*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trấn nhỏ mang phong cách vùng sông nước thời dân quốc, thôn dân ở đây mặc quần áo vải bố sẫm màu, bước đi vội vã.
Từ lúc Mạnh Kiều bước vào thôn trang nhỏ này, chưa hề nhìn thấy bất kỳ thiết bị hiện đại nào như đèn điện, gas. Mọi thứ ở đây đều rất cũ kỹ, trông giống như bồng lai tiên cảnh ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thôn Vạn Hà có ba mặt giáp sông, phía sau là núi non trập trùng chằng chịt. Sông tụ về đây nhiều, cho nên thủy vực ở thôn Vạn Hà chảy khá xiết, nhưng cũng có nhiều cá nên cuộc sống của thôn dân nơi đây tương đối thoải mái. Ít nhất về mặt vật chất thì không nghèo đến mức không đủ ăn.
Nếu như không xảy ra chuyện quỷ nước đòi mạng thì nơi này sẽ là một địa điểm nghỉ dưỡng rất tốt. Các người chơi lần lượt ngồi thuyền đến đây, không có ngoại lệ, sắc mặt người nào cũng tái nhợt, cả người ướt sũng, còn có mấy người đã ngất trên thuyền. Nghiêm Mục nhìn bộ dạng của mấy người chơi, càng thêm kết luận quỷ nước đòi mạng không khác hình thức loại bỏ lắm.
Mạnh Kiều dắt San San đi trên đường nhỏ, bốn người nhìn quanh thôn Vạn Hà, quả nhiên phát hiện không có gia đình nào có dấu hiệu sắp đám cưới. Cô cắn một miếng kẹo rồi nói: “Thế này thì đến dự đám cưới của ai, không phải là minh hôn đấy chứ? Hay là có không gian hai tầng, chúng ta chui qua một cái hang hốc nào đó, đi đến một thời không khác.”
Nghiêm Mục nói: “Kinh nghiệm là chuyện tốt, nhưng em cảm thấy nhiệm vụ có cho em dùng kinh nghiệm để giải quyết vấn đề không?”
“Em chỉ nói vậy thôi.” Mạnh Kiều nhún vai, quay sang San San: “Lần này anh Nghiêm Mục của em sẽ lo liệu hết tất cả, chúng ta cứ theo sát anh ấy là chuẩn nhất.”
Nghiêm Mục cười khẽ.
Thôn Vạn Hà không lớn, đi dạo hết cả thôn mất chưa tròn hai tiếng đồng hồ. Mạnh Kiều đứng dưới chân núi, ngẩng đầu ngước nhìn rừng cây lá sum suê, cô định bước vào thì San San đã kéo góc áo của chị gái, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng chị, bên cạnh có dựng tấm bảng viết “Quỷ núi hoành hành, cấm vào”.”
Mạnh Kiều nhìn sang bên, phát hiện những chữ lớn viết bằng sơn đỏ trên một tấm bảng gỗ rách nát. Cô khẽ cau mày nói: “Sao em cảm thấy giống với mấy ngôi làng hồi xưa vậy nhỉ? Không lẽ trên núi này cũng có phần mộ tổ tiên hay nghĩa địa gì sao?” Cô đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua chỗ sâu đen như mực bên trong rừng cây, nhưng không phát hiện ra cái gì.
Nhưng ít nhất bọn họ cũng đã có được một kết luận, nơi này có quỷ núi.
Ai muốn kết hôn, quỷ núi à?
Mạnh Kiều suy nghĩ một lát: “Chẳng lẽ là quỷ núi muốn kết hôn với quỷ nước?” Cô giả vờ nói đùa, nheo mắt cười nói.
Nghiêm Mục nói: “Có lẽ là vậy thật.”
Mạnh Kiều:?
Bỏ đi, anh đừng có làm em sợ.
Quỷ núi và quỷ nước cần phải cách ly sinh sản…
Hạ Tinh Thần vẫn im lặng nãy giờ, trên đường đến thôn bỗng nói: "Các người có phát hiện thôn này hình như không có con gái đến tuổi, chẳng lẽ muốn để đàn ông kết hôn với đàn ông?"
Cậu nói xong, Mạnh Kiều cũng chú ý đến, bọn họ đi quanh thôn Vạn Hà, nhưng không thấy có cô gái xinh đẹp nào, nói cách khác là không tồn tại người đến tuổi kết hôn. Trong thôn chỉ có mấy đứa con nít, đàn ông và phụ nữ lớn tuổi, mà người đến độ trung niên cũng chỉ có đàn ông.
Đối với một thôn trang truyền thống mà nói, sao không có con gái đến tuổi kết hôn được?
Bữa trưa, bốn người tìm một quán ăn, ngồi ăn một ít cơm nước nhà nông. Cá đù vàng om với mấy cây cải chíp để trên cơm trắng, rưới thêm dầu mè và nước tương, hương thơm nóng hổi tỏa ra. Đầu bếp là một bà cụ tóc hoa râm, khuôn mặt hiền hậu, Mạnh Kiều vừa ăn vừa khen: “Bà ơi, cơm bà nấu ngon quá ạ.”
"Món này già đã làm hơn sáu mươi năm, đương nhiên là ngon rồi." Bà cụ khom lưng, chọc củi vào bếp lò: “Mấy đứa làm gì ở cái thôn vắng lặng này? Cả năm nay rồi già chưa thấy được mấy người từ ngoài tới.”
Mạnh Kiều đảo mắt: “Chúng cháu chỉ đi ngang qua đây thôi. À đúng rồi, bà ơi, chúng cháu vừa nghe nói gần đây trong thôn có người muốn kết hôn, còn gửi thiệp cưới ra ngoài. Là con gái nhà ai vậy, chúng cháu cũng muốn đưa tiền mừng góp vui.”
Nghiêm Mục đang cúi đầu uống trà, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn Mạnh Kiều đang nói dối, khóe miệng anh bất giác cong lên.
Bà cụ đứng thẳng lên, suy nghĩ một lúc: “Thật kỳ lạ, người trong thôn này đều ra ngoài tổ chức lễ cưới, đâu còn ai ở lại trong thôn. Già cũng không nghe nói có người kết hôn cưới gả, có lẽ mấy đứa nghe nhầm rồi.” Vẻ mặt của bà cụ không có gì kỳ quái.
Không có ai kết hôn.
Cũng gần như bọn họ nghĩ.
Vì vậy, logic tương tự với như nhiệm vụ trước, bọn họ cần phải tìm được ai muốn kết hôn trước.
Ăn cá đù vàng om xong đã là buổi chiều. Tuy thôn này lớn, nhưng không sắp xếp sẵn chỗ nghỉ ngơi như bệnh viện tâm thần. Kinh nghiệm thu được từ phó bản, chỗ nghỉ ngơi nhất định phải thoải mái, bởi vì có quỷ mới biết bọn họ sẽ phải ở trong phó bản bao nhiêu ngày. Sau khi thăm dò vài vòng, Mạnh Kiều gõ cửa một căn nhà nhỏ trông có vẻ sạch sẽ.
Sau tiếng gõ cửa, một giọng nói già nua vang lên.
"Ai đó?"
"À, chúng cháu là người xứ khác đi ngang qua, muốn xin một nơi tá túc mấy đêm, không biết ngài có tiện không?" Mạnh Kiều nhìn vào khe hở trên cửa gỗ. Một ông cụ mù thọt từ trong nhà bước ra, ông ta đeo kính tròn màu đen, mặc áo quái tử (*) màu xanh lá cây, thân gầy gò, tay cầm một cây gậy gỗ.
(*) Hình minh họa: Cửa vừa mở ra, Mạnh Kiều lập tức lùi lại hai bước.
Trên mặt ông cụ chằng chịt hình xăm màu xanh lam. Hình xăm vặn vẹo theo nếp nhăn trên mặt ông ta, khiến cho San San nhìn thấy mà da đầu tê rần một hồi. Ông cụ nhìn bốn người, gậy chọc xuống đất ba cái, mới nói: “Vào đi, nhà tôi không lớn, mấy người có thể ngủ ở sân sau.”
Mạnh Kiều không ngờ ông cụ lại đồng ý thỉnh cầu nhanh như vậy, cô nhìn Nghiêm Mục như muốn xin giúp đỡ.
Nghiêm Mục quan sát một vòng rồi gật đầu, nơi này hẳn là không có vấn đề gì. Dựa vào kinh nghiệm, chắc hẳn ở đây sẽ đưa ra điểm tin tức quan trọng của nhiệm vụ.
Dù sao thì trông ông ta quá kỳ quái, nhìn kiểu gì cũng thấy ông ta là NPC có manh mối chính của nhiệm vụ.
Mạnh Kiều chọn căn nhà này không chỉ vì bề ngoài trông sạch sẽ mà vừa rồi cô cảm nhận được một luồng không khí yên bình từ bên ngoài nhà, không phải khí điềm lành của Phật tử, mà là kiểu yên bình giống như có thứ gì đó đang chiếm giữ tai họa.
Trong nhà lớn hơn ở ngoài nhìn vào, ông cụ có vẻ là người có địa vị trong thôn. Mạnh Kiều lặng lẽ quan sát làn da lộ ra ngoài của ông ta, mỗi một centimet đều chằng chịt hình xăm. Nếu đây là thời cổ đại, cô chắc chắn sẽ nghĩ đây là tội nhân chịu phạt xăm chữ lên mặt (*).
(*) xăm chữ lên mặt: là một loại hình phạt, cũng dùng để đánh dấu đề phòng lính chạy trốn.
Nhà tổng cộng có hai khu, bên ngoài là chỗ ông cụ sinh sống, sân sau là nhà kho.
Trong không khí ẩm ướt có mùi thối nát.
Ông cụ mở cửa nói: "Chính là chỗ này, nếu các người muốn thì có thể ở lại đây." Ông ta lại nhìn đám người lạ này rồi chống gậy rời đi.
Mạnh Kiều hơi sửng sốt, tuy cô không hỏi, nhưng có ai mà đặt một cái giường gỗ chạm khắc tinh xảo trong một nhà kho không thường sử dụng chứ?
Tường của ngôi nhà này được dán giấy dán tường màu đỏ tươi, thấp thoáng thấy được dấu vết chữ hỷ dán trên cửa sổ giấy. Trên mặt đất ngoài bụi ra còn có hạt kim tuyến đủ màu sắc.
San San có chút sợ hãi: “Chị ơi… Chúng ta sẽ ở chỗ này sao? Không thể trốn xa à.”
Mạnh Kiều cũng không nói vì tận dụng hết khả năng tìm kiếm manh mối, tăng độ hoàn thành nhiệm vụ, sợ hãi tham gia nhiệm vụ bắt buộc không có ý nghĩa gì cả. Nhưng cô không muốn dạy dỗ San San, cho nên chỉ vỗ vỗ bả vai cô bé: “Có câu, cầu phú quý trong nguy hiểm. Bây giờ không tham gia nhiệm vụ cũng chết, tham gia nhiệm vụ cũng chết.”
“Đúng vậy, em không thể chạy trốn.” San San làm bộ thả lỏng, bước vào nhà, dưới chân đạp phải một giấy cắt màu đỏ, phát ra tiếng lạo xạo.
"Dọn dẹp thôi. Tinh Thần, cậu dọn chỗ ngủ đi, tôi đi tìm ông cụ mượn hai cái chăn. Cái giường này chắc chắn không thể ngủ đủ bốn người." Nghiêm Mục nói.
Buổi sáng đi một vòng quanh thôn, không phát hiện nhà ai đón dâu, nhưng lúc tá túc lại phát hiện ra một căn nhà giống khuê phòng con gái lúc chưa lấy chồng. Trong bầu không khí dào dạt vui mừng lộ ra chút quỷ dị, San San tìm thấy rất nhiều mảnh giấy cắt nhỏ dưới gầm giường, một số giấy cắt vẫn còn màu đỏ, mà một số cái lại ố vàng không nhìn ra được từ năm nào.
“Đây là cái gì ạ?” San San giơ một giấy cắt hình quả đào và quả táo lên: “Kết hôn không nên dùng đồ thật sao?”
Hạ Tinh Thần nhận lấy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Kiều Kiều, không lẽ là minh hôn?"
Cậu đã tự trải qua rất nhiều nhiệm vụ, quả thực trưởng thành hơn không ít. Lúc hoảng sợ đã không còn chộp cánh tay Mạnh Kiều thét chói tai như trước.
Mạnh Kiều nằm sấp trên sàn, lôi hết giấy dưới gầm giường ra.
Quả nhiên, tất cả đều là thứ đốt cho người chết.
Mặc dù Mạnh Kiều cau mày nhưng cô không nhìn thấy hình ảnh gì từ giấy cắt. Lúc cô quay lại, San San đã tái mặt vì sợ hãi trước những lời vừa rồi của Hạ Tinh Thần, cô trách Hạ Tinh Thần: “Đừng làm San San đáng yêu nhà chúng ta sợ thế chứ, ở đây không có người chết, tôi nhìn thấy hết. Trong khi làm nhiệm vụ đừng tự dọa mình, dễ luống cuống tay chân.”
Lúc này Nghiêm Mục cũng cầm một tấm thảm màu nâu trải xuống đất: “Tối nay ngủ như thế này vậy. Em và San San ngủ trên giường, bọn anh ngủ trên thảm.”
Mạnh Kiều nhìn đồng hồ, nói: "Chắc người chơi đã tụ tập gần hết rồi nhỉ? Chúng ta có nên mau đến xem không?"
Bốn người sửa soạn xong mọi chuyện thì đi về phía cửa thôn.
Cách cửa thôn chừng bốn mươi, năm mươi mét, bọn họ chợt nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét lên: "A——! Có người chết! Có người chết!"
Năm thi thể lần lượt trôi trên sông, thi thể đã bị ngâm suốt một ngày, da dẻ giống như da lợn bị tẩy trắng. Da của thi thể trương phình, tay chân nhăn nhúm, bắt đầu bong ra. Bụng căng phồng rất lớn, tay chân đầy những vết bầm tím đen hình ngón tay, chắc hẳn là do quỷ nước đòi mạng gây ra.
Nghiêm Mục dùng một cây gậy trúc lật cái xác gần mình lại, hai mắt của thi thể kia lồi ra, thủy tinh thể đã khô, trông rất đục, giống như một con cá chết.
Nhưng cái này khác với mấy người chết trôi mà họ nhìn thấy ngày hôm qua, đây là xác của một người chơi.
San San không muốn đến gần nhưng bị Mạnh Kiều ép buộc. Cô chợt nhận ra hành vi của mình rất giống lúc Nghiêm Mục ép mình khi trước.
Vì thế Mạnh Kiều vui vẻ hôn lên má Nghiêm Mục trước xác chết.
San San: Không ngờ tâm trạng của chị còn tốt như vậy...