Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 127

Chàng trai đeo kính nhìn nhà vệ sinh tối mù, tuy anh ta muốn có người đi cùng nhưng cũng tự cảm thấy thẹn thùng. Đàn ông con trai thế mà bị dọa cho tè trong quần.

Anh ta rối rắm hai giây nói: “Tôi tự đi là được...”

“Ừ.”

Mạnh Kiều nhìn theo anh ta chạy đi.

Bốn người đi xuống tầng, có lẽ sẽ có nhiều người chơi tụ tập ở tầng một.

Mạnh Kiều vừa đi vừa nói chuyện: “Cuối cùng em đã biết chỗ kỳ lạ ở đâu rồi. Hình như em từng nghe câu chuyện ban nãy, nhưng lại không giống với bây giờ. Mọi người đã từng nghe chuyện kinh dị ở tiệm Cha Chaan Teng Hồng Kông chưa?”

Hồng Kông có rất nhiều truyền thuyết kinh dị, trong đó chuyện kinh dị ở tiệm Cha Chaan Teng có lẽ được xem như một trong số chuyện mà nhà nhà đều biết.

Người phục vụ quán Triều Dũng Ký nhận được điện thoại đặt suất cơm cho bốn người ở khu hoa viên Hỉ Tú - Đại Bộ Điền trong một tuần liền. Lúc ấy sau khi shipper đưa cơm hộp đến, anh ta gõ cửa nhưng không có người mở cửa, tiếp đó cửa hé ra một khe nhỏ, có người đưa tiền ra. Tới tối muộn đóng cửa quán, ông chủ mới phát hiện tiền cơm hộp kia là một tập tiền âm phủ.

Tiếp đó, Triều Dũng Ký vẫn nhận được điện thoại đặt cơm hộp ở địa chỉ này, lấy tiền về phát hiện vẫn là tiền âm phủ. Sau đó ông chủ báo cảnh sát, cảnh sát phá cửa vào mới phát hiện trong phòng là bốn thi thể nằm ngang trên sàn nhà, mà thời gian tử vong đã vượt qua hai tháng.

Pháp y cũng phát hiện trong dạ dày bốn người chết có đồ ăn tiêu hóa trong khoảng 1-2 ngày, chính là những đồ mà Triều Dũng Ký đưa đến.

“Câu chuyện này xem như lấy nguyên mẫu từ sự kiện kia, gần giống nhau.” Mạnh Kiều nói: “Cũng không biết có ý gì?”

Bốn người lại lần nữa về tầng một.

Lúc này vừa hay thấy Bạch Trình Hi ngồi ở tiệm Cha Chaan Teng cười tủm tỉm vẫy tay: “Kiều Kiều!”

Nghiêm Mục còn chưa nói gì, chỉ nghe tiếng gầm giận dữ phát ra từ lồ ng ngực Mạnh Kiều: “Cút!”

Bạch Trình Hi chống cằm: “Anh tôi không ở đây, không ai có thể quản được tôi.”

“Thế à, nhóc bi3n thái! Cậu có tin tôi đánh cho anh cậu cũng không nhận ra cậu không?” Mạnh Kiều bắt đầu xắn tay áo. Cô không thích Bạch Trình Hi, dẫu sao bóng ma lúc trước khiến cô quá ghê tởm.

Ở trong nhiệm vụ này, nếu muốn đảm bảo an toàn, chỉ cần tuân thủ hai quy tắc.

Một, đến gần cao thủ Nghiêm Mục.


Hai, rời xa bi3n thái.

Bạch Trình Hi ngậm chiếc đũa, không hề tức giận: “Chị thích uống trà chanh. Muốn không? Tôi mời chị một cốc?”

“Uống rồi, cảm ơn.” Nghiêm Mục nói.

San San và Hạ Tinh Thần cảm nhận được trường Tu La đã lâu không xuất hiện.

Cô nhóc vừa rồi uống một cốc trà sữa lớn, nhịn một lúc lâu mới nói: “Em… em muốn đi WC...”

