Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 43

Trong hai ngày về nhà, không phải lúc nào Tân Nguyệt cũng ở nhà làm bài tập và ôn bài. Não cũng cần được nghỉ ngơi.

Trước đây, ở nhà luôn có rất nhiều việc phải làm, thời gian có vẻ đặc biệt quý giá, cho nên mỗi phút mỗi giây có thể dùng để học tập, cô đều không muốn lãng phí. Mà bây giờ, Tân Long cũng không cho cô làm bất cứ việc gì, thời gian rất thoải mái.

Hơn hai tháng nay, mỗi lần về nhà, cô đều ra ngoài đi dạo. Cô đi dọc theo dòng suối nhỏ nghe nước chảy róc rách, đi giữa ruộng ngắm gió thổi lá cây, lại vào rừng núi nghe tiếng côn trùng và chim hót.

Tân Long không cho cô lên núi, nhưng cô không nghe.

Cô thích lên núi.

Chỉ có đi trên con đường nhỏ trong núi, cô mới có thể cảm thấy - -

Anh vẫn còn ở đây, ngay sau lưng cô, quay đầu lại là có thể nhìn thấy.

Và cô sẽ không quay đầu lại.

Có đôi khi, cô cũng sẽ đến ngồi trên cây hòe già kia.

Cô buộc những dải lụa đỏ ghi mong muốn của mình và Trần Giang Dã lên cùng một cành cây.

Chỉ cần nhìn hai dải lụa đỏ tung bay lay động trong gió, quấn vào nhau rồi tách ra, tách ra rồi lại quấn vào nhau, hai cái tên trên dải lụa đỏ thỉnh thoảng chạm vào nhau, cô có thể ở đó cả buổi chiều.

Cô rất thích cảm giác yên tĩnh một mình như vậy, mặc cho hồi ức quanh quẩn không hồi kết, mặc cho nỗi nhớ thương tùy ý sinh trưởng.

Cô đã từng cho rằng nhớ nhung một người là điều đau khổ, nhưng hóa ra không phải.

Khi bạn không còn liên quan đến thế giới sau này của người đó nữa, hai người trở thành hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, thì mỗi lần hồi tưởng sẽ trở thành niềm an ủi.

Ít nhất anh đã từng xuất hiện, ít nhất cô còn nhớ rõ.

Nhưng những lúc thư giãn như vậy luôn trôi qua rất nhanh, cô lại phải trở về thế giới ồn ào náo nhiệt đó.

Sau khi nghe tiếng của hai chiếc xe máy cũ giống như máy kéo, rồi lại ngồi trong xe khách tràn ngập các loại mùi lạ hai tiếng đồng hồ, cô đeo cặp sách nặng nề bước xuống xe.

Như thường lệ, cô chuẩn bị gọi taxi, vì taxi có thể đưa cô đến tận cửa ký túc xá, tránh bị Hạ Mộng Nghiên và nhóm bạn chặn cô ở ngoài trường.

Nhưng hôm nay cô vừa xuống xe đã nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc kia, bên cạnh còn có mấy nam sinh ngả ngớn.

Tân Nguyệt biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cô không hoảng hốt cũng không có sợ hãi, chỉ bình tĩnh nói một câu với một dì vừa mới xuống xe cùng cô:

"Dì ơi, phiền dì báo cảnh sát giúp con."

Lúc này dì ấy cũng chú ý tới đám người đang đi về phía cô, gật đầu rồi vội vàng vừa chạy về phía đường cái đối diện, vừa lấy tay che điện thoại di động báo cảnh sát.

“Tân Nguyệt.”

Hạ Mộng Nghiên lấy kẹo m*t ngậm trong miệng ra, cười mỉa mai, nói, "Không hổ là học sinh giỏi, ở trường học tìm thầy cô, ở ngoài tìm cảnh sát."

Cô ta đi tới, cách Tân Nguyệt chỉ còn nửa bước mới dừng lại, dáng vẻ lưu manh nghiêng đầu qua một bên, nhướng mày với cô:

"Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện, mỗi lần đều có người gọi cảnh sát cho cậu."

Tân Nguyệt không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.

“Miệng bị câm rồi à?”

Hạ Mộng Nghiên ném kẹo m*t chưa ăn xong về phía cô.

Tân Nguyệt nghiêng đầu né tránh.

“Dám tránh?”

Hạ Mộng Nghiên “A” một tiếng, ra hiệu với hai nam sinh: "Giữ cậu ta lại cho tôi.”

