Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 65

"Của tôi, một ngày nào đó, cũng là của em."

Tân Nguyệt bỗng ngẩn người.

Giờ phút này, xe đang dừng lại, nhưng bên tai cô vẫn là tiếng gió gào thét, đó rốt cuộc có phải là tiếng gió hay không, hay là âm thanh gì khác, Tân Nguyệt không biết.

Máu trong cơ thể cô như ngừng lại, trái tim cũng ngừng đập trong một khoảnh khắc, sau đó lại đập điên cuồng.

Nhìn vẻ mặt này của cô, Trần Giang Dã cười hắt một tiếng:

“Hài lòng chưa?”

Hàng mi dài của Tân Nguyệt khẽ run lên.

Trần Giang Dã chống một tay lên vô lăng, ánh mắt như đóng đinh trên người cô, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Anh tiếp tục hỏi cô: "Muốn tôi nói rõ hơn không?

Tân Nguyệt nắm chặt hai tay, miệng khẽ mở, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Cô không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy, cũng không nghĩ tới điều gần như rõ ràng trong lời nói của anh, cô không dám nghĩ tới.

Thế giới của anh cách cô quá xa, có thể cùng anh đi qua một đoạn đường, ôm nhau dưới bầu trời, hôn nhau cuồng nhiệt trong mưa… Đã là những giấc mơ táo bạo nhất mà cô từng mơ.

Nhưng anh cứ như vậy nói rõ cho cô biết - -

Anh đã xác định tương lai của họ.

Trái tim của cô đập điên cuồng bởi vì một câu nói này, lòng bàn tay đổ mồ hôi, các tế bào trong người cũng đều co rúm lại vì căng thẳng.

Anh đã nói đủ rõ ràng, nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi.

Rõ ràng hơn một chút, điều này có nghĩa là gì, không phải cô không biết.

Có phải anh muốn xác định mối quan hệ ngay bây giờ không?

Ở thời điểm cuối cấp.

Mọi thứ dường như mất kiểm soát.

Rõ ràng hai người đều tỉnh táo, kiềm chế, nhưng chuyện đã đến mức này, nếu thật sự vượt qua ranh giới này thì mọi thứ sẽ càng mất kiểm soát.

Một khi mối quan hệ được xác nhận, bọn họ sẽ muốn nắm tay, nắm tay rồi sẽ muốn hôn, mà hôn xong, sẽ muốn nhiều hơn nữa.

Những thứ khó kiềm chế, cũng rất dễ gây nghiện.

Là con gái, có lẽ không dễ nghiện như vậy, nhưng khó mà từ chối yêu cầu của đối phương.

Hơn nữa đối phương lại là Trần Giang Dã, cô hoàn toàn không thể từ chối anh.

Anh chỉ khẽ nhếch khóe miệng, đối với cô đã là sự quyến rũ chết người.

Cô thừa nhận mình đã nghĩ nhiều, nhưng là một người trưởng thành, thật khó để không nghĩ về những điều này.

Huống chi, Trần Giang Dã còn thường xuyên nhắc tới chuyện này.

Vừa nghĩ tới những thứ này, Tân Nguyệt cảm thấy mình cần bình tĩnh, và phải bình tĩnh.

“Ha.”

Một tiếng cười nhạo vang lên.

Vẻ mặt Trần Giang Dã u ám, anh nghiến răng nói:

“Nếu em chơi không nổi, cũng đừng con mẹ nó khơi lửa với tôi.”

Nghe giọng nói như tức giận của anh, Tân Nguyệt lại ngẩn người.

Trần Giang Dã phớt lờ vẻ mặt của cô, lạnh lùng quay đầu đi, đạp mạnh chân ga.

Ngay lập tức, cảnh vật xung quanh như thủy triều rút lui, cây cối bên đường bị kéo thành ảo ảnh mơ hồ, tiếng gió bên ngoài cửa sổ dường như muốn xé rách màng nhĩ.

