Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 69

Ánh mắt chàng trai quá nóng bỏng, ngay cả tuyết trên bầu trời cũng không thể che lấp được.

Tân Nguyệt cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của anh, ngay cả khi cô quay lưng lại với anh.

Cô ngẩn người, quay lại nhìn anh.

Tuyết rơi dày giữa tầm mắt họ.

Nhưng không thể che được ánh mắt của đối phương.

Trần Giang Dã dường như không có ý định rời mắt đi, cứ vậy mà nói với cô một cách thẳng thắn:

"Tôi đang nhìn em."

Anh hầu như luôn kiềm chế, nhưng cũng không ít lần tình cảm của anh vừa mãnh liệt vừa công khai.

Tân Nguyệt cảm thấy rõ ràng toàn bộ cơ thể mình đang dần được sưởi ấm bởi ánh mắt của anh, ngay cả cái lạnh của ngày tuyết cũng không thể lấn át được.

Như vô số lần trước đây.

Cô thất bại khi nhìn anh, cúi đầu như muốn bỏ chạy, hàng mi dài phủ đầy tuyết nhẹ nhàng rung lên.

Sau khi hít một hơi thật sâu, cô mới lại ngẩng đầu nhìn anh.

"Trần Giang Dã." Cô gọi tên anh.

"Ừ."

"Thượng Hải có tuyết không?"

"Có."

"Thường xuyên có tuyết không?"

"Xem như cũng thường xuyên."

Tân Nguyệt chậm rãi chớp mắt, thở dài: "Thật tuyệt."

Trần Giang Dã hơi nghiêng đầu: "Em rất thích tuyết?"

Tân Nguyệt gật đầu: "Ừ."

"Vậy sau này tôi sẽ đưa em đến đảo Vụ Tùng, cảnh tuyết ở đó khá đẹp."

Anh nói, giọng điệu bình tĩnh.

Tân Nguyệt sững sờ trong giây lát.

Những lời yêu thương cảm động nhất thường không phải những lời lẽ quá sướt mướt, anh nói về tương lai của hai người một cách bình dị, không chút phóng đại, như thể đó là những gì anh chắc chắn sẽ làm cùng cô, không cần phải kỳ vọng quá mức, chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.

Trong lòng cô như có có một trận tuyết rơi rất dày, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống nơi sâu nhất trong lòng cô, rồi từ từ tan chảy.

Cô ngơ ngác nhìn anh, để mặc cho sự rung động tự do lan tỏa.

"Nhìn tôi làm gì?"

Anh híp mắt lại: "Có ngắm tuyết nữa không?"

"Ngắm chứ..."

Tân Nguyệt dời mắt đi thật chậm, quay đầu nhìn sang hướng khác.

Cô nhìn lên trời, như đang nhìn tuyết, lại như không nhìn gì cả, ngây ngốc, không hề nhận thấy lông mi của cô cũng bị tuyết bao phủ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Không biết sau bao lâu, một giọng nói vang lên từ phía sau:

"Quay lại."

Tâm trí của Tân Nguyệt vẫn chưa quay trở lại, nhưng cơ thể cô quay lại theo bản năng.

Trong tầm nhìn có phần mất tập trung, cô không kịp nhìn rõ khuôn mặt của anh, đột nhiên cảm thấy ấm áp trên cổ, là cảm giác vô cùng mềm mại —

Anh đang quàng khăn cho cô.

Sau khi quàng khăn quanh cổ cô, Trần Giang Dã nhẹ nhàng gạt tuyết trên đầu cô, rồi lấy một đầu của chiếc khăn quấn một vòng quanh đầu cô, che đi phần đỉnh đầu, chỉ để lộ đôi mắt và chiếc mũi xinh xắn.

Dù được quấn kín như vậy, Tân Nguyệt vẫn vô cùng xinh đẹp. Chiếc khăn nhung trắng mềm mại khiến cô càng dễ thương hơn, đôi mắt nai còn chớp chớp, trông càng thêm phần đáng yêu.

Trong ánh mắt Trần Giang Dã thoáng hiện ý cười, nhưng anh nhanh chóng cúi đầu che khuất, không phải là để che đậy, mà là vì anh còn phải đeo găng tay cho cô.

Trong xe đã bật máy sưởi nên sau khi lên xe, Tân Nguyệt đã tháo khăn quàng và găng tay ra, ném chúng ra hàng ghế sau. Trần Giang Dã thấy mặt và tay cô đã đỏ bừng vì lạnh, anh lấy chúng ra.

Anh chăm sóc cho cô như một đứa trẻ, thậm chí còn tự tay đeo găng tay cho cô. Nhưng vì Tân Nguyệt còn đang ngẩn ngơ, nên cô ngoan ngoãn để anh đeo cho mình.

Khi khi đeo găng tay vào cả hai tay, anh lại ngẩng đầu lên, đưa tay ôm lấy mặt Tân Nguyệt qua lớp khăn quàng, như thể kiểm tra xem nó đã được quấn kín chưa, lại như nhân cơ hội này để thỏa mãn một chút h*m m**n cá nhân.

