Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 41

Cuối hè, tiếng ve lúc trước đã dần thưa thớt, những cơn gió mang theo hơi thở của mùa thu, lá ngô đồng bắt đầu hơi ngả vàng, cây long não san sát hai bên đường vẫn xanh um rậm lá như trước, chỉ thi thoảng sẽ có một chiếc lá rụng xuống.

Hôm nay là một ngày trước khai giảng, trên đại lộ rợp bóng cây đã đông đúc người qua lại, học sinh nội trú đều sẽ đến trường sớm một ngày.

Nhà Tân Nguyệt cách trường rất xa, ăn cơm trưa đến đây thì trời đã chạng vạng tối, dọc đường đi có rất ít người chuyển đồ vào, đa số đều đang ra ngoài theo từng nhóm hai, ba người.

Khi đi ngang qua Tân Nguyệt, hầu như mọi người đều sẽ liếc nhìn cô, có lẽ vì nhận ra cô, hoặc có lẽ, cho dù cô đội mũ che mặt, tay cầm một cái túi da rắn, cũng không che được khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại không nhiễm bụi trần của cô.

Tân Nguyệt cảm nhận được có vô số ánh mắt liếc về phía này, cô khẽ nhíu mày, kéo vành mũ xuống.

“Con đã che kín mặt vậy rồi mà bọn họ vẫn nhận ra à?”

Tân Long cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên khi bị những người này nhìn.

“Ai mà biết được ạ.”

Tân Nguyệt bước nhanh hơn.

Trường Trung học Đan Hồ ngoại trừ sân bóng đá, toàn bộ khuôn viên có hình chữ nhật, ký túc xá ở sâu bên trong, gần như phải đi đến gần cuối khu vực trường học. Tân Nguyệt luôn cảm thấy rất phiền khi đi đoạn đường này, mỗi lần đều có cảm giác như không bao giờ đến đích.

Ký túc xá có tổng cộng năm tầng, đi hết đoạn đường này lại phải leo lên năm tầng rất mệt, cũng may Tân Nguyệt ở lầu hai, leo cầu thang không tốn quá nhiều sức, có điều ký túc xá của cô ở trong cùng của lầu hai, lại phải đi thêm một đoạn nữa mới đến.

“Con ở bên nào?”

“Bên trái ạ.”

Cửa phòng ký túc xá không đóng, Tân Nguyệt dùng chân đẩy cửa ra, vác theo hai cái túi da rắn đi vào.

Bên trong có người, một người nằm giường trên giường Tân Nguyệt, một người nằm đối diện Tân Nguyệt, hai người nhìn thấy Tân Nguyệt đi vào, không hẹn mà cùng lộ vẻ ngạc nhiên.

“Chào các cháu.”

Tân Long thò đầu vào chào bọn họ, còn Tân Nguyệt thì đi thẳng đến trước giường của mình, vì cô không thực sự hòa hợp với những người trong phòng này.

Trường Trung học Đan Hồ phân ký túc xá dựa theo thành tích thi cấp ba, Tân Nguyệt là người đứng đầu kỳ thi, đáng lẽ ký túc xá này phải toàn là người chăm chỉ hiếu học như cô, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.

Lúc mới bắt đầu, ba người kia còn chăm chỉ, nhưng chưa đến nửa năm, một người yêu đương, ngày nào cũng kể chuyện đàn ông và những chuyện tào lao với hai người còn lại, khiến hai người đó cũng bắt đầu sao nhãng, dần dần không còn tập trung vào học tập nữa.

Mỗi khi vừa về ký đến túc xá, ba người bọn họ lại bắt đầu tán gẫu về chuyện tào lao, đôi khi có thể tán gẫu đến một, hai giờ sáng, Tân Nguyệt không có hứng thú tham gia, có mấy lần không nhịn được nữa đã nổi giận với bọn họ.

Tuy mỗi lần Tân Nguyệt nổi giận, bọn họ đều ngậm miệng, không cãi nhau tăng thêm mâu thuẫn với cô, nhưng sau lưng thì không ít lần nói xấu cô, nói cô giả tạo, nói cô kiêu ngạo.

Thỉnh thoảng họ bọn sẽ làm mấy trò con bò như không cẩn thận làm rơi cốc của cô, không cẩn thận làm rơi quần áo của cô, không cẩn thận đá bay giày của cô... Nhưng bọn họ không dám làm gì quá đáng, sợ cô trở mặt với bọn họ.

Cho tới bây giờ, Tân Nguyệt vẫn chưa thực sự trở mặt với bọn họ, dù sao cũng cùng một ký túc xá, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp. Nếu thực sự trở mặt, đó sẽ là chuỗi ngày rắc rối không dứt, Tân Nguyệt không có thời gian để ngày nào cũng đôi co với bọn họ.

Nhưng cô không muốn, chứ không phải không dám.

“Những thứ này của ai?”

Đến trước giường mình, Tân Nguyệt chỉ vào một đống đồ trên đó, quay đầu nhìn Lưu Linh đối diện.

Lưu Linh đảo mắt một vòng, bĩu môi, nói với giọng khó nghe: "Tôi còn tưởng cậu không tới."

Nói xong, cô ta lại thấp giọng lầm bầm một câu: “Có hot girl mạng nào lại chen chúc với người khác ở ký túc xá đâu."

Tân Nguyệt lười nói với cô ta, chỉ lạnh lùng phun ra bốn chữ:

“Dọn hết cho tôi.”

Vẻ mặt Lưu Linh âm thầm khó chịu, nhưng vẫn tới lấy đồ.

Lúc cô ta dọn đồ, Tân Long đi vào đặt hành lý trong tay xuống đất, vỗ cánh tay Tân Nguyệt, nói: "Con dọn dẹp xong rồi đi ăn cơm nhé, bố về trước đây."

“Dạ.”

Tân Nguyệt dặn dò: "Một hồi nữa trời tối bố đi chậm một chút.”

“Biết rồi.”

Chưa đầy hai bước, Tân Long đã ra khỏi ký túc xá.

Tân Nguyệt quay đầu lại, Lưu Linh đã dọn đồ đi xong, cô bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình

Lúc này, Lưu Linh và Trịnh Miểu Miểu ở giường trên Tân Nguyệt đã dọn dẹp gần xong, hai người nhìn nhau, liều mạng ra hiệu cho nhau, cuối cùng, hai người ở cùng một ký túc xá nhưng không nói chuyện mà gửi tin nhắn trên wechat.

Lưu Linh tag Trịnh Miểu Miểu trong nhóm wechat chỉ có ba người: Lẹ lên, cậu hỏi đi.

Trịnh Miểu Miểu: Sao cậu không hỏi?

Lưu Linh: Quan hệ của cậu với cậu ta tốt hơn.

Trịnh Miểu Miểu: Quan hệ của tớ và cậu ta tốt chỗ nào?

Lưu Linh: Tốt hơn tớ, nhanh lên, hỏi cậu ta sao còn muốn ở ký túc xá.

Tính cách Trịnh Miểu Miểu ôn hòa, quả thật chưa từng xung đột trực tiếp với Tân Nguyệt. Bình thường cũng chỉ canh chừng cho hai người kia giở trò xấu, cô ta nhút nhát, nhưng chính vì nhút nhát, ngay cả nói chuyện với Tân Nguyệt, cô ta cũng phải soạn sẵn lời trong lòng trước.

Qua một hồi lâu, cô ta mới thò đầu ra, hỏi Tân Nguyệt ở giường dưới: "Tân Nguyệt, cậu vẫn muốn ở ký túc xá sao?”

Tân Nguyệt tiếp tục trải giường, chỉ lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.

Lưu Linh lại nháy mắt với Trịnh Miểu Miểu, Trịnh Miểu Miểu cắn môi, hỏi tiếp:

“Ở ký túc xá bất tiện như vậy, sao cậu không dọn ra ngoài ở?”

Động tác trong tay Tân Nguyệt dừng lại, ngước mắt liếc cô ta một cái: "Cậu trả tiền thuê nhà cho tôi?”

Tân Nguyệt chỉ liếc Trịnh Miểu Miểu một cái, cô ta đã không dám nói gì.

Lưu Linh ở bên cạnh nhìn mà không nói nên lời, Trịnh Miểu Miểu thật vô dụng.

Cô ta quyết định tự mình hỏi: "Khôn phải cậu đã ký hợp đồng với công ty giải trí à? Phí ký hợp đồng chắc là không ít đâu nhỉ, giờ cậu nổi tiếng như vậy mà."

Tân Nguyệt vừa lấy đồ trong túi da rắn ra, vừa trả lời cô ta: "Không ký."

“Sao không ký? Cơ hội tốt như vậy, giờ hot girl mạng kiếm được nhiều tiền lắm.”

Tân Nguyệt cũng lười nhìn cô ta.

“Tiền này ai thích kiếm thì kiếm đi.”

Lưu Linh nghe xong, khóe miệng xệ xuống, vẻ mặt khinh thường.

Cô ta quay đi, đưa lưng về phía Tân Nguyệt, lấy điện thoại ra gửi wechat cho Trịnh Miểu Miểu:

Lưu Linh: Con nhỏ này lại giả vờ nữa rồi.