Tân Nguyệt buộc phải tỉnh táo lại vì quán tính, cô dùng sức nắm lấy tay vịn, đường gân hai bên cổ căng ra.

Cô vẫn nhìn Trần Giang Dã.

Dáng vẻ này của anh rất đáng sợ, cả người như lạnh lẽo, nhưng Tân Nguyệt biết không phải anh đang giận cô.

Khi một người đạt tới giới hạn của sự kiên nhẫn, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy vô cùng bực bội và cáu kỉnh.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, từ từ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, khi ngồi trong xe và nhìn ra ngoài, cảnh vật không ngừng lùi lại, cảm giác như đang tiến vào một đường hầm thời gian.

Tân Nguyệt thật sự hy vọng bọn họ đang tiến vào đường hầm thời gian.

Cho dù là trong khoảng thời gian khó khăn nhất, cô cũng chưa bao giờ hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh như lúc này, càng nhanh càng tốt.

Sau khi thi đại học xong, cô sẽ không để anh phải chịu đựng nữa, cũng sẽ không kiềm chế bản thân như vậy nữa.

Chỉ còn sáu tháng nữa thôi, chỉ sáu tháng nữa, cô sẽ có thể để trái tim mình làm chủ.

Chiếc ô tô màu đen chạy như bay trên con đường không người, gió lạnh gào thét khiến cành lá bên đường run rẩy dữ dội, như muốn thổi qua cả mùa đông dài đằng đẵng.

Trần Giang Dã lái xe vào trường.

“Em về ký túc xá hay về lớp?" Trần Giang Dã lạnh lùng hỏi.

Tân Nguyệt: "Về lớp.”

Trần Giang Dã đánh tay lái sang trái, lái xe đến bãi đậu xe trước tòa nhà giảng dạy thứ nhất.

Hai người xuống xe, cùng nhau đi về phía tòa nhà giảng dạy thứ hai.

Bây giờ, trường rất vắng, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng đập bóng trên sân bóng rổ xa xa.

Từ bãi đậu xe đến tầng bốn tòa nhà giảng dạy thứ hai, hai người không nói với nhau câu nào.

Lúc sắp vào lớp, Tân Nguyệt nghe thấy âm thanh của đám Từ Dương vang lên bên trong:

“Mẹ kiếp, hay là tôi đi hỏi xem bọn họ hẹn ở đâu rồi chúng ta lén lút mò qua?”

“Bây giờ là mấy giờ rồi, bọn họ mà đánh thì có lẽ đã đánh xong rồi.”

“Ai bảo các cậu lại nhát như vậy? Không ai dám đi theo.”

“Cậu dám đi không? Cậu dám đi không?”

“Haizz, chờ xem, nếu anh Dã không ăn chắc kèo này thì sẽ không đưa Tân Nguyệt đi cùng đâu.”

"Nếu anh ấy có thể quen biết Tân Nguyệt ở đây, thì chắc chắn cũng có người quen ở đây, nói không chừng anh Dã của chúng ta cũng có người chống lưng đấy."

Nghe thấy những lời này, Tân Nguyệt liếc Trần Giang Dã bên cạnh một cái, thấy anh nhíu mày.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng "Đậu má", sau đó mấy người trong lớp lập tức lao ra.

“Anh Dã!”

“Anh không sao chứ?!”

“Anh có đi đến đó không hay là không đi thế?”

“Làm bọn em sốt ruột chết đi được!”

Giọng nói của mấy người đồng thời vang lên bên tai, ồn ào đến mức khiến màng nhĩ người ta đau nhức.

Trần Giang Dã bực bội “chậc” một tiếng: "Không phải mấy cậu đi quán net rồi sao?”

“Haizz.”

Từ Dương nói: "Anh sống chết không rõ, bọn này đâu còn tâm trí chơi game, một ván cũng chưa đánh xong đã trở về chờ anh rồi."

Trần Giang Dã không nói gì, khép hờ mắt bước vào trong.

Mấy người lại vội vàng theo anh vào, Trần Giang Dã ngồi xuống ghế, bọn họ lập tức vây quanh anh.

