Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 77

(Tác giả bổ sung thêm phần cuối chương 76)

Cô giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* nếp nhăn giữa hai lông mày của anh.

Trần Giang Dã ngủ rất say, ngay cả khi cô làm vậy cũng không tỉnh dậy.

Có lẽ là tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực.

Tân Nguyệt cảm thấy thể lực của mình cũng tiêu hao khá nhiều, dù cô không cần cử động nhiều, nhưng giọng cô đã khàn cả đi. Cô nhìn mặt trời bên ngoài, có lẽ bây giờ đã là giữa trưa, cô chưa bao giờ ngủ một giấc đến trưa như thế này, nếu không quá mệt, đồng hồ sinh học sẽ đánh thức cô vào khoảng sáu, bảy giờ.

Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt không tránh khỏi nhớ lại một đêm điên cuồng tối hôm qua.

Cô đã không còn nhớ rõ Trần Giang Dã muốn cô bao nhiêu lần, cảm giác như cả đêm cô đều bị anh đưa lên tận mây, đến cuối cùng ý thức đã mờ mịt, thậm chí không biết bọn họ đã kết thúc một trận cuồng nhiệt này như thế nào, tựa như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, lại như cuồng phong bão táp.

Cảm giác đó không thể nói là không vui, nhưng kh*** c*m tột độ. Cảm giác thật sự khiến người ta khó mà chịu nổi, có vài khoảnh khắc cô cảm thấy mình sắp chết đi.

Đêm qua họ đã quá phóng túng.

Ga trải giường và cả căn phòng dường như vẫn còn ẩm ướt...

Không đúng, không phải bọn họ, là Trần Giang Dã, cô là bên bị động.

Tân Nguyệt nhắm mắt lắc đầu, tự nhủ bản thân đừng nghĩ về chuyện này nữa, trong đầu không ngừng niệm:

Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc...

Một lúc sau, cô mới mở mắt lần nữa.

Tâm thật sự đã tịnh hơn, cô lại ngước nhìn Trần Giang Dã.

Dường như anh đang mơ, đôi mắt chuyển động, hàng mi dày khẽ run lên.

Nhìn hàng mi đẹp của anh, cô không nhịn được muốn giơ tay chạm vào giống như lần trước.

Lần trước cô chưa thật sự chạm vào thì đã bị bắt quả tang, lần này...

Bị bắt thì bị bắt thôi.

Cô giơ tay chạm vào, cảm giác mềm hơn so với tưởng tượng, nhưng cũng hơi châm chích, khiến đầu ngón tay ngứa ngáy.

Thật kỳ lạ, rõ ràng cảm giác không đến mức khiến người ta yêu thích không thôi, nhưng cô không thể ngừng được, muốn chạm mãi, rồi...

Cô lại bị bắt.

"Tỉnh sớm thế?"

Giọng nói vừa tỉnh ngủ của Trần Giang Dã khàn đặc, khơi gợi d*c v*ng: "Xem ra em vẫn chưa mệt lắm."

Anh nói xong, nắm lấy bàn tay vẫn đang giơ lên của cô và áp sát lại.

“Này, này, này!”

Tân Nguyệt vội vàng dùng tay còn lại chống lên ngực anh, hốt hoảng kêu lên: “Anh bình tĩnh chút đi!”

Trần Giang Dã dừng lại, cúi đầu nhìn cô, khẽ nhướng mày: “Giọng khàn rồi?”

Tân Nguyệt sững sờ, lúc này mới nhận ra tối qua cô thực sự đã hét đến khàn cả giọng, ngủ một giấc mà vẫn chưa đỡ hơn.

Mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

Hét đến khàn tiếng... Thật quá xấu hổ!

Thấy mặt cô đỏ lên, Trần Giang Dã khẽ cười, lấy tay cô đang chống lên người anh ra, ghé sát xuống, nói vào vành tai vốn đã đỏ bừng của:

“Hôm nay sẽ mua viên ngậm nhuận họng cho em, tối nay tiếp tục, anh thích nghe.”

