Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 17

Mạnh Kiều đứng ở trong góc tối nghe điện thoại.

Hạ Tinh Thần thấy Mạnh Kiều nặng nề gật đầu, đơn giản nói rõ hiện tại mình đang ở đâu và tình hình trường học với người bên kia đầu dây, sau đó không ngừng lặp lại: “Tôi biết”, “Tôi hiểu”, “Sẽ không có việc gì”.

Giọng điệu không mặn không nhạt, ngẫu nhiên còn nhìn sang cậu.

“Tôi ổn, cảm ơn anh.”

Cuối cùng Mạnh Kiều ngắt điện thoại, đứng ở trong bóng đêm nhìn Hạ Tinh Thần. Cô giãn gân cốt, từ trong góc tối đi ra, đánh giá Hạ Tinh Thần. Rồi chợt nhảy tới xoa loạn tóc cậu như với cún con rồi cười hai tiếng: “Đi thôi.”

Hai người sóng vai mà đi, dọc trên đường Mạnh Kiều lúc thì chọc vách tường, hoặc là chạm vào tác phẩm làm vườn cao đến một mét mọc lên từ chậu hoa rất lớn, ngẫu nhiên còn nhặt chai nhựa lên ném vào trong vườn hoa nhỏ, nhìn xem có động tĩnh gì không.

Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy hành động của Mạnh Kiều hơi hoạt bát thái quá.

“Đêm nay ở đây luôn à?”

“Ừ, ở đây luôn, có lẽ cũng không có người tới. Ở luôn văn phòng tầng một, thế nào?” Giọng điệu Mạnh Kiều nhẹ nhàng, dường như cuộc điện thoại vừa rồi khiến cho cô yên tâm hơn nhiều.

Mạnh Kiều nhìn quanh một vòng rồi nói: “Ngày mai chúng ta lại đi tìm San San. Thông tin liên lạc ở Giang Kinh còn chưa gián đoạn, tôi đến văn phòng giáo viên tìm xem có phương thức liên hệ của học sinh khác không. Nhỡ đâu họ biết San San ở nơi nào thì sao?”

Hạ Tinh Thần: “Cũng đúng.”

Hai người đến văn phòng trên tầng hai trước. Văn phòng ở cuối hành lang, cửa đối diện cầu thang thoát hiểm, vừa hay bên ngoài là một ban công nhỏ, thoạt nhìn cũng là vị trí tránh né không tồi, có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì đều có thể phát hiện.

Mạnh Kiều không biết bàn nào là của giáo viên chủ nhiệm lớp, chỉ có thể lục tung tất cả, lại không tìm được gì ngoài một tấm ảnh tập thể.

Cô gái không khỏi ủ rũ cụp đuôi.

Bóng đêm dần sâu, hai người dựa vào góc tường, xé lương khô ra ăn.

Hạ Tinh Thần hỏi: “Ngày mai định làm gì?”

Mạnh Kiều lắc đầu: “Không biết! Nhưng tôi tìm được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm rồi, có lẽ có thể đi xem sao.”

Hạ Tinh Thần suy nghĩ một chút: “Cũng được! Ít nhất ngày cô bé liên hệ với chị là thứ sáu, có lẽ giáo viên là người cuối cùng nhìn thấy bọn họ.” Cậu lại đổi chủ đề hỏi: “Kiều Kiều, vừa rồi ai gọi điện thoại cho chị đấy?”

“Một người bạn.”

“Ừ.” Mạnh Kiều có vẻ không muốn nói nhiều. Ánh mắt cô rạng rỡ nhìn chàng trai chằm chằm: “Cậu thì sao? Cậu có nhớ ra gì chưa? Đi theo tôi như vậy cũng không phải cách hay.”

Biểu cảm của Hạ Tinh Thần hơi ảm đạm, ở dưới ánh trăng hơi tái nhợt, giọng tủi thân như nai con lạc đường: “Tôi cũng không biết, dường như không nhớ nổi tất cả. Nhưng chị đừng đuổi tôi đi.”

“Không có việc gì, từ từ thôi.” Mạnh Kiều dựa vào góc tường.

Cuộc sống hiện tại không có điện và bất kỳ phương tiện giải trí gì giống như thời cổ, hai người không thể làm gì được, không bằng nghỉ ngơi sớm. Mạnh Kiều lấy ra mấy bộ quần áo của người khác từ tủ quần áo, lại vơ vét chăn nhỏ trên ghế, ghép thành hai cái giường giản dị.

“Ngủ đi! Hừng đông chúng ta xuất phát đi tìm.”

“Ừ.”

Hai người ngủ ở góc chết thị giác không bắt mắt, đảm bảo tính an toàn lớn nhất.

Mạnh Kiều nhắm mắt lại, co người ở dưới áo khoác, hà một hơi thật dài. Cô vốn còn định lên kế hoạch tìm kiếm cho ngày mai một lúc, nhưng vì quá mệt nên không khỏi rơi vào trong mộng đẹp.

Đêm khuya.

Keng.

Keng.

Keng.

Trong hàng hiên vang lên tiếng leng keng rung động, hai người bị bừng tỉnh.

Trong bóng đêm, hai người đồng thời mở mắt, nhạy bén nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng leng keng ngoài cửa. Hạ Tinh Thần chỉ ra cửa, làm thủ thế: “Bên ngoài có người.”

Mạnh Kiều gật gật đầu.

Trong cầu thang chật chội truyền đến tiếng lục lạc, lại không hề có tiếng bước chân người đi đường.

Đột nhiên.

Ngoài cửa sổ phía sau cũng xuất hiện âm thanh leng keng leng keng, bọn họ như bị nhốt ở ngay trung tâm lục lạc không thể chạy thoát. Cửa sổ đã bị Mạnh Kiều khóa chặt từ sớm, cô ghé vào cửa kính nhìn vào trong bóng đêm, muốn xem rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ.

Cô gái ghé vào trên kính tìm hiểu, cả người chợt run bắn.

Một bóng đen hiện lên trước mắt cô!

Từ ban công nhảy lên rồi xuống dưới tầng.

“Có người!” Mạnh Kiều nhỏ giọng nói: “Cẩn thận cửa.”

Cả người Hạ Tinh Thần run lên, sau khi bị kinh sợ thì gật mạnh đầu, chú ý sát sao ngoài cửa.

Đột nhiên, đồng tử cậu co lại, chú ý đến bóng đen rậm rạp xuất hiện ở kẹt cửa, sau đó lại biến mất không thấy. Cậu quỳ rạp trên mặt đất nhìn về phía kẹt cửa, im ắng không có gì hết.

Nhưng bên Mạnh Kiều lại khác.

Sau khi bóng đen hiện lên, trái tim cô đập thịch thịch thịch kinh hoàng. Cô muốn thấy rõ rốt cuộc bóng đen kia đi đâu, lại phát hiện bên cạnh ban công có một bàn tay, hai bàn tay, ba bàn tay,… bám vào!

Càng ngày càng nhiều bàn tay bám vào bên cạnh ban công, trong bóng đêm rất nhiều người giống như châu chấu từ bên cạnh ban công leo lên.

Hơi thở của Mạnh Kiều cứng lại, cô nhìn thấy có đầu người chậm rãi nhô lên, sau đó là cổ, ngực, phần eo, tiếp đó bọn chúng từ bên cạnh ban công nhảy lên, đứng ở trên ban công, chỉ cách cô có một cánh cửa sổ.

Càng ngày càng nhiều bóng đen bò lên, Mạnh Kiều không thấy rõ gương mặt bọn chúng.

Những bóng dáng đó giống như một khoảng sương đen đậm đặc, hình dáng đáng sợ đi đến gần hai người.

“Lạch cạch.”

“Lạch cạch.”

Khoá cửa ban công bị xoay, bọn chúng muốn vào!

Mạnh Kiều nhanh chóng dùng bàn học chặn cửa ban công lại rồi vội hỏi: “Ngoài cửa có người không?”

“Không, không có. Làm sao bây giờ?” Hạ Tinh Thần bò dậy, trông bị dọa đến mất lý trí.

“Mở cửa, đi!”

Hạ Tinh Thần không dám đối mặt với thứ ngoài hành lang, nhưng cậu cũng rất nghe lời, cho nên nhắm mắt lại nhanh chóng mở cửa văn phòng ra. Hai người đồng loạt lao ra chạy trốn về phía cầu thang.

Đèn ở cầu thang bị mở ra từ lúc nào không biết, ánh đèn màu trắng lạnh nhanh chóng lập lòe.

Chỗ rẽ cầu thang, bất chợt có mấy bóng người màu đen đứng đó. Dưới ánh đèn, hai người thấy rõ bóng người vậy mà lại là những tác phẩm cây nghệ thuật cao bằng một người ở trong vườn hoa!

Mà dưới những bóng người bị dây leo quấn quanh và mọc đầy cỏ dại đó mơ hồ có thể thấy được từng chỗ máu thịt lẫn lộn và đồng phục kẻ sọc xanh trắng! Đồng tử của bọn họ đã vô cùng vẩn đục, dây leo chui ra chui vào máu thịt như là lưới sắt buộc chặt thi thể.

Người chết.

Người thực vật!

Bóng người dần tiếp cận hai người.

Cầu thang đã không đi được!

Mạnh Kiều đạp cửa chạy trốn về phía một cửa thoát hiểm khác ở cuối hành lang, phía sau, bóng người càng ngày càng dày đặc, có từ ban công leo lên, cũng có từ lối cầu thang bò lên, từng chút tiếp cận hai người đang hoảng hốt chạy loạn.

Dưới ánh đèn tối tăm, bóng dáng đen như mực ngăn chặn cuối hành lang, ép bọn họ tìm một đường khác chạy trốn.

Bên kia cửa thoát hiểm cũng lập loè ánh đèn màu trắng.

Ánh đèn phát ra tiếng điện “Tách, tách, tách”.

Mạnh Kiều thăm dò.

Không có bóng người từ dưới lầu bò lên. Còn may, còn có đường sống.

“Phía trên có người!” Hạ Tinh Thần cau mày nhắc nhở: “Xuống phía dưới đi!”

Hai người điên cuồng theo cầu thang chạy xuống tầng một.

Tầng một có hành lang nối liền với một tòa nhà dạy học khác, bóng đen đuổi theo cũng từ cửa cầu thang đi xuống, vặn vẹo bước về phía trước.

Bọn chúng đi rất chậm, nhưng cảm giác trước sau vẫn duy trì khoảng cách vi diệu với hai người.

“Chạy tiếp về phía trước chính là vườn hoa!” Mạnh Kiều đã nhớ kỹ sơ đồ mặt bằng khi mới bước vào trường học. Cứ đi thẳng tiếp sẽ đến vườn hoa lúc hai người mới vào trường. Trong vườn hoa có tác phẩm làm vườn và bụi cỏ rất cao, lúc trước hai người còn dừng lại ở chỗ đó rất lâu.

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Mạnh Kiều, trong chiếc đầu nho nhỏ không ngừng tự hỏi và nghi vấn liên tiếp.

Bóng đen tiếp cận sau lưng hai người.

10 mét.

8 mét.

5 mét.

Nguy hiểm đến gần trong hành lang chật chội.

4 mét.

3 mét.

Trong đầu Mạnh Kiều vang lên tiếng cười thê lương, nó giống như nhạc nền phim kinh dị quanh quẩn ở trong đầu cô. Trong bóng đêm, cô gái nho nhỏ nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.

Bọn họ không phải đang bị nguy hiểm tới gần.

Bọn họ đang tới gần nguy hiểm!

“Nhanh lên!” Lòng bàn tay và sống lưng Hạ Tinh Thần đều là mồ hôi lạnh. Cậu sợ gần chết, không dám quay đầu lại. Trực giác nhạy bén cho cậu biết khoảng cách giữa những người thực vật kia và mình càng ngày càng gần. Rất nhanh hai người sắp bị những bóng người đó cắn nuốt! Bọn họ sẽ chết! Nhưng sao Mạnh Kiều không nhúc nhích? Có phải bị dọa choáng váng rồi không?

Một bên chân của Hạ Tinh Thần đã bước một nửa ra khỏi cửa lớn khu dạy học, run rẩy lôi kéo Mạnh Kiều phóng vào trong bóng đêm. Đột nhiên cậu bị Mạnh Kiều dùng sức kéo, cả người rụt về.

“Sao thế?” Cậu hỏi.

“Đừng đi ra ngoài.” Mạnh Kiều quay đầu lại nhìn bóng tối im lìm bên ngoài, lập tức đóng cửa khu dạy học lại, ngăn cách mình và vườn hoa.

Hạ Tinh Thần hiển nhiên không biết Mạnh Kiều muốn làm gì: “Chị điên rồi! Chị sẽ chết! Bọn chúng đến! Sắp đến rồi! Mau mở cửa đi!”

Cậu lại muốn mở cửa ra, kết quả tay cậu bị Mạnh Kiều ấn chặt xuống.

“Cậu không muốn chết thì phải nghe tôi.” Mạnh Kiều ấn cửa xuống, không màng tiếng nhạc nền thê lương trong đầu, từ sau túi móc ra một hộp diêm nhỏ, ánh lửa màu cam ấm chiếu sáng bóng tối che lấp nỗi sợ hãi.

2 mét.

1 mét.

Bóng người gần ngay trước mắt, chợt dừng lại.

Mạnh Kiều tiến lên một bước, ném que diêm vào bóng người, lập tức lửa lớn bốc cháy hừng hực. Đốm lửa trong giây lát chạm lên bóng người bùng lên ngọn lửa mạnh, đốt sáng hành lang âm u giống như ban ngày.

Hơn hai mươi bóng người cháy hừng hực, dây leo cháy tí tách, mà cái xác không hồn bên trong phát ra mùi bị đốt cháy.

Hủy diệt đi!

“Leng keng.”

Một cái lục lạc nho nhỏ lăn đến dưới chân Mạnh Kiều.

Cô khom lưng nhặt lên, lục lạc nóng rẫy đã bị nhiễm một tầng màu đen, nhưng cô mơ hồ cảm thấy khá quen thuộc. Cô sờ trong túi, móc ra tấm ảnh lấy từ phòng San San, một cô bé trong ảnh đúng là đeo cái lục lạc nhỏ như vậy.

Ảnh chụp ba người, đã chết hai, chỉ còn lại một mình San San.

Mạnh Kiều nhíu mày, tay cầm ảnh chụp, sau đó mở cửa lớn thông ra vườn hoa.

Cô không bước ra, mà lại đốt một que diêm, quơ quơ trong bóng đêm. Cô nhìn về phía bóng đêm đen đặc, hỏi: “Để tôi đốt hay là tự đi ra.”

Vừa rồi Mạnh Kiều có một vấn đề không suy nghĩ kỹ.

Nếu giết người thì vì sao còn phải lăn lộn ra bóng người để truy đuổi cô. Nếu muốn giết cô thì hoàn toàn có thể im lặng xuống tay, không cần lắc ra tiếng lục lạc để làm cô bừng tỉnh. Hoặc nếu lục lạc kia chỉ là vô tình, vậy cách để tiêu diệt cô có rất nhiều, vì sao phải để ra một con đường sống.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ có đến chỗ đó mới có thể giết người.

Những bóng người đó căn bản không có chức năng giết người.

Tất cả con đường đều chỉ về phía vườn hoa, cho nên cô cần phải dừng lại ở chỗ này.

Ngọn lửa phía sau vẫn cháy bừng bừng, hơi nóng mạnh mẽ lao vào trong bóng đêm vô biên.

“Là đạo cụ à?” Mạnh Kiều lại hỏi: “Đúng là một đạo cụ vụng về, chắc không có năng lực công kích nhỉ? Có muốn thử nhìn tôi đốt chúng luôn không?”

Cô gái nói rồi ném ngọn lửa xuống, kết quả trong bóng đêm một bóng người lưng còng đi ra.

Người nọ mặc quần áo lao công, trên cánh tay quấn quanh dây leo uốn lượn, trên gương mặt màu xanh đậm lộ ra nụ cười biến thái: “Bị chúng mày phát hiện rồi.”
Bình Luận (0)
Comment