"Xong rồi."

Trần Giang Dã ôm lấy mặt Tân Nguyệt qua lớp khăn quàng, nhìn vào mắt cô và nói: "Em tiếp tục ngắm tuyết đi."

Anh từ từ buông tay.

Tân Nguyệt vẫn còn đang ngẩn ngơ, mãi một lúc sau mới từ từ quay đi. Gương mặt và cổ bị gió thổi lạnh lẽo dần ấm lên, trở nên rất ấm áp, thậm chí hơi nóng.

Cô chẳng còn tâm trí để ngắm tuyết nữa, tâm trạng rối loạn hoàn toàn.

Khi tâm trạng đã bình tĩnh lại một chút, cô quay lại, nói với Trần Giang Dã vẫn đang đứng sau cô: "Về thôi, trời sắp tối rồi."

Vào mùa đông, trời thường tối rất nhanh, bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ mà trời đã xám xịt.

Đi đường núi khi trời tối thường không an toàn.

Trước đây, dù là mùa xuân, hè, thu hay đông, Tân Nguyệt đều về đến nhà khi trời đã tối. Hôm nay, vì Trần Giang Dã lái xe, bọn họ vẫn có thể về đến nhà trước khi trời tối hẳn.

"Đi thôi."

"Ừ."

Tân Nguyệt đi về phía Trần Giang Dã, Trần Giang Dã đợi cô đến gần mới quay người và cùng cô đi ra xe.

Đường tuyết trơn trượt, Trần Giang Dã thấy Tân Nguyệt có vẻ như hơi mất tập trung, định nhắc nhở cô nhìn đường, nhưng đã không kịp...

Anh nhìn thấy Tân Nguyệt trượt chân và ngã xuống.

Anh gần như vô thức vội vàng quay lại để kéo cô, nhưng đường tuyết quá trơn, anh không kéo được cô mà lại bị cô kéo xuống, cả hai cùng ngã xuống tuyết.

Trần Giang Dã dùng nửa cánh tay chống xuống mặt đất, tay còn lại bảo vệ sau đầu Tân Nguyệt, không đè lên người cô, cũng không tính là tiếp xúc quá thân mật.

Nhưng...

Lúc này, khoảng cách giữa hai đôi mắt của họ rất gần, Tân Nguyệt có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong đôi mắt đen của Trần Giang Dã.

Hơi thở bị ngừng lại trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên. Cô nhìn vào đôi mắt rất gần mình, đầu óc trống rỗng.

Như gió thổi qua, lại như hơi thở của anh phả xuống.

Lúc đầu thì mát lạnh, rồi dần dần hơi nóng, một lúc sau thì nóng vô cùng, nóng đến bỏng người.

Nhịp tim của Tân Nguyệt hơi nhanh.

Một nhịp, hai nhịp, va chạm vào lồng ngực.

Tuyết vẫn nhẹ nhàng rơi từ trên trời xuống, một bông tuyết xoay tròn ngay trước khi rơi xuống tai cô, bám vào hàng mi dài, rồi tan chảy và rơi vào đôi mắt hơi run rẩy của cô.

Cảm giác lạnh lẽo khiến cô vô thức chớp mắt.

Khi cô nhắm mắt lại, cô mơ hồ nhìn thấy đôi mắt phía trên đột nhiên trầm xuống.

Sau đó, chiếc khăn quàng trên đầu bị kéo xuống, che mắt cô.

Trái tim cô vốn đã đập mạnh phút chốc trở nên loạn nhịp.

Có thứ gì đó đè xuống...

Che mắt cô lại.

Âm thanh ù tai đột nhiên vang lên bên tai, kéo dài vô hạn nhưng không chói tai, khiến toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể cô đều co lại, vai cô vô thức nhún lên.

Cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô vẫn biết ——

Anh đang hôn cô, hôn cô một cách kiềm chế qua lớp khăn quàng cổ.

Không biết thời gian trôi chậm lại, hay nụ hôn này quá dài.

Anh mãi không buông cô ra.

Trong sự tĩnh lặng của ngày tuyết, Tân Nguyệt nghe thấy từng nhịp đập của trái tim mình.

Dường như rất lâu sau, đôi môi mỏng đè lên chiếc khăn mới rời khỏi mắt cô.

"Đứng dậy."

Giọng nói hơi khàn và trầm vừa dứt, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy mình được nâng lên từ sau gáy, chiếc khăn phủ trên mắt tự nhiên rơi xuống. Cô nhìn thấy Trần Giang Dã đang nửa quỳ trước mặt mình, vẻ mặt bình thản, như thể không có gì xảy ra.

Tân Nguyệt cũng cố gắng giả vờ như không có gì xảy ra, chớp mắt kìm nén sự bối rối trong mắt.

Trần Giang Dã rút tay khỏi gáy cô và đứng lên, rồi đưa tay còn lại về phía cô: "Đưa tay cho tôi."

Tân Nguyệt nhìn xuống bàn tay đang đưa ra của anh, nhưng khóe mắt cô lại lướt qua tay còn lại đang buông thõng bên hông.

