Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 80

Mùa hè, đã hơn năm giờ chiều nhưng ánh mặt trời vẫn còn gay gắt.

Bữa tiệc tri ân thầy cô sẽ bắt đầu lúc sáu giờ, nhưng đám Từ Dương đã đến từ sớm. Hiện tại, bọn họ đang ra ngoài mua kem, vừa ăn vừa đi về phía nhà hàng.

Khi đến cửa, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe coupe màu đen tuyền từ đầu đến đuôi đi ngang qua. Thân xe được thiết kế khiêm tốn, nhưng khi nhìn thấy logo xe, Từ Dương lập tức thốt lên một tiếng "Đệt!"

"Bentley!"

"Vãi! Ở cái nơi tồi tàn này của chúng ta lại có người đủ khả năng lái một chiếc Bentley sao?!"

Khi bọn họ đang nói chuyện, chiếc xe dừng lại ngay trước cửa nhà hàng.

"Mẹ kiếp, còn ăn cùng một nhà hàng với tôi nữa!"

Vài người ngừng ăn kem, mở to mắt, chăm chú nhìn chiếc xe, muốn nhìn xem người bước xuống xe là ai.

Vài giây sau, cửa ghế phụ mở ra, một đôi chân thon dài trắng nõn bước ra.

Chỉ nhìn vào đôi chân, vài người đã đồng loạt nuốt nước bọt.

Ngay sau đó, bọn họ lại đồng thanh thốt lên:

"Đệt! Tân Nguyệt!"

Giọng nói của nhóm người khá lớn, Tân Nguyệt nghe thấy, quay đầu lại nhìn bọn họ.

Trần Giang Dã, người vừa xuống ở bên kia xe cũng quay đầu lại.

Vì vậy, nhóm người lại đồng thanh:

"Đệt! Anh Dã!"

Bọn họ không còn để ý cây kem đang nhỏ giọt trên tay nữa, vừa hét lên "anh Dã" vừa chạy tới.

Trần Giang Dã đi đến bên Tân Nguyệt và nhìn bọn họ.

Đầu tiên, ánh mắt của họ lướt qua hai người đang đứng sát nhau, sau đó nhìn về phía chiếc xe:

"Xe này của anh sao?!"

Đối với cánh đàn ông, xe hơi quan trọng hơn những lời đàm tiếu.

"Không phải."

Trần Giang Dã trả lời.

Chiếc xe này do người của công ty con ở Thành Đô chuẩn bị cho anh, không phải xe của anh, nhưng nếu xem xét một cách kỹ càng, nó cũng có thể coi là xe của anh.

"Vậy thì của ai?"

"Công ty."

Mọi người càng ngạc nhiên hơn: "Anh còn có công ty?!"

Trần Giang Dã: "Của gia đình."

Đám Từ Dương không hỏi gì thêm, bọn họ đều hiểu, nhưng vẫn rất kinh ngạc. Họ biết chiếc xe này chắc chắn không phải do Trần Giang Dã lái từ Thượng Hải tới, vậy có nghĩa là gia đình anh còn có công ty ở Thành Đô.

Có đủ khả năng mở công ty ở cả Thành Đô và Thượng Hải, thì những nơi khác càng không cần phải nói, chắc chắn gia đình anh rất giàu có và thành đạt.

Đám Từ Dương vốn đã rất ngưỡng mộ Trần Giang Dã, giờ lại càng muốn bất chấp tất cả mà ôm đùi anh, nhưng nữ thần của bọn họ lại đang đứng bên cạnh, khụ khụ... Vẫn phải tỏ vẻ một chút.

Nhóm người thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, dồn ánh mắt vào Trần Giang Dã và Tân Nguyệt.

Từ Dương chỉ vào hai người: "Hai người...?"

Trần Giang Dã không nói nhiều, trực tiếp nắm tay Tân Nguyệt, đan chặt mười ngón tay với cô, rồi giơ lên, như thể đang khoe khoang:

Người này, của tôi.

"Ối ối ối."

Đám Từ Dương đều làm ra vẻ như bị chói mắt.

Tân Nguyệt quay đầu sang một bên, đám người Từ Dương còn chưa kịp trêu chọc mà mặt cô đã đỏ bừng.

Da cô vốn rất trắng, nên khi đỏ mặt thì rất rõ ràng.

Ban đầu, đám Từ Dương chỉ định trêu chọc để Trần Giang Dã phát kẹo cưới hay mời cơm gì đó, nhưng thấy mặt cô đỏ lên, bọn họ cũng cảm thấy ngượng ngùng, ai nấy lập tức trở nên im lặng.

Cuối cùng, vẫn Từ Dương nói một câu mang tính tượng trưng: “Anh Dã, nữ thần, chúc mừng hai người, kết hôn nhất định phải mời tôi đấy.”

“Mời tôi nữa!” Hồ Vũ Hàng đứng ra.

Những người khác cũng lần lượt lên tiếng:

“Tôi nữa, tôi nữa!”

“Tôi, tôi, tôi, tôi!”

“Đám cưới nhất định phải mời bọn em đấy!”

“Nếu hai người kết hôn, dù phải táng gia bại sản, nhất định tôi cũng đến dự!”

Trần Giang Dã nở nụ cười: “Mọi người đến là được.”

“Ồ ồ ồ.”

Nói đến đây, nhóm người vẫn không nhịn được mà trêu chọc:

“Mới hẹn hò mà đã nghĩ đến chuyện cưới hỏi rồi sao?”

“Hai người không tán tỉnh lãng mạn mà đi thẳng đến chuyện kết hôn luôn à?”

“Tìm đàn ông thì phải tìm anh Dã của chúng ta, vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại đáng tin cậy!”

Cả khuôn mặt của Tân Nguyệt đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Nếu bọn họ còn tiếp tục nói nữa, cô cảm thấy bản thân sắp bị chính mình hấp chín đến nơi rồi.

Trần Giang Dã liếc nhìn cô, khóe môi nở nụ cười. Anh kéo cô ra phía sau, rồi ngẩng đầu nói với những người còn đang trêu chọc:

“Mấy cậu có thể câm miệng được rồi, da mặt bạn gái tôi mỏng lắm.”

Anh không nói còn đỡ, vừa nói xong, Tân Nguyệt thật sự cảm thấy mình như sắp bị thiêu cháy.

Đám Từ Dương tặc lưỡi vài lần, rồi làm động tác nhếch miệng lên.

“Đệt, kem của tôi tan rồi.”

“Giờ cậu mới nhận ra à?”

“Có giấy không?”

“Tôi có đây.”

Mấy người luống cuống lau tay.

“Các em phơi nắng ở đây làm gì thế?”

Không biết từ lúc nào, Hà Tình đã đi đến gần bọn họ: “Đi vào đi.”

“Cô Hà.”

“Cô Hà.”

Tất cả mọi người đều chào cô ấy, Tân Nguyệt cũng chào theo.

Những người khác đều là con trai, chỉ có Tân Nguyệt là con gái, nên Hà Tình lập tức chú ý đến giọng nói hơi khàn của cô.

“Giọng em sao vậy? Bị cảm à?” Hà Tình hỏi Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt sửng sốt, gương mặt vừa mới hạ nhiệt một chút lại lập tức đỏ bừng.

Hà Tình không biết mặt cô đỏ lên vì xấu hổ, dù sao câu hỏi này cũng không có gì đáng để xấu hổ. Cô ấy lo lắng nói: “Sao mặt em lại đỏ như vậy, không phải bị sốt đấy chứ?”

“Không phải sốt đâu ạ.”

Từ Dương ghé sát bên Hà Tình, che miệng nói nhỏ với cô ấy: "Người ta xấu hổ thôi."

Nói rồi, cậu còn đưa mắt ra hiệu về phía hai người đang nắm tay nhau.

Lúc này Hà Tình mới chú ý đến tay của hai người đang nắm chặt.

Nhìn thấy ngón tay của hai người đan vào nhau, Hà Tình mỉm cười, biểu cảm ẩn ý khó diễn tả, nhưng cô ấy không trêu chọc giống như đám Từ Dương mà chỉ vỗ vai Trần Giang Dã, không nói gì.

"Đi thôi, vào trong đi."

Một nhóm người đi vào cùng Hà Tình.

Bên trong, hầu như mọi người đều đã có mặt, ồn ào náo nhiệt, thỉnh thoảng có nam nữ rượt đuổi nhau chạy quanh nhà hàng, như thể vẫn đang ở trường.

Tân Nguyệt vốn nghĩ rằng mình là một người khá lạnh lùng, nhưng lúc này, nhìn thấy cảnh tượng mọi người tụ tập vui vẻ, trái tim cô không khỏi xúc động.