“Đi ở tầng một, có khi sạch hơn tí.” Mạnh Kiều nói.

Nhà vệ sinh nam - nữ nằm đối diện nhau ở cuối hành lang.

Vừa hay, Nghiêm Mục đi với Hạ Tinh Thần, San San đi cùng Mạnh Kiều.

Tuy rằng hình như Hồng Kông không có truyền thuyết ma quỷ nào trong nhà vệ sinh nhưng Hạ Tinh Thần vẫn cứ cảm thấy nơi này âm u. Còn chưa đi vào nhà vệ sinh đã ngửi thấy được mùi khai nước tiểu nồng nặc.

Hạ Tinh Thần bóp mũi nói: “Anh Nghiêm, anh ở đây chờ tôi thôi. Hôi quá.”

Nghiêm Mục nhíu mày gật đầu. Mùi trong nhà vệ sinh này là một mùi tanh hôi ngấm thẳng vào máu, khiến người ngửi không kiềm nổi cơn buồn nôn. Anh đứng ở cửa, châm một điếu thuốc, mà mùi thuốc lá căn bản không át được mùi ghê tởm phả vào mặt.

Trong giây phút này, anh chợt hiểu Mạnh Kiều, nhà vệ sinh rất quan trọng.

Trong nhà vệ sinh sạch hơn tưởng tượng, nhưng Hạ Tinh Thần không dám đẩy buồng vệ sinh ra xem. Ngoài sợ nhìn thấy quỷ, cậu cũng sợ nhìn thấy vách tường cáu bẩn cũ kỹ. Cậu không dám hít sâu, chỉ có thể mau chóng giải quyết vấn đề s1nh lý của mình. Vì để không hít vào quá nhiều mùi ghê tởm, Hạ Tinh Thần không nói chuyện, nếu không cậu cảm thấy khoang miệng đều tràn ngập hương vị khác người.

“Bộp, bộp, bộp.”

Bên ngoài hành lang truyền đến âm thanh đứt quãng.

Hạ Tinh Thần tò mò theo âm thanh nhìn sang, một quả bóng cao su màu đỏ lăn từ ngoài vào. Giọng một cô bé truyền đến từ bên ngoài: “Có ai không? Chú ơi, tìm hộ cháu quả bóng được không ạ?”

Giọng trẻ con của bé gái vang lên.

Trong tòa nhà này có không ít NPC, bọn họ như một đám cơ thể sống đơn độc, sống trong chính quỹ đạo của mình, cho nên Hạ Tinh Thần cũng không bất ngờ.


Cậu đáp một tiếng: “Có, cần chú giúp cháu không?”

“Có ạ, cảm ơn chú!” Bé gái dường như khá vui: “Quả bóng màu đỏ nha chú.”

Hạ Tinh Thần rửa tay xong thì đi lấy quả bóng cao su ở góc, ôm trong tay, ai biết quả bóng cao su nhỏ kia lại nặng trĩu. Cậu bước từ nhà vệ sinh ra, ngoài cửa là bóng tối vô cùng vô tận.

Nghiêm Mục đâu?

Không đúng! Nếu Nghiêm Mục ở bên ngoài thì anh ấy sẽ nói chuyện với cô bé, cho nên căn bản không có bé gái nào cả!

Hạ Tinh Thần kinh hoàng sợ hãi, nhanh chóng ném quả bóng cao su trong tay xuống.

Bóng cao su lăn bộp bộp trên mặt đất, lập tức biến thành một cái đầu bé gái.

Buộc tóc sừng dê, mặt hình trứng hồng hồng, chỗ mắt là hai lỗ thủng đen như mực.

Chú ơi.

Chú ơi.

Chú ơi!!

Đầu bé gái lăn qua lăn lại trên mặt đất, phát ra tiếng cười the thé dữ tợn!

Hạ Tinh Thần thét chói tai, chạy ra khỏi nhà vệ sinh, lại thấy trong hành lang có một bé gái không đầu đứng đó.

Cổ cô bé giật giật, phát ra âm thanh không biết từ nơi nào.

“Chú, bóng cao su của cháu đâu? Bóng cao su của cháu đâu?”

Hạ Tinh Thần sởn tóc gáy, da đầu tê dại. Lúc cậu đứng tại chỗ không biết làm sao thì nhớ tới Mạnh Kiều đã từng nói, quỷ trong phó bản được chia làm ba loại, có loại quỷ là ảo giác, mà có loại đối thoại giống con người, một loại cuối cùng chính là nhiệm vụ chủ tuyến trong phó bản. Nếu thật sự một mình gặp phải thì chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

“Chú, bóng cao su của cháu đâu...”


Hạ Tinh Thần cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Cháu muốn bóng cao su à?”

“Vâng, cháu mất bóng cao su ạ.” Tính cô bé rất tốt. Nếu không phải cô bé không có đầu và cái đầu vừa rồi phát ra âm thanh quá mức khó tiếp nhận thì Hạ Tinh Thần sẽ cảm thấy đây là một cô bé rất bình thường.

“Có thể lấy giúp cháu không? Cháu không vào được nhà vệ sinh nam.” Bé gái dường như rất lễ phép, còn thêm một câu: “Cảm ơn chú ạ.”

Hạ Tinh Thần nhìn cô bé, đột nhiên nhớ tới Tiểu Kiều từng bị hành hạ. Cho dù cô bé trước mắt là quỷ thì có lẽ lúc còn sống cô bé cũng đã bị ngược đãi nhỉ? Nếu không ai sẽ tự cầm đầu mình chơi chứ?

Hạ Tinh Thần ngồi rất lâu đấu tranh tư tưởng rồi nói: “Anh đi lấy cho em.”

Là anh, không phải chú.

“Cảm ơn chú!”

Hạ Tinh Thần bế cái đầu dữ tợn trên mặt đất lên, tuy rằng cậu sợ nhưng tâm trạng đã ổn định hơn nhiều. Đầu ở trong ngực cậu lại biến thành một quả bóng cao su màu đỏ.

Cậu đến gần cô bé, đưa bóng cao su cho cô bé ngoan ngoãn. Cô bé hạnh phúc ôm đầu của mình, ấn nó lên trên cổ.

“Răng rắc…”

Tuy rằng cảnh tượng hơi quái đản, nhưng đầu về với cổ. Cô bé vặn vẹo 180 độ, khống chế biểu cảm run rẩy vài cái, sau đó khom lưng với Hạ Tinh Thần, nói vang dội: “Cảm ơn chú ạ!”

Bóng dáng cô bé dần dần biến mất trong bóng đêm, mãi đến khi Hạ Tinh Thần nghĩ rằng cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác.

Bỗng nhiên.

Một đôi tay đặt trên vai cậu.

Lại nữa?

Hạ Tinh Thần run rẩy, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Nghiêm Mục.

Cậu thở phào nhẹ nhõm: “Anh Nghiêm, anh làm tôi sợ muốn chết! Khoan đã! Anh đúng là anh Nghiêm đấy chứ?”

Cậu cảm thấy vẫn nên thử.

“Hạ Tinh Thần ở thế giới song song, cậu đã gặp phải thứ gì?” Nghiêm Mục mở miệng, vạch trần thân phận của Hạ Tinh Thần. Những lời này nghe có vẻ khó chịu, nhưng để chứng minh bản thân thì không còn gì thích hợp hơn.

Hạ Tinh Thần khẽ thở phào rồi kể lại chuyện cô bé vừa rồi một lượt: “May mà cô bé không muốn giết tôi. Đúng là sợ chết đi được.”


Nghiêm Mục ngẫm nghĩ, trên tờ báo ở tiệm Cha Chaan Teng, anh đã gặp tin này. Một cô bé ở tầng ba trên đường tan học bị một gia đình khác trong tòa nhà ác ý bắt cóc, tiến hành tra tấn cực kỳ tàn ác. Trước đó vì không cho cảnh sát phát hiện thân phận thật của thi thể, cho nên hung thủ chém đứt đầu cô bé, khâu vào trong một quả bóng cao su màu đỏ rồi đặt trong góc nhà vệ sinh.

