Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 9

Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung.

Giây tiếp theo, Tân Nguyệt lập tức nắm chặt chiếc q**n l*t trong tay, nhanh chóng giấu ra sau lưng.

Cô nheo mắt lại đầy đề phòng, khuôn mặt lờ mờ của Trần Giang Dã dần trở nên rõ ràng trong tầm mắt.

Anh hơi ngửa đầu ra để hút thuốc, đường nét hàm dưới góc cạnh, đôi mắt đen láy đang nhìn cô, đáy mắt dường như viết:

“Giấu gì chứ, tôi nhìn thấy hết rồi.”

Tân Nguyệt bị anh nhìn với ánh mắt như vậy thì gương mặt nhanh chóng nóng lên.

Cô cắn môi quay đi né tránh ánh mắt của anh, tay giấu chiếc q**n l*t vừa giặt đi đến chỗ anh không nhìn thấy, rồi mới treo chiếc q**n l*t giấu sau lưng lên giá phơi, phơi xong thì nhanh chân quay vào nhà.

Trước khi bước vào cửa, cô dám không quay đầu lại nhìn lại, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Giang Dã vẫn dán chặt trên người mình.

Cô đóng cửa lại, đứng sau cánh cửa hít một hơi sâu.

Tiếng đối thoại từ bộ phim truyền hình của chiếc tivi kiểu cũ xen lẫn tiếng nhiễu sóng vang lên bên tai, âm thanh ồn ào khiến người ta bực bội, Tân Nguyệt cũng không biết là do tiếng ồn của tivi hay là do điều gì khác, mà cô cảm giác như trong đầu có rất nhiều con ong mật đang kêu ầm ĩ không ngừng.

Một lúc lâu sau, cô đưa tay sờ lên mặt.

Vẫn rất nóng.

Cô bực bội vén tóc mái trước trán lên, rồi lại gãi gãi đầu.

Cô không biết mình đang bận tâm điều gì, mặc dù bị người khác bắt gặp phơi q**n l*t thì khá xấu hổ, đã thế còn là chiếc q**n l*t hình dâu tây ngây thơ muốn chết, nhưng trước giờ da mặt cô khá dày, lúc trước khi phơi q**n l*t ở trường cũng không phải chưa từng bị nam sinh đi ngang qua nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, cô nhớ lại phản ứng của mình lúc đó——

Khi đó, cô nhìn những người bên ngoài cửa sổ cười một cách bỉ ổi, trong lòng chỉ thấy ghê tởm, chứ không hề đỏ mặt ngượng ngùng như hôm nay.

Cô nhíu mày, chẳng lẽ là vì Trần Giang Dã cười trông không bỉ ổi?

Cô lại nhớ lại một chút biểu cảm của những nam sinh đó, thực ra cũng không khác gì biểu cảm của Trần Giang Dã vừa rồi, chỉ là ngoại hình khác biệt quá lớn.

Lúc này cô mới đột nhiên ý thức được, một khuôn mặt đẹp có sức sát thương lớn đến mức nào, thậm chí nó còn có một bộ kính lọc riêng.

Xét thấy khuôn mặt của Trần Giang Dã có tính mê hoặc quá lớn, chỉ số nguy hiểm quá cao, cô quyết định sau này sẽ tránh xa anh một chút thì vẫn tốt hơn, tránh để bất cẩn mà ngã gục.

Lúc này, Trần Giang Dã đang tựa vào bệ cửa sổ hút xong điếu thuốc trong tay.

Trong hộp vẫn còn vài điếu, nhưng anh không lấy ra nữa, chỉ dựa vào bệ cửa sổ hóng gió, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt đen láy như nhìn về phía xa xa, lại như không nhìn gì cả.

Trong đêm tối, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh bị bóng tối chiếu vào càng trở nên sắc bén hơn, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

Ban ngày, có lẽ vì ánh sáng nên cảm giác lạnh lùng trên người anh không rõ ràng đến thế, thay vào đó là sự lơ đãng, như thể đã quá chán nản mọi thứ.

"Vo ve, vo ve..."

Xung quanh bắt đầu có tiếng muỗi kêu.

Hàng chân mày vất vả lắm mới giãn ra của Trần Giang Dã lại nhíu chặt, anh bực bội đóng cửa sổ lại.

Cửa sổ chắn gió đêm, cũng ngăn cách tiếng ếch và tiếng côn trùng kêu ngoài đồng.

Thế giới tĩnh lặng không một tiếng động, thế giới của anh.

