Sương mù mông lung, đó là một vùng sông nước phía Nam.
Rêu xanh mọc lên từ khe hở trên con đường đá, hai bên là tường trắng ngói xanh, trên mái ngói treo đèn lồng đỏ, Mạnh Kiều hào hứng cởi áo lông, xoay một vòng trên con đường trơn trượt: “Giấc mơ đã thành hiện thực rồi, Thủy trấn cũng được, Thủy trấn cũng không tệ!”
Nghiêm Mục cười nói: “Đây không phải đi du lịch đâu.”
“Cũng gần giống thôi!” Mạnh Kiều búng ngón tay: “Anh biết mà, trời lạnh quá sẽ ảnh hưởng đến năng suất của em.”
San San và Hạ Tinh Thần nhìn quanh, vẻ mặt khó hiểu, bọn họ luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Người đi đường đến rồi đi, trên lưng đeo giỏ trúc ẩm ướt. Trong giỏ trúc còn có cá nhảy, ánh mắt Mạnh Kiều nhìn theo giỏ trúc, sau đó chọc chọc Nghiêm Mục: “Tối nay ăn cá nướng được không anh?”
San San không biết tại sao chị gái mình lại hưng phấn vì được vào nhiệm vụ như vậy, có lẽ là vì mùa đông quá lạnh. Mùa đông không có hệ thống sưởi sẽ chết cóng đấy.
—— Leng keng! Suỵt, bạn đến dự lễ cưới của tôi sao? Gợi ý nhiệm vụ: Thiệp cưới Ghi chú nhiệm vụ: Địa điểm của nhiệm vụ lần này là một thôn. Cụ thể xin dựa vào gợi ý nhiệm vụ hoàn thành nhiệm vụ phó bản này, hoàn thành nhiệm vụ coi như thành công. Một người hoàn thành coi như tất cả người chơi hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm tích lũy sẽ dựa vào biểu hiện tổng thể và độ thăm dò nhiệm vụ. Chúc ngài làm nhiệm vụ vui vẻ. Mạnh Kiều nhìn quanh: "Thiệp cưới? Thiệp cưới đâu?"
Nghiêm Mục sờ sờ túi quần, lấy ra một phong thư đỏ tươi.
Mạnh Kiều, Hạ Tinh Thần và San San cũng đồng thời móc ra, trong túi bốn người đều có thiệp cưới giống nhau. Màu đỏ của thiệp cưới này khá đậm, như được nhuốm máu. Bọn họ mở phong thư thiếp vàng nhăn nheo, lại lấy tờ giấy đỏ mỏng bên trong ra.
[Hà Mông - Hậu Nghi, chuẩn bị tiệc mừng] [Khẩn mong bạn đến dự với tư cách người xướng lễ (*). Trong nhà không còn ai khỏe mạnh, vạn lần mong chớ chối từ.] Cuối cùng lạc khoản là
[Thôn Vạn Hà] (*) Trong phó bản này có một số chức danh dùng riêng cho lễ cưới theo vùng miền nên mình sẽ không đổi nhé. Nội dung bức thư của bốn người gần như giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là thiệp cưới của Mạnh Kiều viết "với tư cách người xướng lễ", trong khi San San lại là "tiểu uyên cầm hoa chúc", Nghiêm Mục thì là "họ hàng", còn Hạ Tinh Thần lại là “người tấu nhạc”, có vẻ như đây là một phần của đám cưới truyền thống.
Mạnh Kiều nhíu mày: “Đây là bảo chúng ta đến thôn Vạn Hà dự lễ cưới à? Nhiệm vụ phó bản kỳ quái thật đấy.”
Hạ Tinh Thần hỏi: "Các người có để ý không, ở đây không có người chơi khác, chỉ có bốn người chúng ta?"