Tân Nguyệt không phản kháng, cô đeo cặp sách rất nặng, tay cũng xách đồ, giãy dụa dễ dàng làm đồ trong cặp sách và túi rơi ra.

Cô có thể bị đánh vài cái, nhưng tuyệt đối không thể để bọn họ nhìn thấy cuốn sổ ghi chép quan trọng trong cặp, nếu không rất có thể nó sẽ bị xé.

Chỗ này nằm ngay bên đường cái đông người qua lại, cô đoán ngoại trừ tát cô hai cái và đá mấy cú, bọn họ cũng không dám làm chuyện quá đáng hơn.

Quả đúng như vậy, hai nam sinh kia ngoại trừ giữ chặt cánh tay cô, cũng không động tay động chân với những bộ phận khác của cô.

“Sao hôm nay cậu không dùng chiêu khóa tay nữa?”

Hạ Mộng Nghiên lại gần, giơ tay gạt mũ cô xuống: "Không phải cậu con mẹ nó rất giỏi sao?”

Tân Nguyệt nghiêng đầu nhìn chiếc mũ bay ra ngoài, chân mày nhíu lại.

“Vẫn không chịu nói gì à?’’

Hạ Mộng Nghiên nắm lấy mặt cô, quay mạnh đầu cô lại: “Cậu đừng con mẹ nó giả bộ lạnh lùng nữa.”

Tân Nguyệt vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, vẻ mặt không chút sợ hãi và lùi bước.

Nhưng cô càng như vậy, Hạ Mộng Nghiên lại càng tức giận.

“Cậu đừng tưởng rằng cậu con mẹ nó báo cảnh sát thì tôi không thể làm gì cậu?”

Hạ Mộng Nghiên giữ chặt mặt Tân Nguyệt, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười cực kỳ ác độc mà nói với cô: “Đồn cảnh sát chỉ cách đây vài phút, nhưng trong vài phút có thể làm nhiều chuyện đó."

“Đàm Hâm, nhặt kẹo m*t trên mặt đất lên cho tao.”

Nghe tiếng, đồng tử Tân Nguyệt co lại, biểu cảm cuối cùng không còn bình tĩnh.

Hạ Mộng Nghiên thật sự ti tiện và ác độc hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Cô nhìn chằm chằm Hạ Mộng Nghiên, hai mắt dấy lên sự tức giận.

Hạ Mộng Nghiên dường như rất hài lòng với vẻ mặt này của cô, khóe miệng cong hơn: "Ơ, không giả bộ nữa?”

Lúc này, nữ sinh được gọi là Đàm Hâm đã nhặt kẹo m*t dính bùn trên mặt đất lên. Mà Đàm Hâm này chính là nữ sinh lần trước bị Tân Nguyệt vặn ngược cánh tay.

Hạ Mộng Nghiên liếc cô ta một cái, xòe tay ra.

Đàm Hâm trừng mắt nhìn Tân Nguyệt, đặt thanh kẹo m*t vào tay Hạ Mộng Nghiên.

Hạ Mộng Nghiên cầm kẹo m*t, lắc lắc trước mặt Tân Nguyệt, cười càng sung sướng và xấu xa:

"Cậu nói xem, tôi chỉ mời cậu ăn kẹo m*t, lát nữa các chú cảnh sát đến chắc sẽ không bắt tôi đến đồn cảnh sát đâu nhỉ?"

Nói xong, cô ta từ từ đưa kẹo m*t tới gần miệng Tân Nguyệt, vẻ mặt như đang trêu đùa một con kiến tiện tay có thể b*p ch*t.

“Nào, há miệng ra.”

Cô ta nói như dỗ dành một đứa trẻ.

Tân Nguyệt gắt gao cắn chặt hàm răng, chân dùng sức chuẩn bị đá văng cô ta. Nếu cô ta thật sự dám làm như vậy, cô cũng dám đạp cô ta vào chỗ chết.

Nhưng mà, ngay khi cây kẹo m*t dính đầy bùn kia cách môi cô chỉ vài cm, một bàn tay đột nhiên túm lấy cánh tay Hạ Mộng Nghiên.

Nụ cười trên mặt Hạ Mộng Nghiên chợt thu lại, quay đầu nhìn về phía người đang túm lấy cô ta.

“Hồ Duệ Dương, cậu con mẹ nó đang làm gì vậy?”