Đột ngột, vẻ mặt cô thay đổi.

Tay của Trần Giang Dã đang chảy máu, như thể mu bàn tay bị đá hay thứ gì đó cứa xước, anh hơi nghiêng tay lại, ban đầu cô không thấy vết thương, nhưng máu đã bắt đầu chảy xuống đầu ngón tay anh.

Tân Nguyệt vốn đang ngồi trên mặt đất, khi thấy tay anh chảy máu, cô ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay anh, lật bàn tay anh ra.

Có một vết thương lớn trên mu bàn tay gần cổ tay, hình như anh đã quẹt phải một hòn đá sắc nhọn khi ngã.

Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ ra, vừa rồi tay anh luôn bảo vệ đầu cô.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một viên đá dính máu.

Viên đá nằm cạnh chỗ đầu cô ngã xuống. Nếu Trần Giang Dã không bảo vệ đầu cô, cô sẽ không va phải viên đá đó, tay anh cũng không bị thương. Nhưng anh vẫn bảo vệ cô, không hề buông tay.

Tân Nguyệt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Trần Giang Dã: "Anh không đau sao?"

Giọng cô hơi trách móc, tay bị thương thế này mà vẫn hôn cô.

Còn hôn lâu như vậy.

Trần Giang Dã rút tay ra, giọng điệu thản nhiên: "Đau một chút này thì tính là gì."

"Anh có thể đừng suốt ngày tỏ vẻ như “Ông hoàng áp bức, chúa tể ngầu lòi” được không?"

"Ông hoàng áp bức, chúa tể ngầu lòi?" Trần Giang Dã nhìn cô, nhướng một bên lông mày.

Hỏng bét rồi.

Bị lộ ra cái gán nhãn cho anh.

Nhưng cũng không sao.

"Anh không phải sao?" Cô thậm chí còn nói như vậy.

Trần Giang Dã nhìn cô, phát ra một tiếng cười trong cổ họng.

Anh cúi xuống, dùng tay còn lại nắm lấy mặt Tân Nguyệt, nghiến răng nói: "Nói tôi đang ra vẻ lắm sao?"

"Nào, em con mẹ nó nói xem, tôi làm gì mà ra vẻ?"

Tân Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt như viết "quỷ nít ranh", nói: "Vậy tôi có gọi anh là ông hoàng ra vẻ được chưa?"

Trần Giang Dã ngừng lại một chút, nhất thời nghẹn lời.

"Đại thiếu gia Trần bây giờ có thể cho tôi đứng dậy chưa?"

Vẻ mặt Trần Giang Dã dừng lại một chút, sau đó, dường như anh nghiến răng nghiến lợi rồi mới buông tay.

Anh không kéo cô lên nữa, chỉ đứng nhìn xuống cô.

Tân Nguyệt nhăn mũi, tự đứng dậy từ dưới đất.

Sau khi đứng lên, cô lấy một gói khăn giấu trong túi ra, đưa cho Trần Giang Dã: "Lau đi, về nhà tôi sẽ khử trùng cho anh."

Trần Giang Dã không nhận mà đưa tay qua: "Em lau cho tôi."

Tân Nguyệt ngước mắt liếc nhìn anh, thầm mắng mắng anh trong lòng:

"Đồ quỷ nít ranh, đồ ấu trĩ, rắm thối, đồ quỷ nít ranh thích sai bảo người khác."

Cô vừa mắng thầm anh trong lòng, vừa lau máu cho anh.

Vết thương ở gần cổ tay anh, Tân Nguyệt phải nắm lòng bàn tay anh cho dễ lau.

Cô lau máu trên mu bàn tay và ngón tay trước, rồi mới cẩn thận lau máu xung quanh vết thương. Vết thương vẫn tiếp tục chảy máu, xem ra bây giờ không thể cầm máu ngay được, nhưng Tân Nguyệt lại không dám trực tiếp dùng khăn giấy để bịt vết thương, sợ giấy sẽ dính vào vết thương và không gỡ ra được, lại sợ anh đau, cô chỉ có thể đặt giấy vệ sinh lên mép vết thương, thấm máu từ từ chảy ra.

Cô nghĩ trong thời tiết lạnh như thế này, có lẽ máu sẽ không chảy lâu.

Cô tập trung vào vết thương của Trần Giang Dã, không để ý đến ánh mắt anh luôn nhìn cô.

Lúc đầu, anh nhìn vào khuôn mặt cô, sau đó từ từ chuyển sang bàn tay cô đang nắm lòng bàn tay anh.

Anh chỉ cần khép bốn ngón tay lại, thì sẽ giống như đang nắm tay nhau.

Anh nghĩ là làm.

Khi cảm thấy các ngón tay anh đột nhiên gập lại, Tân Nguyệt bất giác run lên, rồi nhìn anh với đôi mắt mở to.

"Anh làm gì vậy?" Cô hỏi.

Trần Giang Dã nhẹ nhàng cong môi: "Đau."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tân Nguyệt: "Ai vừa nói đau một chút này thì tính là gì?"

Bình Luận (0)
Comment