“Anh Dã, nói đi, các anh có đánh nhau không?”

“Đánh.”

Nghe vậy, mấy người cẩn thận đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen.

"Trông anh không giống người vừa mới đánh nhau."

Trần Giang Dã: "Tôi không ra tay.”

“Vậy ai ra tay?”

“Nam Khải.”

“Nam Khải là ai?" Từ Dương quay đầu hỏi mấy người kia.

Hồ Vũ Hàng: "Nghe quen quen, nhưng không nhớ ra.”

Những người khác: "Không biết.”

Từ Dương lại quay đầu hỏi: "Nam Khải là ai?”

“Nam Khải là Nam Khải, còn con mẹ nó có thể là ai?”

Sự kiên nhẫn của Trần Giang Dã đã hoàn toàn cạn kiệt: "Các cậu còn con mẹ nó ở đây ngáng đường thì làm bài tập cho tôi nhé?"

"Bọn em không hỏi nữa, không hỏi nữa đâu, anh cứ làm xong bài tập đi."

Từ Dương nháy mắt với mấy người khác: "Chúng ta cũng đi làm bài tập."

Cậu kéo những người khác đi về phía trước, thì thầm với những người khác trên đường đi:

“Các cậu mau đi hỏi thử xem.”

Những người khác che miệng nói:

“Không phải là người qua đường đấy chứ?”

"Thời đại nào rồi mà còn có chuyện như thế nữa, cùng lắm là người có chút thế lực lăn lộn trong xã hội mà thôi."

“Anh Dã trâu thật, chẳng cần tự mình ra tay.”

Nam Khải quả thật rất có tiếng tăm ở huyện Bồ, học sinh bình thường có thể chưa từng nghe đến, nhưng chỉ cần ai quan tâm đến chuyện dân anh chị thì chắc chắn biết người này. Vì vậy, đám Từ Dương đã nhanh chóng tìm hiểu được thông tin, hơn nữa còn biết tình hình từ những người đến nhà máy ống thép hôm nay.

“Đậu xanh, đậu xanh, đậu xanh!!!”

Mấy người không thể giấu được sự kích động.

Bọn họ không dám la to để tránh làm phiền Trần Giang Dã, nhưng lại rất kích động, chỉ có thể hạ thấp giọng xuống.

“Anh Dã con mẹ nó quá đỉnh!”

“Thảo nào từ người anh ấy tỏa ra khí chất đại ca như vậy, hóa ra là đại ca hàng thật giá thật.”

“Anh Dã mẹ nó đúng là nam chính trong truyện sảng văn*!

*: Sảng văn: Nhân vật chính đều rất tài giỏi, thông minh, làm việc gì cũng thuận lợi, đánh đâu thắng đó.

Mấy người kích động một hồi, quay đầu nhìn về phía Trần Giang Dã đang cau mày làm bài tập ở phía sau, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.

“Đã thế lại còn là học bá.”

“Lại còn rất giàu.”

“Còn đẹp trai nữa.”

“Mẹ kiếp!”

Mấy người đồng thời kêu lên.

Trần Giang Dã ngước mắt lên, liếc bọn họ một cái.

Hồ Vũ Hàng: “Tôi sắp yêu anh ấy rồi.”

Từ Dương: “Cho nên làm sao Tân Nguyệt có thể không yêu anh ấy được?”

Nghe được câu này, động tác viết chữ của Tân Nguyệt bỗng dừng lại.

Một lúc lâu sau, cô bật cười.

Cô không làm được.

Có lẽ, không ai có thể không yêu anh.

*

Tiết tự học buổi tối vẫn bị giáo viên chiếm dụng để kiểm tra.

Ba tiết học trôi qua nhanh chóng trong bài kiểm tra.

Sau khi tiết tự học buổi tối của học sinh nội trú kết thúc, Hà Tình vẫn như mọi khi, chuẩn bị đưa Tân Nguyệt về ký túc xá.

Lúc Hà Tình tới, Tân Nguyệt liếc Trần Giang Dã vẫn đang ngồi tại chỗ, nói với Hà Tình: "Cô Hà, sau này không cần phiền cô đưa em về nữa đâu.”

“Hả?” Hà Tình hơi bất ngờ.

“Đám nữ sinh lớp mười hai kia sẽ không làm phiền em nữa.”

“Sao em biết bọn họ sẽ không gây làm phiền em nữa?" Hà Tình hỏi.

Tân Nguyệt không có ý định bịa ra một lời nói dối nào, chỉ nói: "Khó giải thích với cô lắm, nhưng bọn họ thật sự sẽ không làm phiền em nữa."

Cô nói vậy, Hà Tình cũng không tiện hỏi thêm, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, nhưng em vẫn phải chú ý an toàn khi về một mình đấy."

Tân Nguyệt gật đầu.

Hà Tình nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ vỗ vai cô.

“Vậy cô đi đây." Cô ấy dường như còn có chút không quen.

“Em chào cô ạ.”

Sau khi đưa mắt nhìn cô ấy rời khỏi lớp, Tân Nguyệt mới đeo cặp sách rời khỏi chỗ ngồi.

Lúc này một người khác cũng đứng dậy.

Hai người một trước một sau ra khỏi lớp. Bọn họ tiếp tục đi qua con đường nhỏ bên ngoài căn tin, đến ký túc xá, vẫn duy trì khoảng cách một trước một sau, không xa không gần.

Lúc sắp bước vào cửa ký túc xá, Tân Nguyệt dừng lại, xoay người.

Trong tầm mắt của cô, Trần Giang Dã đứng dưới tán cây long não bên cạnh đèn đường, anh đang nhìn cô.

Suốt quãng đường, Tân Nguyệt không quay đầu lại, nhưng cô biết anh ở ngay phía sau mình, chính vì biết điều đó, cô mới về một mình.

Thật ra, cô cũng không chắc đám người kia có còn đến làm phiền cô không, cô chỉ là tin chắc rằng –

Anh sẽ bảo vệ cô.

Cô đã từng cho rằng, chỉ có bản thân mới là chỗ dựa cho chính mình, thật ra suy nghĩ này đến bây giờ cũng không thay đổi, sau này cũng vậy, cô sẽ tiếp tục dựa vào chính mình để tiến về phía trước, chỉ là dù cô đi tới đâu, đi bao xa, cô tin rằng, Trần Giang Dã sẽ luôn ở phía sau cô.

Anh sẽ là hậu thuẫn của cô mãi mãi, cũng là bến đỗ để cô dừng lại.

Cảm giác này thật tuyệt.

Cho dù mạnh mẽ đến đâu, độc lập đến đâu, chắc chắn mỗi người đều hy vọng sẽ có một bến đỗ tránh gió thuộc về riêng mình. Nếu không phải vì không có ai để dựa vào, thì chẳng ai sẵn lòng một mình chống đỡ tất cả mọi chuyện.

Con đường của một người luôn dài đằng đẵng, nhưng nếu như anh đồng hành cùng cô, cô sẽ hy vọng con đường ấy có thể dài hơn một chút, dài hơn một chút nữa.

Thẳng hay quanh co đều không quan trọng, miễn là anh ở bên cạnh cô.

Tình yêu có thể bù đắp tất cả.

Thậm chí trong thời đại mà sự phản đối và tranh chấp về giới tính thường xuyên bị khơi mào, mọi người chế giễu lẫn nhau, nhưng không ai chế giễu tình yêu.

Tình yêu là sự tồn tại lãng mạn nhất trên thế giới này.

Như lúc này đây.

Chàng trai lẳng lặng đứng dưới tán cây, nhìn cô qua màn đêm. Anh chỉ nhìn thôi, cô còn chưa kịp thực hiện những điều trong giấc mơ của mình thì hoa đã nở rộ khắp nơi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hy vọng ai cũng có bến đỗ của riêng mình.

Bình Luận (0)
Comment