Trịnh Miểu Miểu: Người ta chí hướng rộng lớn, đâu giống chúng ta.

Lưu Linh: Một con mọt sách chết tiệt có thể thành công đến cỡ nào chứ, với bộ dạng thanh cao như cậu ta, vào xã hội chết thế nào cũng không biết.

[Đã xảy ra chuyện gì?! Đã xảy ra chuyện gì?! Tân Nguyệt về ký túc xá à?!]

Hồ Tư Vũ đang hẹn hò với bạn trai, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.

Lưu Linh thuật lại những lời vừa nói với Tân Nguyệt một lần nữa, sau đó gửi biểu tượng nôn mửa.

Trịnh Miểu Miểu cũng gửi một biểu tượng nôn mửa theo.

Hồ Tư Vũ không đồng tình.

[Các cậu không hiểu rồi, người ta muốn vào Thanh Hoa làm hoa khôi trường cơ, người được Cao Tiệp tụng là hoa khôi Thanh Hoa trước đó, giờ đã là vợ của người giàu nhất rồi. Cái chuyện làm hot girl mạng quỳ l**m các ông lớn thì được gì, sao chị Nguyệt của chúng ta lại yêu thích làm những chuyện thấp kém đó được. Người ta thả dây dài câu cá lớn, học hỏi chút đi.]

Lưu Linh: Chậc chậc chậc, chị Nguyệt thật trâu bò.

Trịnh Miểu Miểu: Con đường của chúng ta hẹp rồi.

Hồ Tư Vũ: Nhìn đi, bây giờ cứ giả bộ chỉ tập trung vào việc học, không hứng thú làm hot girl mạng. Nếu cậu ta thật sự có thể thi đậu Thanh Hoa, đến lúc đó có khi còn cầu xin các tài khoản marketing khác cho cậu ta lộ mặt để thu hút sự chú ý đấy.

Lưu Linh: Chắc chắn rồi, không lộ mặt thì làm sao quyến rũ được đại gia.

Trịnh Miểu Miểu: Chờ cậu ta thi đậu Thanh Hoa rồi nói sau, nói thì dễ, làm mới khó.

Hồ Tư Vũ: Với vẻ ngoài của cậu ta, dù chỉ là một trường 985 cũng đủ thổi lên trời rồi.

Lưu Linh cùng Trịnh Miểu Miểu lại gửi mấy biểu tượng nôn mửa.

Trong một môi trường học tập không tốt, ngây thơ trong sáng là tội, cố gắng là tội, chỉ cần không hòa nhập với bọn họ thì đều là tội, cộng thêm một vẻ ngoài xinh đẹp nữa thì càng là tội đáng chết ngàn lần.

*

Hôm sau, khai giảng.

Hôm nay không có tiết học, chỉ cần báo danh.

Tối hôm qua, tin tức Tân Nguyệt tới ký túc xá bị ba người Lưu Linh truyền ra ngoài, vẫn có người chạy tới ký túc xá của bọn họ hỏi Tân Nguyệt này Tân Nguyệt kia, Tân Nguyệt không thể nhịn được nữa, khóa cửa lại, cũng cảnh cáo ba người họ dám mở cửa thử xem, nhưng bên ngoài vẫn ồn ào không ngớt, cuối cùng vẫn là dì quản lý ký túc xá đến đuổi người đi.

Vì vậy, để phòng ngừa bị người làm phiền trên đường đi, Tân Nguyệt dậy rất sớm, hơn sáu giờ đã đến lớp.

Chìa khóa lớp học nằm trong tay Tân Nguyệt, trước đây cô cũng là người đến lớp đầu tiên.

Để phòng bị người đến sau vây chật như nêm cối, cô cất kỹ đồ đạc rồi lên sân thượng ôn bài, đợi đến chín giờ giáo viên đến lớp mới quay lại.

Đáng tiếc, cô chỉ có thể trốn mốt lúc, khi phát sách vẫn có nhiều người lăm le nhìn cô.

Tân Nguyệt quyết định dán mấy tấm giấy nhớ, viết "Không ký hợp đồng với công ty quản lý, không có ý định làm người nổi tiếng, không muốn vào giới giải trí, ngoại trừ học thì không biết gì khác, đừng hỏi", rồi dán lên trán và bả vai.

Trên giấy nhớ đã viết rất rõ ràng, nhưng các bạn trong lớp không xúm lại hỏi cô, chỉ có tốp năm tốp ba thì thầm bàn tán.

Chủ nhiệm lớp Hà Tình cũng thấy được nội dung trên giấy nhớ của cô, lúc phát sách còn bảo cô đến văn phòng một chuyến.

