồn cuộn trong mắt anh, giống như một hồ mực đặc.

“Tân Nguyệt.”

Giọng anh trầm trầm, như có tiếng vọng trong không gian nhỏ hẹp, liên tục dội vào đáy lòng Tân Nguyệt.

Đầu ngón tay Tân Nguyệt siết đến trắng bệch, đáy lòng càng thêm bất an.

Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt ngấm ngầm chịu đựng, như thể những câu trước đó chỉ để làm nền cho một câu hỏi này:

"Cô... Có muốn tôi ở lại không?"

Như bị một tảng đá xoáy trúng, đồng tử Tân Nguyệt chợt co lại.

Mà anh tiếp tục nói:

“Cô nói muốn, tôi sẽ lập tức ở lại.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người nhất định phải đọc chương sau nha, A Nguyệt rất yêu Trần Giang Dã, Trần Giang Dã cũng rất yêu A Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment