Hạ Tinh Thần dẫn đội, ẩn nấp dọc theo đường phố không ngừng chạy về vùng ngoại thành. Dọc theo đường đi không khí trầm lặng, thỉnh thoảng còn nhìn thấy thi thể bị mọi người đánh. Cảnh này gần giống địa cầu khi vừa bùng phát chứng bệnh nứt da và xuất hiện phó bản.
Mạnh Kiều thấy được tiệm lẩu quen thuộc kia, lần trước sau khi cô nhìn thấy hình ảnh loáng thoáng trong động đất thì vẫn luôn muốn tới ăn, dẫu sao đã rất lâu rồi cô không được ăn thịt tươi và tương vừng, ai biết vậy mà chưa đóng cửa.
Bên cạnh tiệm lẩu là một tiệm Cha Chaan Teng Hồng Kông.
Lúc Mạnh Kiều đi ngang qua thì không kiềm nổi xoa bụng. Thật ra thịt trâu xào rau và trà sữa trân châu trong phó bản rất ngon. Nếu không có nguy hiểm thì cô còn muốn đi thêm một chuyến.
Đoàn người đi từ buổi chiều tới chạng vạng, cuối cùng đến được công viên Sâm Lâm ở vùng ngoại thành. Trên đỉnh đầu là ánh sao mờ mờ, đi tiếp trên đường đèo hai tiếng, cuối cùng đi tới một nơi đóng quân hoang vắng. Từ nơi đóng quân đi thang máy xuống là khu tị nạn xây dựng lại từ bãi đậu xe bỏ không dưới lòng đất.
Một mùi máu tươi theo cửa thang máy mở ra ập vào trước mặt.
Mọi người như lập tức quay về thời kỳ chiến tranh.
Trên sàn nhà là thành viên hội Khoa Học bị thương, máu tươi thấm đầy đất. Điều dưỡng và bác sĩ đi qua đi lại. Đạo cụ hệ chữa trị rất khó thu hoạch, thời gian lâu như vậy Mạnh Kiều mới nhìn thấy tổng cộng có ba cái: Nồi của Hạ Tinh Thần, nhãn dán của em gái tóc ngắn ở phó bản 531 và thanh chocolate mà Vạn Niếp Niếp đưa cho cô ở phó bản trước, bởi vì chocolate cho cô năng lượng mỏng manh khiến cơ thể lạnh băng của cô trụ được tới cuối cùng.
Bạch Thần đang tuần tra, ghi chép lại thành viên bị thương. Vừa rồi cậu ấy đã dùng đạo cụ một lượt, chuyển toàn bộ thành viên trong căn cứ đến nơi này. Ít nhất bọn họ có thể ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày.
“Bạch Thần.” Mạnh Kiều gọi tên cậu ấy.
“Đệch!!!”
Bạch Trình Hi đứng ở sau lưng Mạnh Kiều phát ra tiếng hét kịch liệt.
Lúc này Mạnh Kiều mới nhớ ra, Bạch Thần và Bạch Trình Hi giống nhau như đúc.
Hạ Tinh Thần lại cảm thấy chẳng sao cả, nhỏ giọng hỏi: “Bạch Thần, Tiểu Kiều đâu?”
“Ở bên trong hỗ trợ, cậu qua đó đi.” Bạch Thần tránh đường cho cậu. Lúc Hạ Tinh Thần đi qua bên cạnh cậu ấy, cậu ấy vỗ bả vai Hạ Tinh Thần: “Đã lâu không gặp, Tinh Thần. Rất vui vì gặp lại cậu.”
“Ừ.”
Chỉ còn lại Bạch Thần, Mạnh Kiều, Bạch Trình Hi, Nghiêm Mục, San San.
Mạnh Kiều nhìn Bạch Thần lại nhìn Bạch Trình Hi, thầm nghĩ hai người này thật sự giống nhau như đúc.
Bấy giờ San San không hề có EQ kinh ngạc hô lên: “Thật sự giống nhau như đúc nha! Chị ơi mau xem!”
Mạnh Kiều: Chị không cần xem, chị đã sớm biết.
Bạch Trình Hi được San San phổ cập khoa học một đường, nhưng dẫu sao San San cũng cái biết cái không, vì thế dọc theo đường đi cậu ta nghe như lọt vào trong sương mù, chỉ biết bọn họ đi đến một thế giới song song. Chả biết ai nghĩ ra cách gọi trẻ trâu như vậy, Bạch Trình Hi vốn thầm xem thường, chuẩn bị mượn cơ hội cười nhạo Mạnh Kiều một phen. Ai biết lúc thấy một người khác giống mình như đúc, cậu ta không cười nổi.
Lần này Bạch Trình Hi đặt câu hỏi từ tận đáy lòng: “Tình hình thế nào?”
Bạch Thần cười nói: “Đây là nhóc bi3n thái khiến chị bị thương?”
Mạnh Kiều gật đầu: “Nếu không sao vừa gặp cậu là tôi đã muốn giết cậu chứ? Thật sự quá dọa người.”
Bạch Trình Hi: “Ai có thể giải thích không?”
Mạnh Kiều nhún vai: “Cần giải thích à? Ở thế giới song song có một cậu khác, điều này rất khó hiểu sao? Trước kia cậu còn làm được cả việc giết người lấy máu mà, cậu không tưởng tượng ra hả?”
Bạch Thần làm ra vẻ mặt ghét bỏ: “Đừng nói đây là tôi, sẽ phá hỏng hình tượng của tôi.”
“Ồ.” Bạch Trình Hi tiến hành trào phúng.
Bạch Trình Hi và Bạch Mộ Nhiễm là anh em ruột, nhưng tính cách hai người hoàn toàn trái ngược. Bạch Mộ Nhiễm, mỗi lần thi cử đều đứng hạng nhất khối, lấy thành tích ưu tú thi đậu trường cảnh sát. Nhưng Bạch Trình Hi, khi còn nhỏ bởi vì dáng người nhỏ nhắn, cho nên bị bạn học to con bắt nạt. Lúc ấy cậu ta không đánh lại, chỉ có thể tích tụ oán hận càng ngày càng nhiều.
Đối với cậu ta, trong trường học không có ký ức vui vẻ gì. Cậu ta không thích đi học cũng ghét người khác chất vấn vì sao cậu ta không thể học giỏi như anh trai, cố gắng thi vào một trường đại học tốt. Dần dà, cậu ta phiền chán.
Cậu ta căm hận người khác hỏi: “Vì sao anh của cháu đứng hạng nhất mà cháu chỉ có thể đứng nhất từ dưới đếm lên.” Vì thế cậu ta cố ý tốt hơn anh mình về mặt khác, trở thành tên côn đồ nổi danh trường cấp ba, ít nhất cậu ta đứng nhất khoản này trong mắt mọi người. Nhưng sau đó, bố mẹ Bạch Trình Hi lần lượt chết bệnh, anh trai bắt đầu kiếm tiền cho gia đình. Bạch Trình Hi không thể không trưởng thành, bởi vì trước lúc lâm chung bố hy vọng cậu ta ngoan ngoãn học tập, tốt nghiệp cấp ba vào một trường đại học bình thường.
Cuộc sống vốn sẽ bình yên trôi qua như vậy. Nhưng dẫu sao thời cấp ba Bạch Trình Hi đánh nhau đến không muốn sống, cũng không quan tâm người ta bạo lực học đường với bạn khác, còn chọc lưu manh đầu đường khác. Đương nhiên bọn chúng thấy Bạch Trình Hi “rửa tay gác kiếm” thi đại học thì trong lòng khó chịu, vì thế năm lần bảy lượt gây sự. Trong một lần xung đột, cậu ta đánh đối phương trọng thương phải vào bệnh viện, mà bản thân cũng bị bắt giam, người bắt cậu ta là Bạch Mộ Nhiễm.
Bạch Trình Hi oán hận anh trai mình làm việc theo lẽ công, mấy năm nay ngoài việc chuyển tiền thì không nghiêm túc chăm sóc cho mình. Nhưng Bạch Mộ Nhiễm chỉ thất vọng nhìn Bạch Trình Hi. Vì thế sau khi rời khỏi nhà giam, trước khi phó bản đến, hai người không còn bất kỳ liên hệ gì.
Cậu ta là một người vẫn luôn mong chờ được chứng minh bản thân mình.
Trong chuỗi ngày sa sút tinh thần, cậu ta quen Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều là một cô gái vô tâm, đôi khi lại có tấm lòng thánh mẫu, thường xuyên an ủi Bạch Trình Hi đang ở đáy vực. Cô chia sẻ tiểu thuyết mà cô viết, cuộc sống của cô, mạnh mẽ kéo thiếu niên từ trong địa ngục ra. Cũng vào lúc đó, cậu ta càng ngày càng ỷ lại bạn gái qua mạng, ỷ lại đến mức muốn chuyển sang thành phố của cô sống.
Tuy rằng Mạnh Kiều nói chuyện trời đất trên WeChat, cũng không chặn vòng bạn bè nhưng lại từ chối yêu cầu của cậu ta.
Vì vậy đoạn tình cảm một năm nay cứ thế chết non, như một vết sẹo thật sâu. Cậu ta đi qua thành phố của Mạnh Kiều, song không quấy rầy hội sách ký tên của Mạnh Kiều. Cậu ta nhìn cô gái qua tấm kính, ngày đó cô mặc một chiếc váy nhung trắng như một chú thỏ con đáng yêu.
Sau đó, phó bản đến.
Tất cả xung quanh thay đổi.
Cậu ta thu mấy tên đàn em trong phó bản, tìm được những người từng bôi nhọ hoặc là khiêu khích cậu ta. Người có được thiên phú rất ít, cho nên những người đó cho dù có đạo cụ sức công kích mạnh, cũng không đánh lại cậu ta. Cậu ta nhốt bọn họ lại, làm thành thiết bị cung cấp máu, đặt ở phòng khách của mình.
Đúng là cảnh mà Mạnh Kiều nhìn thấy trong nhà kia.
Lần đầu tiên chính thức gặp Mạnh Kiều là tiết mục đuổi bắt. Từ ánh mắt đầu tiên thấy Mạnh Kiều, cậu ta đã nhận ra đây chẳng phải là bạn gái trên mạng đã đá cậu ta sao, vì thế đuổi theo không bỏ. Nhưng cậu ta không muốn mạng của cô.
Cậu ta đưa cô về vốn chỉ định dọa một phen, ai biết hù dọa quá mức rồi.
Bạch Trình Hi nhìn Bạch Thần, hừ nhẹ một tiếng.
Mạnh Kiều xấu hổ nhìn hai người: “Thế... hai ngươi muốn đi vào nói chuyện không...”
“Tôi với cậu ta có gì mà nói, tôi lại không quen cậu ta.” Bạch Thần rất thản nhiên. Tuy rằng người ở thế giới song song cũng coi như là “mình”, nhưng cậu ấy cũng không quen biết, cho nên chẳng qua chỉ như người xa lạ mà thôi.
Lúc này một thành viên hội Khoa Học đẩy xe thuốc đi ngang qua Bạch Thần thì dừng lại: “Ồ, anh Bạch, anh còn có em trai à? Giống thế, trước kia chưa từng thấy đấy!”
Bạch Thần:...
Bạch Trình Hi: “Không, tôi là anh.”
Bạch Thần:??
Mạnh Kiều ho nhẹ một tiếng: “Không nói cái này nữa, nơi này đã xảy ra việc gì?”
Thành viên kia lại nhìn về phía Mạnh Kiều: “Tiểu Kiều? Sao chị lại nhuộm tóc đen, tôi cảm thấy màu vàng đẹp hơn.”
Mạnh Kiều:...
Thành viên kia còn muốn nói gì nữa thì đã bị Bạch Thần đá đít đuổi đi luôn.
“Đừng thảo luận ai là anh, ai là em nữa.” Mạnh Kiều nói: “Nơi này đã xảy ra việc gì?”
“Không phải anh chị đã biết chuyện rồi à? Hơn một tháng trước lúc anh chị rời đi, Nghiêm Mục đã nói rồi.” Bạch Thần nhìn về phía Nghiêm Mục: “Nhưng mà tốc độ nhanh hơn anh nghĩ một chút, hơn nữa kết quả càng thêm thảm thiết. Chỗ chúng tôi chia nhỏ thành hai thế giới, có thần linh phù hộ và thế giới hỗn loạn. Thế giới hỗn loạn giống thế giới của anh chị, mà Giáo Hội vẫn khống chế bộ phận thành phố trung tâm. Nơi đó mọi người vẫn sống trong xã hội ảo tưởng.”
“Sau khi thức tỉnh việc đầu tiên là tàn sát nhau?” Mạnh Kiều hỏi.
“Sống sót quan trọng, phó bản càng quan trọng.” Bạch Thần nói: “Nhưng đối với phó bản, hội Khoa Học chúng tôi bất lực, chỉ có thể bảo đảm người chơi không tàn sát nhau khi vào phó bản.”
Mạnh Kiều không nói chuyện.
San San nhìn trái xem phải rồi kéo góc áo Mạnh Kiều: “Chị ơi, em khát.”
San San đội mũ len màu hồng nhạt, sợi len che khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô bé. Vừa rồi Bạch Thần chỉ liếc qua một cái, nhưng mà hiện tại ngay khi ánh mắt cậu ấy chạm đến San San, cậu ấy hơi khựng lại, đổi chủ đề hỏi: “Tiểu Kiều gặp con bé chưa?”
“Gặp rồi! Em thân với chị Tiểu Kiều lắm!” San San ngẩng cổ kiêu ngạo trả lời.
Bạch Thần nở nụ cười, trầm giọng nói: “Vậy là tốt rồi.”
Hạ Tinh Thần đã lấy ra đạo cụ của mình bắt đầu phân phát thuốc. Vết thương trên cơ thể những người bệnh uống thuốc bắt đầu nhanh chóng khép lại. Tiểu Kiều đi theo phía sau cậu, phân phát cơm hộp tối nay cho người bệnh.
Mạnh Kiều phát hiện, cơm hộp hôm nay vậy mà là sủi cảo nhân thịt heo cải trắng!
Mùi thơm sủi cảo nóng hầm hập truyền đến từ trong phòng bếp, Mạnh Kiều không kiềm nổi cảm thán, đây là ăn tết à?
Có sủi cảo.
Có sủi cảo!
Nhưng trước khi ăn sủi cảo, Mạnh Kiều ôm Tiểu Kiều một cái thật chặt.
Tiểu Kiều hừ một tiếng: “Đừng dựa gần tôi thế, nóng!”
“Làm sao vậy?” Mạnh Kiều nhìn cô ấy.
Quả nhiên, sau khi gỡ mặt nạ xuống, Tiểu Kiều đẹp hơn nhiều.
Hạ Tinh Thần nói: “Cô ấy bị thương, kim loại vừa hàn lại, hơi nóng.”
Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện, màu da hai chân Tiểu Kiều hơi khác lần trước nhìn thấy, có vẻ như vừa hàn lại cái mới.
Trong những ngày không có bọn họ, Tiểu Kiều đã trải qua những gì...