Nghiêm Mục nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Bây giờ đã là buổi chiều, chúng ta cần phải tìm được thôn Vạn Hà trước. Nhiều người hay ít người cũng không quá liên quan đến nhiệm vụ, làm tốt việc của mình là được. Mọi người cất thiệp mời đi, tạm thời đừng cho ai xem cả.
San San gật đầu.
Mạnh Kiều lại không quá lạc quan với nhiệm vụ cưỡng chế, cô cảm thấy xếp hạng điểm tích lũy là để đào thải các người chơi tụt lại phía sau, mà nhiệm vụ cưỡng chế cũng vậy, lần trước ở bệnh viện tâm thần đã chết gần ba phần bốn người.
Cô thở dài: “Bỏ đi, tìm được thôn Vạn Hà trước đã, mọi người đừng tách nhau ra, đi từng nhà hỏi, vậy thì mấy người chúng ta sẽ có thể đồng bộ tiến độ thăm dò, tránh cho đến cuối cùng độ thăm dò nội dung cốt truyện không đồng đều.”
"Vâng!" Lần đầu tiên San San làm nhiệm vụ với Mạnh Kiều, có chị gái bảo vệ cô bé không hề thấy sợ. Hơn nữa, anh rể của cô bé cũng rất mạnh mẽ, cô bé cảm thấy tổ đội bốn người quả thực là tổ hợp trời chọn, có tiến công có phòng thủ, còn có bug phụ trợ là chị gái. San San nghĩ tới đây, thầm vui vẻ.
Nghiêm Mục mua một giỏ cá đù vàng chiên, hai mặt được chiên vàng giòn, bên ngoài rắc tiêu và muối. Món ăn vặt phía Nam này làm thần kinh vừa căng thẳng của Mạnh Kiều trầm tĩnh lại.
"Anh trai này, anh có biết thôn Vạn Hà ở đâu không?" Mạnh Kiều hỏi anh trai bán cá chiên.
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của người đàn ông bỗng cứng đờ, sắc mặt trở nên lạnh lùng, quát lớn: "Các người đến đó làm gì! Nếu còn muốn sống thì đừng đến thôn Vạn Hà!"
"Hả?" Mạnh Kiều hỏi: "Chúng tôi đến đó dự lễ cưới của chị họ, sao vậy? Chỗ đó rất đáng sợ sao?”
Anh trai kia nói: “Chúng tôi không có ai đến đó, mà người ở thôn Vạn Hà cũng sẽ không ra ngoài. Các người nghe tôi khuyên một câu, một khi đến đó sẽ không về được đâu.” Anh trai kia nhìn ánh mắt mang vài phần tiếc nuối của Mạnh Kiều và tấm thiệp cưới trong tay cô, lại dặn dò: “Tôi đoán là không có ai đưa các người đi đâu, cái nơi đó ấy hả, dù trả bao nhiêu tiền cũng không có ai chịu chèo thuyền đến đó!”
“Nơi đó đã xảy ra chuyện gì?” Mạnh Kiều nhân cơ hội này thăm dò bối cảnh của nhiệm vụ.
Anh trai cau mày: “Không biết đã xảy ra chuyện gì, người trước đó nói đến thôn ấy cũng chưa có ai về. Vốn là còn có ngư dân ra giá cao chở người qua đó, nhưng sau này ngư dân và thuyền đó cũng mất tích. Nơi đó quá u ám, thật không biết bốn người các cô cậu có còn muốn sống nữa hay không! Nếu như nhất định phải đi thì các cô cậu đến bến tàu hỏi thăm thử xem có ai chán sống đưa đi không!”
Mạnh Kiều nói cảm ơn xong, bốn người rời khỏi quán cá đù vàng.
San San lẩm bẩm: "Vừa bắt đầu đã là mở màn phim ma, đáng sợ quá!"
Hạ Tinh Thần hỏi: "Anh Nghiêm, có phải chúng ta không qua được không?"
Nghiêm Mục nói: “Không phải đã nói ở bến tàu có người liều mạng sao, chúng ta đi xem xem.”
Bốn người đi đến bến tàu, bến tàu đổ nát, mùi cá chết tràn ngập, máu cá thấm vào từng khe hở trên cây cầu gỗ. Nghiêm Mục hỏi vài ngư dân, nhưng người ta vừa nghe bọn họ muốn đến thôn Vạn Hà thì vội xua tay nói trả bao nhiêu tiền cũng không đi.
Mạnh Kiều không ngờ vừa vào phó bản đã có khởi đầu không thuận lợi, chỉ có thể tiếp tục ăn cá đù vàng để giảm bớt lo nghĩ trong lòng. Trước nay cô vào nhiệm vụ chưa từng phải lo nghĩ, cùng lắm thì để mạng mình lại ở đây, dù sao thì cô cũng đã là người chết. Nhưng lần này cô dẫn cả San San vào phó bản, phải có trách nhiệm của người làm chị, cô còn muốn gánh vác trách nhiệm của bố mẹ cô bé, điều này đã đủ khiến cô cảm thấy mệt mỏi và hơi cáu kỉnh.
Nghiêm Mục vỗ vỗ vai cô, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, em muốn ăn gì? Một lát anh mua cho em. Còn muốn ăn thịt bò kia không, anh thấy nhà bên cạnh có bán kẹo, chắc cũng không tệ lắm.”
San San biết chị gái mình phải chịu rất nhiều áp lực, nhưng cô bé không để lộ ra những quan tâm sáo rỗng quá mức gây áp lực lớn hơn, nên kéo góc áo Mạnh Kiều hỏi: “Chị muốn ăn gì? Ăn kẹo nhé, ngọt ngọt dễ chịu.”
Khi Mạnh Kiều và San San mua kẹo xong, Nghiêm Mục đã tìm được ngư dân duy nhất bằng lòng đưa họ đến thôn Vạn Hà.
Ngư dân là một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm, sáu mươi, da ngăm đen, gầy gò, trên cánh tay đầy những vết sẹo lớn nhỏ. Ông ta nhìn Nghiêm Mục nói: “Tôi sẽ đưa các người đi nhưng các người phải nghe lời tôi. Nếu không chưa đến thôn Vạn Hà, các người đã mất mạng rồi!”
Mạnh Kiều quan sát cái thuyền bẩn thỉu đen kịt, ngư dân chắc hẳn đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống nên trên boong thuyền thoang thoảng mùi hôi thối, nhưng như vậy còn hơn là không có gì. Mạnh Kiều ra hiệu với Nghiêm Mục có thể nhanh chóng khởi hành.
Đôi mắt như chuông đồng của ngư dân quan sát từ trên xuống dưới Mạnh Kiều mấy lần, nuốt nước miếng, lẩm bẩm: “Con nhóc còn hôi sữa đúng là không sợ chết.” Sau đó quay sang Nghiêm Mục, lớn tiếng nói: “Các người tới đầu ngõ mua một con gà sống về đây, đi nhanh đi! Bằng không phải đợi đến mai mới đi được đấy!”
Nghiêm Mục mua một con gà trống mạnh mẽ đập cánh về đưa cho ngư dân. Ông ta như có sức vô cùng lớn, bóp cổ con gà trống, nghe tiếng kêu thê lương của nó.
Đột nhiên, ngư dân lấy ra một con dao sắc, rạch một đường lên ngực con gà trống. Một tiếng kêu chói tai lập tức vang vọng khắp bến tàu, máu nóng phun lên khuôn mặt đen sạm, ngư dân vặn cổ con gà, đổ máu gà vào một cái chén con, sau đó bôi toàn bộ máu còn dư lại lên cột thuyền đen bóng.
Ông ta nhấp một ngụm máu gà, sau đó đưa cho Nghiêm Mục: "Mấy người uống mỗi người một hớp đi!"
Mạnh Kiều cảm thấy buồn nôn, còn Hạ Tinh Thần thì hoàn toàn không nhịn nổi, ôm cột mà nôn mửa, San San cũng tái mặt, bụng cồn cào. Trong bốn người chỉ có mỗi Nghiêm Mục là vẫn như thường, anh nuốt một ngụm máu tanh xuống, rồi đưa cho Mạnh Kiều. Mạnh Kiều hít một hơi thật sâu, cũng uống một hớp.
Coi như là hôn gián tiếp vậy.
San San:...
San San và Hạ Tinh Thần biết mình không thể từ chối, đành bóp mũi, uống một hớp.
Ngư dân vẫy tay: “Lên thuyền đi!”
Con thuyền rất nhỏ, tạo ra âm thanh cót két trên mặt sông.
Ngư dân lại lấy một chồng tiền giấy dày cộm từ trong cái rương nhỏ ra, chia cho bốn người: “Người chết trôi trong nước rất nhiều, phải tế bái quỷ nước trước, tránh cho bị bắt làm thế thân mãi mãi không ra được.” Dưới sự hướng dẫn của ngư dân, bốn người quay ra sông dập dầu, đốt vàng mã.
San San chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô bé sợ mình làm không tốt, tiếng dập đầu “cộp cộp” vang vọng, da trên trán cũng bị rách. Mà trên trán Mạnh Kiều cũng dính ít bùn bẩn, trông cô giống như một đứa ăn xin nhỏ nhắn xinh đẹp.
Ngư dân đốt tiền giấy, lải nhải nói: “Mượn đường đi đường, có nhiều xúc phạm, thông lộ tiền tài, xin vui lòng nhận, xin vui lòng nhận…” Ông ta ném từng tờ tiền giấy rực cháy xuống dòng sông êm đềm.
Sau khi làm hết nghi thức, ngư dân mới căn dặn: “Đường đến thôn Vạn Hà quá xa, các người có thể ngủ một giấc. Đường thủy có mạch nước ngầm, sẽ rất lắc lư, các người cố chịu chút.” Ông ta nói xong thì bắt đầu cầm mái chèo bắt đầu chèo thuyền.
Trong lòng sông đầy bùn cát loáng thoáng xuất hiện mấy con cá lớn, chúng sinh động làm dịu tâm trí căng thẳng của mọi người, Mạnh Kiều câu được câu không trò chuyện: “Bác ơi, sao đến thôn Vạn Hà cần nhiều nghi thức thế ạ?”
"Con đường này rất nguy hiểm, dưới đó toàn là người chết trôi. Bọn trẻ lớn lên trong thành phố các người chưa từng thấy qua đâu." Ngọn đèn dầu trên thuyền đung đưa như một con mắt sáng ngời.
Ngư dân cầm mái chèo chỉ chỉ: “Nhìn đi, chính là nó! Không biết là con cái nhà ai. Trong trấn này có đội vớt xác, chỉ là cho tới nay chưa có ai vớt ở con sông này. Không biết ở đâu ra mà có nhiều người chết như vậy, chắc cũng là ngư dân như chúng tôi, hoặc là người đi thuyền như các người.”
Mạnh Kiều nhìn theo mái chèo, một vật màu trắng nằm trên mặt sông, khi thuyền đến gần mới phát hiện là một cái xác đã trương phình, phần bụng của xác chết sưng tấy lên, như đang mang thai, cảm giác như sẽ nổ tung ngay lập tức. San San sợ đến mức run rẩy, rúc vào lòng Mạnh Kiều.
Ngư dân ném hai ba tờ tiền giấy rồi nói: “Chúng tôi chèo thuyền ngày nào chả thấy xác chết, sợ cái gì, cũng không ăn cô!”
Chiếc thuyền đánh cá nhỏ bắt đầu khởi hành vào buổi chiều, đi được một đoạn thì trời dần tối.