"Lúc trước cô đã gọi điện cho bố em rồi, biết em vẫn tập trung vào việc học, những chuyện khác em đừng lo lắng. Đối với việc em nổi tiếng, mọi người chắc chắn sẽ tò mò, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa là ổn thôi, em đừng có gánh nặng tâm lý."

Tân Nguyệt gật đầu.

Hà Tình vỗ nhẹ bả vai cô: "Nếu cần cô giúp đỡ thì cứ nói với cô nhé."

Tân Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Cô Hà, em có thể xin cô một điều không ạ.”

“Em nói đi.”

"Em có thể đội mũ trong lớp không, em không muốn bị chụp ảnh."

“Tất nhiên có thể.

“Em cảm ơn cô.”

Tân Nguyệt khẽ gật đầu với cô ấy để tỏ sự cảm ơn, sau đó ngẩng đầu nói ra một yêu cầu khác: "Với lại, hôm nay em có thể về sớm được không ạ? Hôm nay không có tiết, hẳn là có rất nhiều người mang điện thoại."

“Được, vậy em về ký túc xá trước đi.”

Lúc này trong trường hầu hết mọi người đang ở lớp, ngoài sân chủ yếu là những người đến lấy sách. Lúc Tân Nguyệt về, vòng qua khu vực phát sách, cũng tránh sân bóng rổ có tiếng chơi bóng, đi qua căn tin bên kia.

Tân Nguyệt đi khá nhanh, lúc đi ngang qua căn tin, cô suýt đụng phải mấy nữ sinh bước từ trong ra.

Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn về phía mấy nữ sinh kia, bọn họ trang điểm, ăn mặc rất sành điệu, hiện tại nhiệt độ đã giảm, vẫn có người mặc quần short cực ngắn và áo hở rốn.

Nữ sinh mặc áo hở rốn kia, Tân Nguyệt biết cô ta, tên là Hạ Mộng Nghiên, là gái hư nổi tiếng trong trường học.

Nghe nói cô ta còn là một hot girl mạng với hàng chục nghìn người hâm mộ.

Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt, chuẩn bị vòng qua bọn họ đi tiếp.

Nhưng mà, cô bước sang trái một bước, Hạ Mộng Nghiên đứng trước mặt cô cũng bước sang trái, cô bước sang phải, Hạ Mộng Nghiên cũng bước sang phải.

Dù không nhìn thấy biểu cảm của Hạ Mộng Nghiên, nhưng trực giác nói cho Tân Nguyệt, chắc chắn Hạ Mộng Nghiên cố ý.

“Đừng đi, Tân đại mỹ nữ.”

Quả nhiên…

Tân Nguyệt nhíu mày, ngẩng đầu lên.

Hạ Mộng Nghiên cúi đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhếch môi nói:

"Vừa rồi bọn tôi còn đang nói muốn đi tìm cậu, không ngờ lại gặp ở đây."

Tân Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta: "Có việc gì?”

“Tất nhiên là có việc.”

Hạ Mộng Nghiên khoác vai cô, dáng vẻ như rất thân thiết, ôm bả vai cô vừa đi vừa nói: "Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ."

Tân Nguyệt cũng không có ý định đi theo cô ta, sau khi dừng bước bèn gạt tay cô ta ra: "Nói ở đây."

Hạ Mộng Nghiên quay đầu nhìn cô, đáy mắt đã lộ vẻ khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nhếch mép cười.

“Được.”

Đầu lưỡi cô ta đảo một vòng trong miệng, "Chúng ta nói ở đây."

Tân Nguyệt liếc nhìn căn tin bên cạnh và ba người khác đứng sau Hạ Mộng Nghiên, trong đó có người thì thầm vào tai người bên cạnh, giọng nói không quá nhỏ, nói một câu:

"Cậu ta thật kiêu ngạo, ai cho cậu ta dũng khí."

Hai người khác cười lạnh.

Hạ Mộng Nghiên cũng liếc bọn họ, sau đó mới nói với Tân Nguyệt: "Cậu biết tôi cũng làm video ngắn nhỉ."

Tân Nguyệt đã đoán được cô ta muốn làm gì.

“Cho nên?”

"Cho nên muốn mời cậu quay một video cùng tôi."

Tân Nguyệt trả lời cô ta, vẻ mặt không chút thay đổi: "Xin lỗi, tôi không có ý định quay video."

“Tôi nói này Tân đại mỹ nữ, làm người không nên quá kiêu ngạo.”

Hạ Mộng Nghiên chưa thay đổi sắc mặt, chỉ là ánh mắt trở nên lạnh hơn, mà người bên cạnh đã gần như hất mặt lên trời vì bất mãn.

Có người không nhịn được, trực tiếp mắng Tân Nguyệt một câu:

“Cho cậu mặt mũi rồi đừng có mà không biết điều như thế.”

Tân Nguyệt quay đầu nhìn về phía cô ta: "Mặt này cho cậu, cậu muốn không?”

“Con mẹ mày!”

Cô gái đó đến gần, định ra tay.

Có vẻ như cô ta đã tát người quen tay, chưa kịp đến trước mặt Tân Nguyệt đã giơ tay lên, khí thế rất hùng hổ, chỉ tiếc là khí thế đó không duy trì được lâu, giây tiếp theo Tân Nguyệt đã cầm lấy tay cô ta, trực tiếp vặn một vòng.

“A - -!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Người ta nói đầu óc phát triển thì tứ chi sẽ hậu đậu, nhưng Tân Nguyệt nhận thấy mình cũng có chút thiên phú ở phương diện vận động. Trong đại hội thể dục thể thao của trường, cô tham gia hoạt động nào thì sẽ đạt được giải nhất ở hoạt động đó, cô không ngờ hóa ra mình cũng có thiên phú đánh nhau như vậy, Trần Giang Dã mới dạy cô chưa đến một tháng, cô đã giỏi đến cỡ này rồi.

Hạ Mộng Nghiên và hai người còn lại kinh ngạc, sững sờ đứng tại chỗ.

Ông chủ căn tin nghe thấy tiếng động bước ra ngoài.

“Mấy đứa đang làm gì vậy?!”

Nhìn thấy ông chủ căn tin, Tân Nguyệt cũng không có ý định buông ra, tay âm thầm tăng thêm lực, tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra từ trong miệng nữ sinh kia.

Hạ Mộng Nghiên không tới ngăn lại, cô ta thu lại biểu cảm ngạc nhiên trên mặt, bình thản nói với chủ căn tin: "Không có gì căng thẳng đâu bác, chúng cháu chỉ đùa thôi."

Ông chủ nhìn cách ăn mặc của bọn họ, hoàn toàn không tin, cảnh cáo: "Con gái con đứa đừng có đánh nhau đấy."

“Chúng cháu thật sự không đánh nhau.”

Cô ta quay đầu, hất cằm về phía Tân Nguyệt: "Đúng không, Tân đại mỹ nữ?

Tân Nguyệt không nói gì, nhìn ông chủ căn tin rồi buông tay ra.

Người nọ ôm cánh tay lảo đảo đi về phía trước vài bước, miệng vẫn hít sâu vì đau, hai mắt trừng Tân Nguyệt như sắp phun ra lửa, nhưng ngại chủ căn tin còn ở đó, cô ta không nói gì, chỉ có thể gắt gao trừng Tân Nguyệt.

Lúc này, Hạ Mộng Nghiên tới gần Tân Nguyệt, đưa tay vỗ bả vai cô, đôi môi tô son đỏ mọng ghé sát bên tai Tân Nguyệt, cười nói với cô: "Chúng ta chờ xem, Tân đại mỹ nữ.”

Sau khi nói hết câu, Hạ Mộng Nghiên còn thổi một hơi vào lỗ tai cô.

Tân Nguyệt bình tĩnh nhắm mắt lại.

Thủ đoạn bắt nạt người của Hạ Mộng Nghiên, ngay cả người không quan tâm đến chuyện bên ngoài như cô cũng đã từng nghe qua.

Cô không hiểu tại sao, tại sao cuộc sống lại khó khăn với cô như vậy, cực khổ và tra tấn nối gót nhau mà đến, ép cô sắp không thở nổi.

Nhưng…

Cô đã quen với điều đó từ lâu rồi.

Đã quen với việc một mình vượt qua, lại một mình tự chữa lành từ lâu rồi.

Hai tháng vừa qua chỉ là một sự cố, người đi theo bảo vệ cô đã không còn xuất hiện nữa, cô nên trở lại trạng thái trước kia…

Cái gì đến thì đón, chịu đựng, cố gắng, nếu có thể phản kháng thì phản kháng, phản kháng không được thì chịu đựng, chỉ cần không chết được thì tiếp tục sống.

“Cháu học sinh?”

Thấy cảm xúc của cô có chút không ổn, ông chủ căn tin gọi cô một tiếng.

Tân Nguyệt mở mắt, gật đầu với ông chủ, nói tiếng cảm ơn, sau đó ngẩng đầu đón gió, bước về phía trước.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dự báo chương sau: Trần Giang Dã

Bình Luận (0)
Comment