*

Trời tháng Bảy vốn đã nóng nực vô cùng, ve bám trên cây kêu râm ran không ngớt, mấy bác trai trong làng c** tr*n ngồi dưới mái hiên, phe phẩy chiếc quạt lá cọ rách. Cách đó không xa, trên dây điện, một hàng chim sẻ đang đậu, tiếng dao băm trên thớt vang lên từ dưới lầu, còn to hơn cả tiếng đóng cọc của đội xây dựng trong thành phố.

Trần Giang Dã bị đánh thức.

Bình thường nếu anh có thể ngủ thẳng đến chiều thì tuyệt đối sẽ không dậy vào buổi sáng, tiếc là trong phòng quá ngột ngạt, tỉnh rồi thì không ngủ lại được nữa.

Anh dậy mở quạt điện, chiếc quạt cũ kĩ bắt đầu quay, phát ra âm thanh như sắp rụng rời, cộng thêm tiếng động ở dưới lầu, ồn ào đến mức khiến người ta đau đầu.

Cửa sổ bị đẩy mạnh ra, Trần Giang Dã cầm hộp thuốc nhíu chặt mày, rút một điếu ra châm lửa.

Sau khi rít một hơi thuốc dài, nếp nhăn giữa lông mày mới dần giãn ra một chút.

"Reng reng."

Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên hai lần.

Trần Giang Dã ngậm điếu thuốc trong miệng, quay người lấy điện thoại.

Anh mở khóa màn hình, trước tiên nhìn thời gian, bây giờ là mười một giờ rưỡi.

Lúc này, trên thanh thông báo lại nhảy ra một tin nhắn, Trần Giang Dã nhấn vào khung chat, thấy Từ Minh Húc gửi hai tin nhắn:

[Anh Dã, cậu đến nơi rồi à?]

[Sao không nói với bọn tôi một tiếng?]

Trần Giang Dã kẹp điếu thuốc bằng một tay, dùng tay kia trả lời một chữ:

[Ừ]

Ngay cả dấu chấm câu cũng lười thêm.

[Từ Minh Húc: Đợi Kiều Ngữ xuất viện, bọn tôi sẽ đến thăm cậu.]

[Trần Giang Dã: Ừ]

[Từ Minh Húc: Cậu biết Kiều Ngữ bị bệnh không?]

[Trần Giang Dã: Không biết]

[Từ Minh Húc: Cậu không đọc tin nhắn trong nhóm à? Mấy ngày nay bọn tôi đều nói chuyện đó trong nhóm đấy.]

[Trần Giang Dã: Tôi chặn nhóm rồi]

[Từ Minh Húc: …]

[Từ Minh Húc: Thảo nào mấy trăm năm nay tôi không thấy cậu nhắn tin trong nhóm.]

Trần Giang Dã không trả lời cậu ta nữa, bỏ điện thoại vào túi, ngẩng đầu tiếp tục hút thuốc, ánh mắt vô thức nhìn về phía sân nhỏ bên cạnh.

Trong sân nhỏ nhà mình, Tân Nguyệt chuyển bàn ghế ra đặt dưới mái hiên, trên bàn có vài tờ bài tập, một cuốn sổ và một cây bút, trông như đang làm bài tập hè, nhưng cô lại không ngồi trên ghế.

Lúc này cô đang ngồi xổm trước góc tường, không biết đang nhìn cái gì.

Qua một phút, Trần Giang Dã thấy một con chuột chạy vụt ra trước mặt cô.

Thị lực của Trần Giang Dã rất tốt, anh chắc chắn đó là một con chuột, lại còn là một con chuột có đuôi rất dài, dù nhìn chỉ lớn bằng nửa nắm tay nhưng với kích thước đó, các cô gái bình thường nhìn thấy đều sẽ sợ hãi hét toáng lên, nhưng Tân Nguyệt không những không hét, còn đuổi theo con chuột đó, thậm chí cô còn cười.

Trần Giang Dã nhả khói thuốc sang bên cạnh, ánh mắt luôn dõi theo Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt dường như không có ý định bắt con chuột kia, chỉ thấy ngạc nhiên, thú vị nên mới đuổi theo, giống như đứa trẻ đuổi theo chó con của nhà khác trong công viên.

Lúc này, từ dưới lầu truyền đến tiếng nước bắn tung tóe.

Trần Giang Dã cúi đầu nhìn xuống, là thím Vương đang cầm chậu nước đổ ra đường.

Khi thím Vương xách chậu quay lại cũng nhìn thấy Trần Giang Dã: "Cháu dậy rồi à, mau xuống ăn cơm đi."