Nếu cô không bị bắt nạt ở trường cấp hai, có lẽ giờ phút này cô đã có thể vui vẻ hòa mình cùng những người bạn thân giống như bọn họ. Còn bây giờ, nếu không có Trần Giang Dã, có lẽ cô chỉ có thể ngồi một mình một góc, lặng lẽ quan sát sự náo nhiệt này.

Dù chắc chắn sẽ có nam sinh đến nói chuyện với cô, nhưng điều đó lại khiến cô cảm thấy phiền phức, thà không ai để ý đến cô còn hơn, cô chỉ muốn dùng bữa tiệc này để chia tay bọn họ.

Buổi tiệc tri ân thầy cô này không phải là bữa tiệc cuối cùng, mà chỉ là một buổi tụ họp để cảm ơn các thầy cô. Sau khi bữa tiệc này kết thúc, vẫn còn nhiều bữa tiệc tri ân khác mà mọi người không thể tham gia hết được. Mọi người cũng sẽ không vì thế mà mất liên lạc, ít nhất là giữa những người bạn thân thiết. Trong một, hai năm nữa, khi trở về, mọi người vẫn sẽ gặp lại nhau.

Cô không giống vậy, nếu không có Trần Giang Dã, sau bữa tiệc tri ân này, ngoài thời gian điền nguyện vọng, có lẽ cô sẽ rất khó gặp lại những bạn học đã đồng hành cùng cô ba năm qua, có người thậm chí là sáu năm, từ đây trời cao biển rộng, một mình cô hướng về phương xa.

Những năm tháng tuổi trẻ mà rất nhiều người vẫn nhớ nhung sẽ trở thành quá khứ mà cô không muốn nhớ đến.

May mắn làm sao, giờ đây nhờ có Trần Giang Dã, cô có thể gặp lại đám Từ Dương, và thường xuyên nhớ lại tuổi trẻ mà cô đã trải qua cùng Trần Giang Dã.

Những ngày tháng tối tăm, lạnh lẽo và tê liệt đều trở nên sống động nhờ cái kết quá đỗi đẹp đẽ này.

Chính những đau khổ này đã đưa cô đến bên Trần Giang Dã. Cô vốn không muốn cảm ơn bất kỳ sự đau khổ nào, cũng không muốn trải qua đau khổ, mặc dù chính những đau khổ đó đã giúp cô trưởng thành.

Nhưng nếu như phải như vậy mới gặp được anh, cô sẵn sàng quay lại một lần nữa, trải qua từng việc một, ngủ đông chờ anh đến.

Thanh xuân mờ mịt và vô vọng này, nhờ sự xuất hiện của anh, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, thấy được một mảnh trời đất đẹp nhất thế gian.

Không còn hối tiếc, cũng đã trọn vẹn.

“Nghĩ gì đấy?”

Trần Giang Dã nhận ra cô đang thất thần.

Tân Nguyệt chớp mắt, quay sang nhìn anh: “Chỉ là...”

Cô không bận tâm đến ánh mắt xung quanh đang hướng về họ, nhón chân, ghé sát vào tai anh, cười nói:

“Trần Giang Dã, cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong tuổi trẻ của em.”

Trần Giang Dã lập tức ngẩn người.

Khi Tân Nguyệt đặt gót chân xuống, nghiêng đầu tiếp tục cười với anh, anh vẫn còn đang ngẩn ngơ.

Hai giây sau, anh cũng không hề ngần ngại mà kéo cô lại, đôi môi mỏng áp vào tai cô, anh nói: “Vậy trở về cảm ơn anh ở trên giường nhé.”

Đồng tử của Tân Nguyệt chấn động, cô lập tức đưa tay véo lưng anh.

Tuy nhiên, cơ bắp trên lưng anh quá săn chắc, cô không thể véo vào thịt được, chỉ vô ích véo một cái vào áo anh, khiến cô tức giận nghiến chặt răng.

“Anh Dã, ở đây.”

Đám Từ Dương đã tìm được chỗ ngồi, giờ đang gọi bọn họ qua.

Trần Giang Dã mỉm cười, nắm tay Tân Nguyệt dẫn về phía đó.

Tân Nguyệt hơi giận dỗi, không muốn để tên b**n th** trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc “làm” này kéo đi, nhưng Trần Giang Dã quá khỏe, cô không thể rút tay ra được.

Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi không lâu thì đầu ăn bắt đầu được bưng lên, bữa tiệc bắt đầu.

Tân Nguyệt vừa mới ăn được vài đũa, đã có người dẫn đầu đi chúc rượu. Sau ba vòng rượu, mọi người đã uống say sưa.

Khi say rượu, con người cũng trở nên dũng cảm hơn. Những người từ lâu đã không kiềm chế được sự tò mò về Tân Nguyệt và Trần Giang Dã, dưới tác động của rượu bọn họ bắt đầu lần lượt tấn công, trong đó có cả giáo viên.

Sau khi giáo viên Lịch sử đến rót rượu cho bàn này, ông tóm lấy Trần Giang Dã và hỏi: “Em và Tân Nguyệt gặp nhau như thế nào? Tôi nghe nói em đặc biệt chuyển đến đây là vì em ấy.”

Giáo viên Lịch sử không có mặt ở văn phòng của Hà Tình, chỉ nghe nói về chuyện này, nhưng câu hỏi của ông đã chạm vào điểm tò mò của tất cả mọi người.

Trần Giang Dã không làm mọi người mất hứng, nói thẳng: “Trước đây em khá bốc đồng, gia đình em đi xem bói, thầy bói nói rằng nếu em đến làng Hoàng Nhai trong hai tháng hè thì sẽ đổi tính đổi nết, vì thế em đã trở thành hàng xóm của Tân Nguyệt.”

"Vãi, chuyện này cũng có thể xảy ra à?"

Đám Từ Dương cũng mới biết sự việc là như vậy, kinh ngạc nói: "Vậy thì duyên phận của hai người là do trời định rồi!"

"Trời định à?"

Trần Giang Dã dường như rất thích từ này, anh nở nụ cười, liếc nhìn Tân Nguyệt và nói: "Có thể nói như vậy."

Lúc này, những người ở bàn khác cũng đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe, không ít người còn xúm lại gần.

"Chắc hai cậu thích nhau từ lâu rồi, phải không?"

Phía sau có một cậu bạn say rượu, dùng tay làm loa hét về hướng này.

Trần Giang Dã đáp: "Chứ còn gì nữa?"

Cả phòng lập tức ồ lên, ai nấy đều phấn khích đến mức nhảy dựng lên. Mặc dù ai nấy đều biết rõ trong lòng, nhưng việc nghe chính người trong cuộc thừa nhận lại là chuyện khác.

Lúc này, Tân Nguyệt ở bên cạnh Trần Giang Dã đã đỏ mặt hơn cả người bị dị ứng với rượu, trông như sắp chết vì xấu hổ. Trần Giang Dã lập tức kéo cô vào lòng, dùng bàn tay to lớn của mình che mặt cô.

Cảnh tượng này ngay lập tức khiến cả phòng bùng nổ, một số cô gái gần như không thể chịu nổi, liên tục dùng tay bấm vào nhân trung.

"Có phải hai người đã hẹn nhau cùng thi vào Đại học Thanh Hoa không?" Có người hỏi tiếp.

Trần Giang Dã: "Không có ý định đó."

Mọi người ngạc nhiên, ai cũng nghĩ bọn họ sẽ thi vào Đại học Thanh Hoa.

"Thế hai người định học trường nào?"

"Cô ấy vào Đại học Y Tân Hải, còn tôi vào Đại học Tân Hải."

Mọi người đã hiểu, Tân Nguyệt muốn làm bác sĩ, còn Trần Giang Dã thì muốn đến nơi nào có Tân Nguyệt.

Có người hỏi: "Điểm của cậu chắc sẽ cao hơn nhiều so với điểm chuẩn của Đại học Tân Hải, cậu không thấy tiếc à?"

"Tiếc gì chứ?"

Trần Giang Dã cười khẩy: "Nếu không có cô ấy, tôi còn không học nổi."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thi vào trường đại học nào khác."

Nói xong, anh cúi đầu nhìn Tân Nguyệt đang đỏ bừng mắt trong vòng tay anh, khẽ cười.

"Tôi chỉ muốn đến nơi có cô ấy thôi."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau nhất định phải đọc, nhất định phải đọc, nhất định phải đọc, nhất định phải đọc, nhất định phải đọc!!!

Bình Luận (0)
Comment