Hồ Duệ Dương không để ý đến cô ta, chỉ nhìn Tân Nguyệt.

“Tân Nguyệt.”

Anh ta gọi tên cô: "Nếu cậu đồng ý làm bạn gái tôi, hôm nay cậu sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì, sau này cũng vậy."

“Hồ Duệ Dương, mẹ kiếp, bà đây không nên gọi cậu tới!”

Hạ Mộng Nghiên buông bàn tay đang nắm mặt Tân Nguyệt ra, xoay người nện vào người Hồ Duệ Dương một quyền, tức đến tím cả mặt.

Ánh mắt Hồ Duệ Dương vẫn chỉ dừng lại trên người Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt nhìn vẻ mặt tự cho là thâm tình và chân thành của anh ta, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cô biết người này, anh ta đã theo đuổi cô khi vào lớp mười, sau đó không theo đuổi được nữa thì đã yêu đương với những nữ sinh khác.

Nếu như hôm nay anh ta không có xuất hiện ở đây, ít nhất cô còn tôn trọng anh ta.

Nếu anh ta thật sự thích cô, thật sự muốn cứu cô, từ lúc Hạ Mộng Nghiên tới đây, anh ta nên đứng về phía cô, chứ không phải giả vờ rồi chờ đến thời điểm này.

Hành động của anh ta có khác gì tên cặn bã dùng bạo lực để ép buộc cô yêu đương hồi cấp hai đâu?

Cả hai đều con mẹ nó là lũ khốn nạn.

Lúc trước cô không đồng ý, bây giờ lại càng không.

“Cậu nằm mơ đi.”

Cô lạnh lùng mở miệng.

“Ha ha ha ha ha!”

Hạ Mộng Nghiên lập tức điên cuồng cười ầm lên: "Hồ Duệ Dương, cậu mẹ nó có nghe thấy không, trong mắt người ta, cậu chỉ là cái rắm thôi."

Sắc mặt Hồ Duệ Dương lập tức trầm xuống.

Hạ Mộng Nghiên còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, tiếp tục cười nhạo anh ta: "Người ta muốn thi vào Thanh Hoa, tương lai có khi sẽ là một bà lớn của một đại gia nào đó, cậu cho rằng người ta sẽ nhìn trúng loại bụi đời như cậu?"

“Hạ Mộng Nghiên, cậu con mẹ nó câm miệng!”

“Vậy cậu con mẹ nó buông tay ra cho bà đây!”

Hạ Mộng Nghiên lập tức đẩy anh ta ra.

Hồ Duệ Dương lui về phía sau hai bước, ánh mắt ngước lên, nhìn về phía Tân Nguyệt, có lẽ do thẹn quá hóa giận, gân xanh trên trán anh ta nổi lên, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.

Hạ Mộng Nghiên thấy anh ta như vậy, không vội vàng đi tới nhét kẹo m*t vào miệng Tân Nguyệt, mà bắt đầu khoanh tay xem kịch.

Lồng ngực Hồ Duệ Dương phập phồng, đáy mắt đầy sự tức giận thấy rõ, dường như anh ta đang kìm nén, dù sao đã đủ mất mặt rồi, nhưng căn bản không đè nổi nữa, trong thời gian ngắn lửa giận nơi đáy mắt ngày càng bùng cháy dữ dội.

Anh ta siết chặt tay, mang theo lửa giận khắp đang lan tỏa khắp người đi tới, giơ tay nắm chặt cằm Tân Nguyệt, bóp mạnh như muốn bóp nát xương cốt cô.

“Tân Nguyệt, cậu đừng có mà được cho chút mặt mũi mà không biết xấu hổ!”

Anh ta nghiến răng, giọng nói tàn nhẫn mà sắc bén.

Tân Nguyệt chợt sửng sốt.

Không phải bởi vì vẻ mặt của anh ta lúc này đáng sợ như thế nào, mà là Tân Nguyệt đột nhiên phát hiện, giọng nói cùng âm điệu của anh ta lúc này giống hệt người đó trong trí nhớ của cô.

Anh cũng thường hay bóp cằm cô như vậy.

Nói chuyện cũng khó nghe như vậy.

Nhưng…

Người đó tốt hơn người trước mặt gấp nghìn lần.

Sau một lúc lâu, hai mắt Tân Nguyệt một lần nữa tập trung, sự chán ghét rõ ràng tràn ra từ trong đáy mắt cô.

Tất nhiên điều này chỉ càng khiến chàng trai đang nổi giận trước mặt này thêm tức giận.

“Tân Nguyệt, cậu mẹ nó muốn chết rồi.”

Khuôn mặt Hồ Duệ Dương dữ tợn, hàm dưới như sắp bị nghiền nát.

“Đợi lát nữa đừng khóc!”

Anh ta điên tiết bỏ lại câu này, bỏ tay khỏi mặt Tân Nguyệt, lui về phía bên cạnh Hạ Mộng Nghiên.

"Nếu hôm nay cậu có thể làm cho cậu ấy khóc, về sau ông đây gọi cậu là chị."

“Cậu nói đấy nhé.”

Khóe miệng Hạ Mộng Nghiên nhếch lên, lau kẹo que trong tay vào đế giày, bước tới định nhét vào miệng Tân Nguyệt.

Lần này Tân Nguyệt không đợi đến giây cuối cùng, khi thấy Hạ Mộng Nghiên cách cô không tới nửa mét, cô đột nhiên nhấc chân đá vào cô ta.

Tân Nguyệt dùng lực rất mạnh, trực tiếp đá Hạ Mộng Nghiên ngã nhào xuống đất.

Hạ Mộng Nghiên nằm trên mặt đất, mặt nhăn nhó vì đau đớn, nói cũng không nên lời.

“Chị Nghiên!”

Có nữ sinh chạy đến đỡ Hạ Mộng Nghiên dậy.

“Mẹ kiếp!”

Đàm Hâm mắng một tiếng, xông tới cho Tân Nguyệt một cước.

Tân Nguyệt bị đá một cước rất mạnh, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị lún xuống một tấc, đau đến mức không chịu nổi.

Hai nam sinh bên cạnh sợ bị ngộ thương, vội vàng buông cô ra.

Tân Nguyệt khom lưng lùi lại hai bước.

Đàm Hâm biết cô có võ, không tiếp tục đuổi tới nữa, mà hét lên với hai nam sinh kia: "Thất thần ra đó làm gì? Đè cậu ta lại!”

Hai nam sinh có vẻ hơi do dự, nhưng một lát sau vẫn đi về phía Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt cầm túi trong tay ném về phía bọn họ, một góc túi giấy cứng cắt rách mặt một nam sinh trong đó.

Cảm giác đau đớn khiến nam sinh kia vô thức lau mặt của mình, sau khi thấy chảy máu lập tức nổi điên, vung nắm đấm về phía Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt vốn đã đau đến mức đứng không vững, căn bản không thể tránh khỏi, hứng trọn một quyền này.

Đàm Hâm nhân cơ hội tới cho Tân Nguyệt một cước, nhưng Tân Nguyệt cũng mượn chiều cao chênh lệch mà dùng sức túm tóc cô ta.

“A - -!”

Đàm Hâm đau đến lớn tiếng thét chói tai.

Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.

Mấy người khác, ngoại trừ Hạ Mộng Nghiên và Hồ Duệ Dương, lúc này toàn bộ vây lại, liên tục tát và đấm Tân Nguyệt.

Đàm Hâm thét chói tai bảo Tân Nguyệt buông tay, Tân Nguyệt vẫn không buông, thậm chí còn dùng sức hơn.

Đàm Hâm kêu càng thảm thiết, những người khác cũng ra tay nặng hơn, mà lúc này Tân Nguyệt như đánh mất cảm giác đau đớn, đánh chết cũng không buông tay.

Nếu một người không thể chống lại nhiều người, thì cô sẽ liều chết tập trung vào một người.

Từ lâu Tân Nguyệt đã hiểu được, đối mặt với sự bắt nạt, sợ hãi và lùi bước sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm hung hăng, có thể đánh trả thì nhất định phải đánh trả, chỉ có như vậy, bọn họ cũng mới có thể sợ hãi.

Như Đàm Hâm, Tân Nguyệt không tin lần sau cô ta còn dám ra mặt.

Chỉ cần bọn họ cũng bắt đầu sợ hãi, sự bắt nạt mới không kéo dài mãi.

Tất nhiên, nếu có thể tránh xung đột cơ thể là tốt nhất. Ở lứa tuổi bốc đồng này, rất nhiều người chỉ cần đầu óc nóng lên là cái gì cũng làm được, nhất là những tên côn đồ và đám con gái lêu lổng này.

Đối mặt với loại bại hoại của xã hội này, có thể tránh thì nên tránh, tránh không được thì phản kháng, tiêu tốn thời gian vào những người này là ngu xuẩn nhất.

*

Cuối cùng vụ bắt nạt này cũng không kéo dài lâu, cảnh sát nhanh chóng đến.

Học sinh đánh nhau, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, cảnh sát căn bản sẽ không can thiệp nhiều, gọi phụ huynh đến đón về là xong.

Tân Nguyệt không gọi điện thoại cho Tân Long, là Hà Tình tới đón cô.

Mặt cô bầm tím, trên người cũng đầy vết bầm, Hà Tình dẫn cô đến bệnh viện chụp phim trước, xác nhận không bị thương đến nội tạng và xương cốt mới đưa cô về trường.

Bởi vì việc này, mấy người đánh cô bị xử phạt, còn một nam sinh bị đuổi học, nhưng buồn cười chính là, người khởi xướng Hạ Mộng Nghiên cùng Hồ Duệ Dương lại không bị xử lý gì cả.

Nghe nói, nhà Hạ Mộng Nghiên có quan hệ với sở giáo dục cho nên cô ta mới dám kiêu ngạo như vậy, những người khác cũng ít nhiều có chút thế lực ở huyện Bồ, còn nam sinh bị đuổi học kia tuy chơi chung với bọn họ, nhưng không có gia đình bối cảnh gì.

Nam sinh này thật sự ngu xuẩn mà không nhận ra, lần nào cũng bị lợi dụng như một công cụ, mà cậu ta vẫn tưởng rằng chơi cùng bọn họ là ngầu và oai phong.

Khi cậu ta bị đuổi học, Hạ Mộng Nghiên và Hồ Duệ Dương vẫn hoành hành ngang ngược trong trường học.

Tuy nhiên, ngay ngày thứ hai sau khi bọn họ bị thông báo xử phạt, đám nam sinh Hồ Duệ Dương đã bị đánh, hơn nữa còn bị đánh rất thảm, nghe nói xương sườn của Hồ Duệ Dương bị đánh gãy.

Nhưng không ai trong trường biết ai đã đánh họ.

Chỉ có thông tin là một nam sinh rất cao.

Khi Tân Nguyệt nghe bạn cùng bàn nói đến chuyện này, cô bỗng ngẩn người.

Cô nghĩ tới một người.

Cao, đánh nhiều người, không ai biết.

Tất cả những điều này đều chỉ về cái tên mà cô giấu kín trong lòng - -

Trần Giang Dã.

Nhưng tại sao lại là anh, bây giờ anh đang ở Thượng Hải cách cô gần hai nghìn ki lô mét.

Tân Nguyệt chỉ cho là mình suy nghĩ nhiều.

*

Trường Trung học Đan Hồ chỉ có ngày nghỉ dài vào mỗi hai tuần một lần, còn những ngày khác chỉ nghỉ nửa ngày. Nửa ngày này, học sinh nội trú thường sẽ không về nhà, chỉ về vào các ngày nghỉ dài.

Hai tuần trôi qua, vết bầm trên mặt Tân Nguyệt đã tan bớt.

Cô không để Hà Tình nói cho Tân Long biết chuyện này, không muốn ông lo lắng.

Cho nên, lúc phải trở lại trường, Tân Long vẫn chỉ đưa Tân Nguyệt đến bến xe thị trấn rồi trở nhà.

Trời càng lúc càng lạnh, đến lúc phải mặc áo bông, trên núi lại lạnh hơn dưới chân núi, Tân Nguyệt quấn mình thật dày, bởi vì ngồi xe máy gió lớn, cô còn đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm.

Tân Nguyệt có làn da trắng, trắng đến chói mắt, vốn đã nổi bật, đeo khăn quàng cổ đỏ thẫm lại càng khiến người ta chú ý, cho dù cô đã kéo thấp vành mũ xuống, chỉ lộ nửa khuôn mặt.

Cô khoanh tay lẳng lặng đứng ở bến xe chờ xe, không làm gì cả, nhưng gần như tất cả những người đi ngang qua đều ngoái lại nhìn cô rất lâu.

Tân Nguyệt đã sớm quen với ánh mắt từ bốn phương tám hướng như vậy.

Cũng không biết tại sao, khi mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt, cô ma xui quỷ khiến ngẩng đầu lên, ánh mắt bị trực giác dẫn dắt về phía trước bên trái.

Nơi đó là một con phố dài cũ kỹ, trên đường chỉ có vài người thưa thớt.