Trần Giang Dã bỏ điếu thuốc ra, ánh mắt chuyển về sân bên cạnh, trả lời: "Cháu không ăn đâu."

"Hôm nay có thịt xông khói!"

Trần Giang Dã vẫn nói: "Không ăn."

Thím Vương bĩu môi, lẩm bẩm: "Ăn thì ăn, không ăn thì thôi."

Chắc là Tân Nguyệt nghe thấy tiếng của bọn họ, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhưng rất nhanh đã nhìn đi chỗ khác.

Chưa đầy một giây, mà con chuột đã chạy đi đâu mất không biết.

"Tân Nguyệt, vào nhóm lửa đi."

Đúng lúc đó, tiếng hét của Tân Long từ bên trong vang vọng ra.

Tân Nguyệt không vào bếp ngay, mắt quét một vòng trong sân, chắc chắn con chuột đã chạy ra ngoài cửa rồi mới vào bếp nhóm lửa. Ở nhà thường là Tân Long nấu ăn, cô phụ trách nhóm lửa.

Mùa hè nhóm lửa nóng muốn chết, sau khi làm xong, Tân Nguyệt vội vàng bưng bát ra ngoài hóng mát.

Hôm nay nhiệt độ không cao lắm, thỉnh thoảng còn có gió, ở bên ngoài không cần quạt cũng khá mát mẻ.

Tân Nguyệt vô thức nhìn lên lầu hai nhà bên cạnh, không thấy bóng dáng Trần Giang Dã.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu bị anh nhìn chằm chằm khi ăn, thật sự khá là gượng gạo mất tự nhiên.

Tân Nguyệt ngồi xổm dưới mái hiên ăn một lúc thì thấy có một bóng người xuất hiện trên lầu hai, nhưng không phải là Trần Giang Dã.

Thím Vương ôm một đống quần áo đi ngang qua phòng Trần Giang Dã, lúc này cửa sổ và cửa phòng anh đều đóng kín mít, thím Vương gõ cửa hỏi: "Trần Giang Dã, cháu có quần áo cần giặt không?"

“Lát nữa cháu tự giặt."

Giọng của Trần Giang Dã truyền ra từ bên trong.

Thím Vương nghĩ chắc là Trần Giang Dã không thích giặt chung quần áo với bọn họ, bà trợn mắt, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại liếc thấy Tân Nguyệt đang nhìn sang bên này.

Vẻ mặt Thím Vương khựng lại, lập tức thay đổi nét mặt, cười nói: "Tân Nguyệt, đang ăn cơm à."

Tân Nguyệt gật đầu.

Thím Vương quay lại nói với cô: "Vừa nãy thím đang ăn cơm ở bên ngoài, thấy có một con chuột to chạy ra từ nhà cháu, làm thím giật cả mình."

Tân Nguyệt cũng không biết nói gì, chỉ cười cười với bà.

Tân Long nghe xong lại nói một câu: "Xem ra phải mua thuốc diệt chuột rồi."

Trần Giang Dã ở trong phòng nghe thấy bọn họ nói chuyện, khóe môi nở một nụ cười nhạt.

Xem ra không phải tất cả mọi người ở đây đều không sợ chuột.

Anh nuốt miếng bánh mì cuối cùng, đứng dậy thu dọn đống quần áo bẩn hai ngày qua.

Anh mang theo năm mươi chiếc q**n l*t, không cần giặt q**n l*t, nhưng quần áo và quần dài mặc bên ngoài vẫn phải giặt, anh không mang nhiều quần áo.

Ở Lăng Xuyên, quần áo không cần anh phải tự giặt, mấy ngày đến đây anh cũng quên giặt quần áo, đống quần áo bẩn chất đống khá nhiều.

Để tiết kiệm nước, thím Vương luôn dùng chế độ giặt nhanh, hơn mười phút là giặt xong, sau đó ra ngoài làm việc.

Nghe thấy tiếng bọn họ đóng cửa, Trần Giang Dã ôm đống quần áo bẩn xuống lầu, ném toàn bộ vào trong máy giặt.

Đang định đổ nước giặt vào, anh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lật tìm một chiếc quần trong máy giặt, lấy một hộp kẹo bạc hà trong túi quần ra, là hộp kẹo mà Tân Nguyệt mua cho anh.

Anh nhìn chằm chằm vào hộp kẹo bạc hà một lúc.

Trần Giang Dã không thích ăn kẹo bạc hà, bên cạnh là thùng rác, nhưng anh không ném đi, mà bỏ vào túi quần trên người mình.

Bình Luận (0)
Comment