A a a a a a a!

Nghe thấy những lời vô cùng xấu hổ này, đáy lòng Tân Nguyệt đã xoắn lại thành một mớ rối, chỉ muốn lấy gì đó chặn miệng anh lại! Chặn thật kín kẽ!

Trần Giang Dã như đọc được suy nghĩ của cô, cô muốn chặn miệng anh, anh lại chủ động đưa miệng tới cho cô chặn, chỉ có điều dùng chính miệng cô để chặn lại, chặn thật kín kẽ.

Cô không còn đường thở.

Đôi môi hai người dán chặt vào nhau trong không gian khép kín. Trong khoảnh khắc này, đầu hè như trôi nhanh đến ngày nóng bức nhất của giữa hè, không khí vừa nóng bỏng, vừa bức bối.

Nóng, cả hai đều nóng, nhiệt độ không ngừng tăng lên, căn phòng dường như đang bùng cháy, mà trên người họ đều mang theo những tia lửa chưa cháy hết, chỉ cần chạm vào là lại bùng lên.

Nụ hôn của Trần Giang Dã càng lúc càng mãnh liệt, hơi thở vốn luôn thoải mái và dễ chịu của anh bắt đầu rối loạn.

Tân Nguyệt nghe thấy âm thanh bọn họ hôn nhau, cũng nghe thấy hơi thở nặng nề của anh. Cô biết điều này có nghĩa là gì, tim cô đập thình thịch không ngừng, nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân căng cứng.

Đặc biệt là, lúc này, Trần Giang Dã còn đưa hai cổ tay của cô l*n đ*nh đầu, dùng một tay giữ chặt, tay còn lại khám phá vùng đất phía dưới.

Tân Nguyệt bị anh hôn đến mức không còn tỉnh táo, đến khi muốn né tránh thì đã không kịp.

Giây tiếp theo, một tiếng cười khẽ vang lên trong phòng.

Trần Giang Dã rời khỏi môi cô, đôi mắt hẹp dài đầy ý cười: “Mới hôn một chút mà đã ướt thế này rồi, em đang quyến rũ anh đấy à?”

Đôi mắt vốn còn có chút mê ly của Tân Nguyệt bỗng nhiên mở to.

“Trần Giang Dã!”

Cô cắn chặt răng: “Đừng ép em phải cắn anh!”

Nói đến cắn.

Trần Giang Dã nhìn vào vai cô, nơi anh đã từng để lại dấu răng.

Tối qua anh đã dùng đầu ngón tay v**t v* dấu răng đó rất lâu.

Đây là dấu ấn anh để lại trên cơ thể cô, dấu ấn vĩnh cửu.

Như một dấu ấn của ký kết khế ước vĩnh hằng.

Anh khẽ cười, nhìn Tân Nguyệt, nói: “Giống như trước đây, em cắn anh thế nào, anh sẽ trả lại y như vậy.”

“Đến đây.”

Anh buông tay cô ra: “Cắn đi.”

Anh nở nụ cười phóng túng, như đang mời gọi.

“Nhàm chán.”

Tân Nguyệt trừng mắt nhìn anh, tức tối nghiêng người sang một bên.

Trần Giang Dã không tiến lại gần mà lại nắm lấy mặt cô, kéo lại.

“Người nói muốn cắn là em, bảo em cắn thì em lại chê nhàm chán, còn giận dỗi với anh. Anh chiều em quá rồi đúng không?”

Rõ ràng là đang trách móc cô, nhưng anh lại cười.

Tân Nguyệt vẫn lườm anh: “Anh chiều em chỗ nào?”

Trần Giang Dã không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em còn muốn anh chiều em thế nào nữa?”

Tân Nguyệt hơi ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Tuy hai người đã ngủ với nhau, nhưng vẫn chưa chính thức xác định mối quan hệ, anh cũng chưa tỏ tình với cô.