Cách khoảng mấy chục mét, ánh mắt Tân Nguyệt xuyên qua những bóng người mờ ảo, dừng lại ở cuối con phố dài.

Trong tầm nhìn mơ hồ, có một người đứng ở nơi đó, không thấy rõ mặt mũi, thân hình vì ánh sáng phân tán nên cũng không phân biệt được béo hay gầy, chỉ thấy quần áo và giày đều là màu đen, mũ cũng màu đen, toàn thân phủ trong sắc đen sâu thẳm như thể ánh mắt của anh cũng nhuộm thành một mảng đen kịt.

Tân Nguyệt bỗng sửng sốt, tim đập mạnh một nhịp.

Lần này không phải ảo giác, cô biết.

Nhưng khoảng cách quá xa, cô cũng không thể chắc chắn đó là anh.

Mà cho dù chỉ là sự tương đồng, cô cũng không thể thoát khỏi cảm xúc của mình, ánh mắt dính chặt vào người kia.

Trong những đêm dài hơn bảy mươi ngày qua, cô đã vô số lần tưởng tượng rằng anh sẽ quay lại đây và cô sẽ gặp lại anh.

Cô cũng nghĩ tới, khi gặp lại anh, cô nên dùng tâm trạng và biểu cảm gì để đối mặt với anh.

Nhưng đến thời điểm này, cô phát hiện mình không thể nhớ lại bất kỳ cảnh tượng nào đã diễn ra hàng nghìn lần trong đầu. Đầu óc cô trống rỗng, thế giới đều hóa thành hư ảnh, chỉ có hình bóng mơ hồ kia là thật sự tồn tại.

Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn anh qua không khí mùa đông lạnh thấu xương.

Thời gian dường như đang trôi, nhưng cũng lại như ngừng lại.

Cô không biết bọn họ nhìn nhau bao lâu, chỉ biết người ở cuối con phố dài kia rời mắt trước.

Anh xoay người, sau đó đi về góc cuối cùng.

Bỗng dưng, Tân Nguyệt cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, là sự hoảng hốt.

Lúc này, đầu óc cô vẫn trống rỗng, nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng…

Đuổi theo, không chút do dự.

Cô liều mạng chạy trong gió lạnh thấu xương, dùng hết toàn bộ sức lực mà chạy.

Khoảng cách hơn năm mươi mét, cô đeo cặp sách nặng nề, chỉ mất chưa đến bảy giây, nhưng tầm mắt vẫn không có bóng dáng của người kia.

Góc rẽ này dẫn tới hai con đường, một con đường kéo dài tới trên núi, trên đường không có ai, con đường còn lại dẫn tới một ngôi nhà cũ nát và bị bỏ hoang.

Tân Nguyệt lập tức chạy về phía căn nhà cũ bị che khuất một nửa sau bụi gai kia, nhưng cô đã đi vòng quanh căn nhà cũ một lượt, không thấy bất kỳ ai.

Trái tim cô đau nhức, cổ họng cũng bị không khí lạnh đâm đến đau nhức, cô dừng lại ôm ngực th* d*c, ánh mắt vẫn đang tìm kiếm phía trước.

Bỗng nhiên, mũi và miệng cô bị một bàn tay lớn bịt chặt từ sau lưng.

Xuất phát từ bản năng, cơ thể của cô lập tức phản ứng, nhưng còn chưa kịp hành động, cô đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc giữa các ngón tay anh…

Mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Đó là mùi hương quanh quẩn trong giấc mơ của cô.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả bản năng đều mất đi.

Cả người cô cứng đờ, trong chớp mắt trái tim dường như cũng ngừng đập, chỉ có con ngươi rung động.

Thời gian không biết trôi qua như thế nào, là vài giây, hoặc là rất lâu.

Bên tai vang lên một tiếng cười lạnh ngắn ngủi.

“Những thứ ông đây dạy em, em đã quên sạch rồi à?”

Âm thanh như thể được ép ra từ giữa hàm răng đang nghiến chặt, vang lên từ phía sau.

Giọng nói trầm thấp quen thuộc, giọng điệu vẫn như cũ.

Trong chớp mắt tầm mắt của cô bị nước mắt làm mờ.

Đúng là anh rồi.

Đại thiếu gia Trần của cô, đại họa sĩ Trần của cô.

Trần Giang Dã.

Của cô.

Bình Luận (0)
Comment