“Thịnh Hàng có thể giết người vì cô ấy, ông đây cũng có thể. Cô muốn thử không?”
Khi anh nói vậy, không chỉ Hạ Mộng Nghiên đang bị bóp cổ cảm thấy khiếp sợ, mà Tân Nguyệt cũng vậy.
“Trần Giang Dã!”
Tân Nguyệt chạy tới, cố gắng kéo cánh tay anh, nhưng anh mạnh đến kinh người, hai tay Tân Nguyệt không kéo nổi. Mà Hạ Mộng Nghiên bị anh bóp cổ đến mức gân xanh trên trán nổi lên, miệng cô ta há to, nhưng vì dây thanh quản bị ép nên không thể nói được, chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ quái và đáng sợ, trông như sắp ngạt thở.
“Trần Giang Dã!" Tân Nguyệt lại gào lên với anh.
Đồng tử Trần Giang Dã run lên, lúc này anh mới buông ra.
Hạ Mộng Nghiên trượt từ trên cây cột xuống, ngồi xổm trên mặt đất ôm cổ ho khan điên cuồng, ho một lúc lâu mới đứng dậy.
Cô ta tức giận nhìn Trần Giang Dã, sau đó lại nhìn về phía Tân Nguyệt, ôm cổ và nói với giọng như dây thanh quản bị xé rách: "Mày con mẹ nó giỏi thật đấy, khiến hai chàng trai phát điên vì mày."
Ánh mắt Trần Giang Dã nhìn cô ta chằm chằm bỗng dưng lại lạnh đi một phần.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, Hạ Mộng Nghiên khiếp sợ, vô thức lùi về phía sau một bước. Nhớ lại cảm giác ngạt thở vừa rồi, cô ta vẫn có chút sợ hãi, không dám nói thêm gì.
Nơi này ngay dưới cây cầu vượt đông đúc. Người đến căn tin ăn cơm và trở về sau khi ăn đều sẽ đi qua đây, người qua lại không ít. Hầu hết mọi người đều không dừng lại, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn âm thầm nhìn về phía này.
Hạ Mộng Nghiên không chịu nổi việc bị coi là bên yếu thế và bị vây xem. Cô ta khẽ cắn môi, mặt đầy tức giận quay đầu bỏ đi. Sau khi đi được một đoạn, cô ta quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ vài lần, vẻ mặt như muốn nói "Các người đợi đấy”.
Tân Nguyệt cũng không để ý đến vẻ mặt của cô ta, thu ánh mắt lại, nhìn Trần Giang Dã bên cạnh. Cô hít sâu một hơi rồi nói với anh: "Tôi hy vọng lời anh vừa nói chỉ là hù dọa cậu ta."
Trần Giang Dã không nói gì, ánh mắt rất nặng nề.
“Nói chuyện." Tân Nguyệt bảo anh nói chuyện.
“Nếu không thì sao?”
Trần Giang Dã lạnh lùng mở miệng.
Anh cũng không trả lời trực tiếp, nhưng Tân Nguyệt không có tâm tư để tranh cãi với anh, bây giờ tâm trạng cô rất rối loạn, cô phải bình tĩnh, tỉnh táo để tiêu hóa chuyện này.
Nếu những gì Hạ Mộng Nghiên nói là thật, vậy thì một mạng người sống sờ sờ đã không còn vì cô.
Hạ Mộng Nghiên nói, nếu không có Thịnh Hàng, cô đã bị người ta cưỡng h**p, nhưng trước đây cô không nhận phải bất kỳ tổn thương cụ thể nào về vấn đề này. Cho nên, nói không chừng người kia chỉ nói chơi trước mặt Thịnh Hàng mà thôi, nhưng lại khiến mình mất mạng như vậy.
Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt cảm thấy như bị người ta nhét mạnh một nắm bùn ướt lạnh vào trong lòng, cảm giác đông lạnh khiến cả người cô rét run, đau đớn, tắc nghẽn đến mức khó thở.
Đó là một mạng người.
Đó là sức nặng mà cô không thể chịu đựng được.
Cảm giác bất lực giống như khi biết mình lại nổi tiếng bỗng nhiên ập đến, thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc đó, khiến cô không thể đứng vững trong chốc lát.
Trần Giang Dã nhận ra sự khác thường của cô, vội vàng đỡ lấy cô ngay khi cô ngã xuống.
“Làm sao vậy?" Trần Giang Dã lập tức cau mày.
Tân Nguyệt nặng nề nhắm mắt lại, dựa vào cánh tay anh để đứng vững, sau đó lắc đầu nói: "Không có gì."
Mặc dù cô nói vậy, nhưng Trần Giang Dã vẫn nhạy bén nhận ra.
“Em để ý chuyện này đến vậy sao?"Anh nhíu mày, hỏi.
Tân Nguyệt mệt mỏi ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nặng nề: "Đó là một mạng người."
Trần Giang Dã lại nhíu chặt mày hơn.
Anh không quan tâm đến mạng sống của người khác.
Hơn nữa, nếu như người đã chết kia thật sự có ý đồ như vậy với cô, thì trong mắt anh, người đó đáng chết.
“Mạng người liên quan gì đến em?”
Anh nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: "Chỉ cần không có sự đồng ý của em, thì tất cả những chuyện người khác làm đều không liên quan đến em, hiểu không?"
Tân Nguyệt khẽ run trong lòng.
Cô chưa bao giờ tự làm khó mình, cô hiểu những gì Trần Giang Dã nói, nhưng có lẽ vì liên quan đến tính mạng con người nên cô vẫn khó lòng bỏ qua được.
Tuy cô không phải là người khởi xướng, nhưng lại là "nhân" trong chu trình nhân quả, không có cô, cũng sẽ không có "quả" này.
“Một người có thể giết người khác sớm muộn gì cũng sẽ giết người, không phải vì em, hắn ta cũng sẽ vì những người khác mà đi giết người.”
Giọng nói mang theo cảm giác lạnh lẽo như kim loại vang lên.
Tân Nguyệt ngạc nhiên.
Trần Giang Dã như đọc được suy nghĩ của cô, những gì anh nói chính là vấn đề nhân quả mà cô đang nghĩ đến.
“Còn việc ai đó cửa nát nhà tan.”
Trần Giang Dã nhíu mày nói tiếp, giọng nói trầm và lạnh: "Hắn ta tự làm tự chịu, bất kỳ vấn đề nào cũng có nhiều cách giải quyết, hắn ta chọn cách để lại hậu quả nghiêm trọng nhất, đó là do hắn ta ngu xuẩn."
Tân Nguyệt nhìn anh, đồng tử run rẩy, đáy lòng cũng run theo.
Trên đời này sao có thể có người như anh, bên ngoài anh có vẻ là một đại thiếu gia kiêu ngạo, vô cảm, nhưng suy nghĩ lại tinh tế tỉ mỉ hơn bất cứ ai, cũng vô cùng thấu hiểu.
Mới vừa rồi, cô còn sợ anh sẽ liều lĩnh giống như Thịnh Hàng, mà giờ phút này cô chắc chắn, đấy hoàn toàn là do cô lo lắng quá mức.
Anh chắc chắn sẽ không dùng cách ngu xuẩn nhất là giết người để giải quyết vấn đề, mà lý do anh không trả lời trực tiếp, có lẽ là bởi vì…
Giết người vì cô.
Mặc dù anh sẽ không làm vậy, nhưng anh có thể vì cô mà làm như vậy.
“Trần Giang Dã.”
Tân Nguyệt nhẹ giọng gọi tên anh.
“Sao?”
“Cảm ơn anh.”
Giọng nói nhẹ nhàng và thấp truyền vào màng nhĩ, Trần Giang Dã chợt ngẩn người, đôi lông mày vẫn luôn nhíu lại từ từ giãn ra.
“Đã nghĩ thông chưa?" Anh hỏi.
Tân Nguyệt gật đầu.
“Ngốc.”
Tân Nguyệt hơi giật mình.
Cái từ "ngốc" này, nghe thế nào cũng không giống trách móc.
“Đi thôi.”
Anh buông bàn tay vừa mới đỡ cánh tay cô ra.
“Ừ.”
Tân Nguyệt bước đi, sóng vai cùng anh, sau đó hai người cùng nhau trở về.
Sau khi nghĩ thông suốt, cảm giác tội lỗi trong lòng Tân Nguyệt giảm đi rất nhiều, nhưng để hoàn toàn không còn bận tâm, có lẽ cô vẫn cần một chút thời gian để tiêu hóa, nhưng trên mặt cô đã không còn biểu hiện gì.
Nhưng điều kỳ lạ là, người vừa khuyên bảo cô, giờ lại nhíu mày.
Tân Nguyệt cho rằng anh cũng cần thời gian để tiêu hóa chuyện này, nên không quan tâm nữa.
Tuy nhiên, sau khi học xong hai tiết buổi chiều, lông mày Trần Giang Dã dường như vẫn chưa giãn ra.
Tân Nguyệt quyết định chờ sau khi vào học sẽ viết giấy hỏi anh đang nghĩ gì.
“Anh Dã, đi thôi.”
Từ Dương và Hồ Vũ Hàng đi tới, làm động tác hút thuốc với anh.
Trần Giang Dã không trả lời, đứng thẳng dậy, ra ngoài cùng bọn họ.
Bọn họ vừa ra ngoài không lâu, Tân Nguyệt c*̃ng ra khỏi lớp, đi vệ sinh. Nhưng lúc này trong nhà vệ sinh có rất nhiều người. Vì đang là giờ ra chơi lớn, có không ít người đi vệ sinh, Tân Nguyệt vào xem tình hình rồi đi ra, chuẩn bị đến nhà vệ sinh ở tòa nhà văn phòng bên kia.
Khi gần đến nhà vệ sinh bên kia, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ cầu thang.
“Tôi hỏi các cậu.”
Tân Nguyệt hơi ngừng một lát, không khỏi đi chậm lại.
Lúc trước, đám Trần Giang Dã thường hút thuốc trên sân thượng, nhưng bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, gió trên sân thượng lại lớn, nên bọn họ đã chuyển xuống cầu thang.
Cửa cầu thang đóng lại, nhưng không cách âm, giọng nói của Trần Giang Dã truyền ra từ bên trong vô cùng rõ ràng:
"Nếu các cậu là nữ, có một chàng trai mà các cậu vốn rất ghét, nhưng hắn ta vì bảo vệ các cậu mà giết người, còn khiến cả gia đình tán gia bại sản, trong lòng các cậu có nhớ thương hắn ta không? Có còn ghét hắn ta không?”
Lúc này, Từ Dương và Hồ Vũ Hàng đang ở cầu thang đều có chút ngạc ngạc. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe Trần Giang Dã nói nhiều như vậy, bọn họ vô thức âm thầm liếc nhìn nhau.
Bọn họ cảm thấy vấn đề này liên quan đến Tân Nguyệt, dù sao Trần Giang Dã cũng sẽ không quan tâm đến cô gái khác nào ngoài Tân Nguyệt. Nhưng bọn họ không học cấp hai ở đây, không biết về nhân vật Thịnh Hàng. Hơn nữa, xét thấy những tình tiết như vì yêu mà giết người và cửa nát nhà tan gì gì đó giống như chỉ có trong phim truyền hình, nên họ cũng không nghĩ đến Tân Nguyệt, mà coi như đó là một ý nghĩ bất chợt của anh, vì vậy bọn họ nghiêm túc suy nghĩ dưới góc độ của bản thân.
Từ Dương nói: "Có lẽ có, cô gái nào gặp chuyện này mà chẳng cảm động. Nếu như anh chàng kia không xấu, có khi còn yêu anh ta luôn đấy."
“Đúng vậy.”
Hồ Vũ Hàng nói tiếp: "Nếu là tình tiết trong phim truyền hình, cô gái chắc chắn sẽ không lấy chồng, cả đời nhớ thương chàng trai đó."
“Phim truyền hình thì chắc chắn diễn như vậy! Nếu như chàng trai đó không bị bắn chết, chắc chắn cô gái sẽ đợi anh ta ra tù."
"Đúng đúng đúng, đừng nói người trong cuộc, ngay cả những cô gái xem xong cũng cảm động mà khóc huhu luôn."
"Tôi nhớ hình như lúc nhỏ tôi đã xem bộ phim như vậy với mẹ."
“Tôi cũng nhớ! Tên là gì ấy nhỉ?”
Hai người trò chuyện vui vẻ, không để ý tới vẻ mặt Trần Giang Dã càng ngày càng nặng nề.
Ngay khi hai người còn đang suy nghĩ tên phim, Trần Giang Dã im lặng vứt điếu thuốc được dập tắt bằng tay vào thùng rác, quay lưng đẩy cửa ra ngoài.
“Ơ? Anh Dã, anh đi đâu vậy?”
Từ Dương cùng Hồ Vũ Hàng muốn đi theo, nhưng tay đang kẹp điếu thuốc nên họ không tiện ra ngoài. Họ thấy anh đi về phía nhà vệ sinh nên không đi theo: "Chắc là đi tiểu."
Trần Giang Dã đúng là đi vào phòng vệ sinh, nhưng không phải để giải quyết nhu cầu, mà là để rửa mặt bằng nước lạnh. Nhưng anh vừa ra khỏi cầu thang, đi được hai bước thì dừng lại.
Lúc vừa mới đi ra, anh liếc thấy một bóng người.
Anh quay đầu lại, nhìn về phía cô gái đứng cách đó vài mét.
Đôi mắt vốn u ám trong nháy mắt trở nên tối tăm.
Tân Nguyệt bình tĩnh đi qua, kéo anh lên sân thượng: "Anh đi theo tôi."
Sắc mặt Trần Giang Dã không tốt, nhưng anh không kháng cự.
Trên sân thượng.
Tân Nguyệt buông anh ra, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
Gió rất lớn, nhưng cô không chớp mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh và nói: "Trần Giang Dã, anh nghe cho kỹ."
"Chuyện này, dù như thế nào cũng sẽ không làm tôi thay đổi cách nhìn về Thịnh Hàng."
Giọng cô vang lên rõ ràng trong tiếng gió gào thét, nói năng đầy kiên quyết.
"Tôi không cần anh ta giết người vì tôi. Cho dù người bị anh ta giết thật sự có ý đồ với tôi, tôi cũng không cần, tôi có thể tự bảo vệ mình, phòng vệ chính đáng, mà không để anh ta phạm pháp."
"Anh ta rơi vào hoàn cảnh tan nát, anh cũng đã nói, chuyện này không quan hệ đến tôi, đó là lựa chọn của chính anh ta, tôi thậm chí còn không biết gì, cho nên tôi sẽ không thương xót anh ta. Một kẻ bắt nạt, có gì tốt để đồng cảm."
"Cả đời này tôi không quên được anh ta, nhưng là bởi vì tôi hận anh ta, hận anh ta dùng bạo lực ép buộc tôi, hận anh ta khiến tôi gián tiếp gánh một mạng người trên lưng. Nếu như anh ta không vì tôi mà giết người, có lẽ tôi sẽ không hận anh ta đến vậy."
Cô nói một hơi rất nhiều, cuối cùng hỏi anh: "Anh nghe rõ chưa?"
Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm, im lặng vài giây, chỉ nhìn cô, sâu trong con ngươi như có thứ gì đó đang phát triển mãnh liệt.
“Trần Giang Dã!”
Tân Nguyệt hơi tức giận, cô đã nói nhiều như vậy, rốt cuộc anh có đang nghe hay không?
“Tân Nguyệt.”
Bỗng nhiên, anh mở miệng, giọng nói rất khàn, cũng rất trầm: "Em có biết không, tôi con mẹ nó..."
Những lời còn lại là --
Muốn hôn em đến nhường nào.
Anh không nói ra, lý trí không cho phép.
“Gì cơ?" Tân Nguyệt hỏi lại.
Yết hầu Trần Giang Dã lên xuống, xuống đến mức thấp nhất. Một lát sau, anh nói: "Tôi con mẹ nó chỉ thuận miệng hỏi thôi, em căng thẳng như vậy làm gì?"
Tân Nguyệt ngẩn người, vẻ mặt đột nhiên hoảng hốt: "Ai... Ai căng thẳng?”
Anh bước về phía cô, môi nở nụ cười: "Không căng thẳng thì sao em giải thích với tôi nhiều thế? Sợ thôi hiểu lầm trong lòng em có người khác sao?”
“Tôi... Tôi…”
Từ trước đến nay, Tân Nguyệt luôn ăn nói khéo léo, bây giờ lại không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể né tránh ánh mắt và lùi lại phía sau.
Nhưng cô lùi lại một bước, anh lại tiến thêm một bước, từng bước từng bước tới gần, rồi đưa tay giữ chặt gáy cô, không cho phép cô tiếp tục lùi lại, ép cô nhìn vào mắt anh.
"Tân Nguyệt, tôi nói rồi, tôi có bệnh ưa sạch sẽ, em cũng phải dọn dẹp sạch sẽ trong lòng cho tôi, không cho phép người khác đi vào."
Nói xong, anh cúi đầu, môi mỏng áp sát bên tai cô:
“Ngoại trừ tôi.”
Ba từ cuối cùng lọt vào tai, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung, rơi đầy đất, làm cho mỗi dây thần kinh đều bị đốt nóng và run rẩy.
Cảm giác này rất không ổn, khiến cô muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi nóng bỏng này.
"Tôi... Tôi phải đi vệ sinh."
Nói xong, cô nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh rồi chạy đi.
Trần Giang Dã đứng tại chỗ, một lúc sau mới từ từ đứng thẳng lên.
Khi anh quay đầu, bóng dáng kia đã biến mất không thấy đâu.
Anh đứng trên sân thượng, bên tai là tiếng gió gào thét.
Cặp mắt hẹp dài kia không bị gió lay động, nhưng có thể thấy rõ đồng tử của anh dần dần tối đi.
Kỳ lạ, rõ ràng anh nên vui vẻ mới đúng, vừa rồi anh cũng thật sự rất vui, cô gái anh yêu đang dùng hết sức lực toàn thân để nói cho anh biết, trong lòng cô không có ai khác, khiến anh xúc động muốn hôn cô thật mạnh.
Nhưng bây giờ, đột nhiên, anh lại không thể vui nổi.
Anh không thể tưởng tượng, trong những ngày không có anh, ánh trăng của anh đã trải qua những đêm dài tăm tối như thế nào.
Anh chỉ mới đến bên cô hơn hai tháng mà đã chứng kiến nhiều lần cô sắp không chịu đựng nổi, cũng nhìn thấy sự yếu đuối và bất lực của cô, cùng với nhiều lần cô lâm vào nguy hiểm…
Vậy còn khi anh không ở đó thì sao?
Rốt cuộc cô đã chịu bao nhiêu dày vò, bất lực đến mức nào, gặp phải bao nhiêu nguy hiểm?
Ngay cả chàng trai đã giết người vì cô, điều hắn ta để lại cho cô cũng chỉ là sự căm hận.
Ở một nơi xa xôi nghèo khó, hỗn loạn và tràn ngập tham vọng như vậy, vẻ đẹp khiến bao nhiêu người ao ước của cô không hề mang lại cho cô hạnh phúc, ngoại trừ đau khổ thì vẫn là khổ đau. Không biết có bao nhiêu đôi mắt vẩn đục đang âm thầm nhìn trộm cô, bao nhiêu bàn tay dơ bẩn muốn kéo cô vào bóng tối, mà tất cả những điều đó, cô chỉ có thể tự mình chống chọi. Chỉ cần sơ sẩy một chút, cô sẽ rơi vào vực sâu không thể cứu vãn và bị vây hãm trong địa ngục đó.
Cuộc đời cô thậm chí không chịu nổi bất kỳ một lần “nếu như” nào. Nếu như vụ tai nạn xe cộ kia không tạm thời cướp đi ánh sáng của cô; nếu như người kia thật sự muốn làm những chuyện đó với cô mà Thịnh Hàng không giết hắn ta; nếu như ngày hôm đó, cô không cầm dao cắt mía lúc gặp tên tội phạm cưỡng h**p; nếu như cô không giấu dao dưới gối...
Mỗi khi nghĩ đến một khả năng, trái tim anh đau đớn như bị dao cắt, như thể thật sự có một con dao đâm vào, làm xáo trộn mọi thứ và đầy máu me.
Anh rất hy vọng, bọn họ có thể gặp nhau sớm hơn.
Anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, ở bên cạnh cô.
Một khi cảm xúc như vậy dâng lên, tựa như căn bệnh mãn tính, cơn đau âm ỉ kéo dài, khó mà chữa khỏi, cảm giác đau đớn khó mà nguôi ngoai, sau đó cơn đau phát tác dữ dội, cảm giác đau đớn đến mức không chịu nổi.
Dù cố gắng che giấu đến đâu cũng không thể che giấu được.
Cho nên, Tân Nguyệt nhận ra cảm xúc của anh.
Cô không rõ vì sao anh không vui, mặc dù cô đã nói rõ như vậy, còn gửi giấy để hỏi, kết quả vẫn không hỏi được lý do.
Nhưng cô hy vọng anh vui vẻ.
Vì thế, vào đêm đó, cô đăng một bài thơ lên vòng bạn bè.
Vòng bạn bè của cô chỉ có một mình anh.
Đây là bài thơ viết cho một người - -
Đêm rất yên tĩnh.
Ánh trăng từ từ nhô lên
Đi qua một vùng hoang dã bùng cháy
Mây đen che khuất đôi mắt ánh trăng
May thay, ngọn lửa cháy dữ dội.
Cô ấy thấy rõ
Đêm tối vẫn đang nuốt chửng vô tận
Mây đen tứ phía
Vùng hoang dã lặng lẽ cháy bỏng
Nóng rực
Xua tan sự lạnh lẽo của màn đêm
Ánh trăng dừng lại
Cô ấy nói cô ấy không muốn nhô lên
Không phải là sa ngã
Mà trong ánh lửa
Cô ấy thấy một bến đỗ
Hoang dã vô tận
hơn cả màn đêm hoang vắng
Nơi đó sáng sủa, ấm áp
Ánh trăng nói
Cô ấy muốn đến đó
Ở trong vòng tay của anh
Cũng trong không gian vô tận
——
Cô không biết vẽ tranh giống như anh.
Đành phải làm thơ dỗ dành anh.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ban đầu "Cháy Nắng" có tên là "Vịnh Ánh Trăng", bây giờ "Vịnh Ánh Trăng" sẽ được dùng để làm tên bài thơ này~