Sau đó cảnh sát điều tra, phạm nhân là một phụ nữ trung niên không có khả năng sinh đẻ, cảm thấy những đứa trẻ nhà khác cướp mạng sống của con bà ta, cho nên hoàn toàn điên khùng, giết hại trẻ con trong tòa nhà.

Vì thế, trong tòa nhà này thường xuyên xuất hiện một cô bé mặc váy đỏ, canh giữ ở cửa nhà vệ sinh hỏi có thể giúp cô bé đi vào lấy bóng cao su không.

Nghiêm Mục vốn cảm thấy đây là truyện ma ở tiệm Cha Chaan Teng, nhưng liên tưởng đến sự kiện tiền âm phủ vừa rồi, anh đánh giá trong cả tòa nhà này chắc có đủ thể loại quỷ.

Theo cách nói của Mạnh Kiều thì nơi này rất “âm”.

Hạ Tinh Thần nghe xong, vậy mà không cảm thấy kinh sợ mà sinh lòng thương tiếc: “Đúng là quá thảm... Cô bé nhìn chỉ năm sáu tuổi, sao lại gặp phải tra tấn như vậy chứ! Đây là nhiệm vụ của chúng ta à? Giải cứu oán linh nơi này?”

Nghiêm Mục nói: “Chắc là không, chúng ta cần rời khỏi nơi này. Nhưng cậu đã lấy được thiện cảm từ cô bé.”

Hạ Tinh Thần và Nghiêm Mục quyết định lập tức đi tìm Mạnh Kiều. Nhà vệ sinh nam là nơi không dễ xảy ra chuyện nhất. Theo lý thuyết đàn ông nặng dương khí, cho nên hiện tại bên nhà vệ sinh nữ của Mạnh Kiều sẽ không thể tốt hơn được. Hạ Tinh Thần còn chưa bước được hai bước, đột nhiên lại nghe thấy giọng mềm mại của bé gái gọi mình.

Cậu quay đầu lại, thấy cô bé đứng ở cuối hành lang, đã khôi phục dáng vẻ đáng yêu khi còn sống.

“Chú ơi, đừng đi nhà vệ sinh nữ. Nơi đó rất đáng sợ... rất hung... Đừng đi...”

“Cảm ơn em, nhưng anh cần phải đi.” Hạ Tinh Thần rất lịch sự, còn vẫy tay.

Nghiêm Mục không nghe thấy hai người nói gì, nhưng bước chân càng tăng tốc.

Cùng lúc đó.

Mạnh Kiều đứng ở bên cạnh bồn rửa tay hỏi: “San San, sao rồi?”

Cô vẫn luôn nói chuyện với San San, lo lắng chợt xảy ra ảo giác hoặc ma quỷ tách hai người ra.

Giọng San San truyền đến từ buồng vệ sinh: “Vâng, vâng, nơi này tởm quá chị ơi!” San San bóp mũi, thật sự không chịu nổi mùi ở đây. Cô bé nhịn thở đến mức chóng mặt nhức đầu, hiện tại chỉ muốn đạt được một đạo cụ là nhà vệ sinh di động!

“Chị, em đã hiểu chị. Nhà vệ sinh thật sự là chỗ chết người.” San San rầu rĩ nói.

“Em đi nhanh lên!” Mạnh Kiều thúc giục, đột nhiên trong gương đối diện hiện lên một bóng người.

Mạnh Kiều lui về phía sau hai bước theo bản năng, ngay sau đó gõ vang buồng vệ sinh của San San: “Nhanh lên! Nhanh ra đi! San San!”

Nhưng mà San San không trả lời.

Mạnh Kiều kéo cửa ra nhìn, buồng vệ sinh đã không có bóng người, trên sàn nhà dơ bẩn là máu tươi từ buồng bên cạnh tràn ra, chậm rãi theo bậc thang chảy xuống.

Bình Luận (0)
Comment