Một cô gái mười tám, mười chín tuổi, dù có trưởng thành sớm đến đâu cũng rất coi trọng cảm giác nghi thức. Cảm xúc của Tân Nguyệt lập tức dâng trào.

“Em cần anh chiều sao?”

Cô hừ lạnh: “Chúng ta có quan hệ gì à?”

Trần Giang Dã nhìn cô, nắm chặt mặt cô hơn một chút.

“Quan hệ gì?”

Anh nâng cằm cô lên, nghiến chặt răng, nói: “Con mẹ nó, tối qua đến cả chồng em cũng gọi rồi, giờ còn hỏi anh quan hệ gì?”

Tân Nguyệt ngẩn người, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

Tối qua, vì quá dữ dội, cô không chịu nổi nên đã bảo dừng lại. Anh bảo cô gọi anh là chồng, còn bắt cô cầu xin anh.

Lúc này nghĩ lại cô mới nhận ra, câu “Sẽ có lúc em cầu xin tôi” của anh là dành cho lúc này.

Tên Trần Giang Dã chết tiệt này!

Đầu óc chỉ toàn là suy nghĩ đồi bại!

“Đó là do anh ép em!” Tân Nguyệt chuyển từ xấu hổ sang giận dữ, mở to mắt lườm anh.

“Sao? Có thằng đàn ông khác ép em gọi chồng, em cũng gọi?”

“Anh!”

Anh nói năng thật là vô lý, Tân Nguyệt phát điên vì anh mất thôi.

Tân Nguyệt thực sự sắp nổi điên, nhưng cô biết mình không thể cãi lại anh, chỉ có thể tìm cách khác, buộc bản thân tỉnh táo lại.

“Có đàn ông nào khác chứ?”

Cô hít một hơi thật sâu, dừng lại một chút rồi nói: “Em chỉ lên giường với mỗi anh thôi.”

Quả nhiên, cách này có hiệu quả.

Trần Giang Dã không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen kịt nhìn cô chằm chằm.

“Chết tiệt!”

Sau một lúc lâu, anh khẽ chửi thề, không thanh minh mà cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này mãnh liệt hơn nhiều so với lúc nãy.

Anh xâm lược thành trì của cô một cách dữ dội, không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào, như thể muốn nuốt chửng cô, hoàn toàn biến cô thành một phần của mình.

Tân Nguyệt bị anh hôn đến mức gần như không thở nổi, cô giơ tay liên tục vỗ vai anh, nhưng Trần Giang Dã vẫn hôn cô thật lâu mới buông ra.

Anh thở gấp, hơi thở trầm và nặng, chóp mũi chạm vào cô, yết hầu trượt xuống đến mức thấp nhất. Anh nói:

“Muốn làm em, ngay bây giờ.”

Tân Nguyệt ngẩn người, đang định phản đối thì nghe anh nói tiếp:

“Nhưng thôi, sợ em đi không nổi, hôm nay còn có việc quan trọng phải làm.”

“Việc gì?”

Tân Nguyệt không nhớ hôm nay có việc gì quan trọng phải làm.

Trần Giang Dã cười, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, nói đùa: “Em vừa giận dỗi với anh, không phải là muốn anh chính thức tỏ tình với em sao?”

Đồng tử của Tân Nguyệt co lại, nhưng ánh mắt thì mở to hết cỡ.

Người này! Thực sự biết thuật đọc tâm sao!

Trần Giang Dã nắm mặt cô, lắc nhẹ: “Ngạc nhiên thế làm gì? Những gì em muốn, có cái gì anh chưa từng đáp ứng em chưa?”

Tân Nguyệt lại ngẩn người.

Nhìn vào ý cười lộ ra trong đôi mắt anh, cô cảm thấy lòng mình như phủ đầy tuyết, từng bông tuyết đáp xuống nơi sâu nhất của đáy lòng, không hề lạnh lẽo mà vô cùng ấm áp.

“Dậy đi.”

Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ, anh kéo cô dậy: “Chúng ta đổi chỗ khác nào.”

Tân Nguyệt cúi đầu, như thể đang căng thẳng lại như ngượng ngùng, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Thật ra không chỉ có hai lý do này, sau khi ngồi dậy, cô cảm thấy hơi bụng hơi chướng, còn bên dưới thì...

Trần Giang Dã nghĩ cô đang ngượng ngùng, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

Anh xuống giường trước, lấy chiếc váy đã bị vứt trên ghế sofa tối qua cho cô, cũng lấy cả đôi sandal của cô đến.

Khi Tân Nguyệt mặc váy xong, đặt hai chân xuống mép giường, Trần Giang Dã ở bên cạnh đã thay xong đồ. Anh đột nhiên quỳ một chân xuống, khiến Tân Nguyệt giật mình, đồng tử chấn động.

Trần Giang Dã ngước mắt cô một cái: “Không phải cầu hôn em đâu.”

Anh nắm lấy mắt cá chân của một chân cô, cúi đầu: “”Xỏ giày cho em.”

Nói rồi, anh cầm giày lên, tự tay mang cho cô.

Tân Nguyệt cúi đầu nhìn cảnh này, đáy lòng run rẩy khó mà diễn tả được —

Đại thiếu gia Trần cao quý của cô quỳ một chân trước mặt cô, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, mang giày thủy tinh cho cô.

Cô cúi đầu, hàng mi dài đổ bóng nhẹ nhàng dưới mí mắt. Cô vô thức khẽ cười.

“Xong rồi.”

Mang giày cho cô xong, anh đứng lên, chìa tay về phía cô.

Tân Nguyệt nhìn bàn tay đang mở của anh, từ từ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Anh kéo cô đứng dậy, nhưng cô vẫn hơi lảo đảo, đi lại trông cũng khó khăn.

Trần Giang Dã thấy cô như vậy, khó mà nhịn cười.

Nghe thấy anh cười, Tân Nguyệt lườm anh. Tất cả đều là do anh, hại cô thành ra như vậy mà anh còn có mặt mũi cười, nhưng người nào đó vẫn không hề thu lại ý cười trên mặt.

Tân Nguyệt khẽ cắn môi, không quan tâm đến anh nữa.

Trần Giang Dã vừa cười vừa dìu cô vào nhà vệ sinh, cả hai cùng vệ sinh cá nhân.

Khi đánh răng, Trần Giang Dã quay lại nhìn Tân Nguyệt, liên tục nhìn cô.

Tân Nguyệt súc miệng xong, hỏi anh: “Anh nhìn cái gì?”

“Váy không tồi.”

Đuôi mắt anh nhếch lên: “Em mua khi nào?”

“Hai năm trước.”

Trần Giang Dã nhướng mày, “Chậc” một tiếng: “Anh còn tưởng em mua dành riêng cho anh.”

Tân Nguyệt: “Tự kỷ ít thôi.”

“Anh tự kỷ?”

Đuôi mắt của Trần Giang Dã tiếp tục nhếch lên: “Em không đặc biệt mua cho riêng anh, anh đồng ý, chẳng lẽ em không mặc nó vì chỉ dành riêng cho anh sao?”

Tân Nguyệt cắn môi, cảm thấy thừa nhận cũng chẳng sao, nên nói thẳng: “Ừ, đúng là mặc dành riêng cho đại thiếu gia Trần đấy, anh hài lòng chưa?”

Trần Giang Dã cười khẽ, chỉ nói: “Sau này mặc nhiều vào.”

Tân Nguyệt không nói gì.

“Đi thôi.”

Anh lại chìa tay ra.

Tân Nguyệt tự nhiên nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, rồi cùng nhau bước ra ngoài.

Trần Giang Dã đứng bên trái, mà tay nắm cửa phải kéo về phía bên phải, nên Tân Nguyệt là người mở cửa.

Vừa mở cửa ra, Tân Nguyệt lập tức ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment