Chạy Trốn Waiting For My Love

Chương 55


Tưởng như trái tim đã chết lặng.
Cô buông xuôi tất cả cho số phận.
Cô được phẫu thuật tim thành công.
Trở về quê an dưỡng.
Cô bất ngờ gặp lại một người mà cả đời này cô chưa từng nghĩ và cũng không dám nghĩ đến.Anh xuất hiện ban đầu chỉ là người anh.
Rồi không biết từ lúc nào cô và anh lại đến với nhau.Ở thành phố lớn nhưng cô đơn cô lựa chọn về với gia đình thân yêu.
Và người anh trai kết nghĩa quen qua mạng đã giúp đỡ cô khi cô khó khăn nhất.
Anh luôn ở bên cạnh cô.
Chăm sóc cho cô từng li từng tí.Chuẩn bị rời khỏi thành phố đi thực tập và kết thúc chương trình học.
Thỉnh thoảng cô thường mang theo laptop ra quán cà phê "Waiting" một quán cà phê yên tĩnh giữa phố xa nhộn nhịp.Cô không nhớ bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào? Cô và anh đơn giản chào hỏi nhau.
Hỏi thăm sức khoẻ.
Trùng hợp là mỗi khi cô online đều gặp anh.

Chỉ vài ba câu nói rồi thôi.Vô tình cô nói ra sự cố cô đang gặp phải anh từ quê chạy lên thành phố B đón cô.
Anh luôn nhiệt tình như thế.
Luôn tốt bụng như vậy.
Đơn giản vì cô là bạn của người yêu cũ của anh.Có lẽ, cô không còn một chút nào hy vọng về tình yêu.
Về một người nào đó nữa.
Anh và cô hai người cô đơn lại vô tình gặp nhau.
Vô tình bước lên chiếc xe của tình yêu.
Có thể anh cũng không nghĩ tới nó.
Hai người 2 thế giới và 2 quan điểm trái ngược nhau lại như nam châm hút chặt vào nhau."Em có khỏe không?""Dạ, em khoẻ."Hai người dường như không biết nói gì ngoài hai câu chào hỏi nhau mỗi ngày như một thói quen."Em đang làm gì?""Em đang làm báo cáo, còn anh?""Anh đang làm việc!""Vậy anh làm tiếp đi."Cuộc hội thoại vô vị tẻ nhạt ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện.
Đôi khi, cô cũng quên đi nó.Hai người ở hai phương xa nhau.
Nếu không có sự cố đó.
Có lẽ, em và anh mãi là 2 đường thẳng song song.Xe cô bị hư và các bạn cô đều đã về quê.
Sáng mai cô phải đi thực tập mà xe bus chỉ chở cô được một đoạn.
Khoảng cách từ đường vào công ty còn rất xa.
Trời đã tối khuya cô thật muốn khóc giữa phố.
Mang theo laptop bước vào quán cà phê thân quen với tâm trạng nặng nề.Đèn lại sáng, anh xuất hiện.
Cô thật phiền muộn.
Lấy hết can đảm mặt dày nhắn cho anh."Mai a có đi làm không?""Có""Dạ""Em có việc gì sao?""Anh có thể chở em đi làm được không?""Chở làm sao?"Tôi không biết anh nghĩ là tôi mặt có quá dày hay không? Nhưng lúc này tôi cũng không biết làm sao mai có thể đúng giờ đến công ty được.
Tôi cũng không hy vọng nhiều.
Vì khoảng cách rất xa.
Anh và tôi đều không thân quen cho lắm."Anh lên đây đón em đi làm nhé! Nếu anh bận thì thôi! Không sao.

Em sẽ nghĩ cách khác!"Thật lâu sau đó, tôi chuẩn bị tắt laptop quay về phòng trọ thì tin nhắn vang lên."Mấy giờ em đi làm?""7h""6h30 anh đón em! Cho anh số điện thoại.
Đến anh gọi."Đồng hồ điểm 10h quán đóng cửa.
Tôi nhanh chóng để lại số điện thoại.Cả đêm tôi đều không thể ngủ ngon.
Tôi sợ anh chỉ nói vậy thôi.
Và tôi đã chuẩn bị tâm lý là đi làm trễ.Đồng hồ reo điểm 6h30, tôi ngồi trước phòng trọ ngơ ngác như con nai vàng bị lạc đường.
6h45 số điện thoại lạ gọi tới."Em đang ở đâu?""Em đang trước phòng trọ, anh tới qua cà phê waiting nhìn thẳng vào hẻm nhỏ sẽ thấy em đứng đó""Được, anh tới rồi nà!"Ngồi trên chiếc xe lăn bánh nhanh như gió mà tôi cứ nghĩ thời gian đang trôi rất chậm.
Cảm giác rất lạ.
Hai người xa lạ lại đi chung trên 1 chiếc xe thật ngại ngùng.
Anh và tôi im lặng đến khi tới cổng công ty.
Vừa kịp lúc mấy bạn tôi dưới quê lên tới.
Chúng tôi chào hỏi nhau.
Anh bảo:"Khi nào về gọi anh đón!"Tôi nghĩ anh thật tốt.
Chắc có lẽ không ai xa lạ lại tốt với tôi như vậy.Đối diện với anh tôi không biết nói gì? Sợ nói sai sẽ bị anh chỉnh.
Tôi lại hay ngại ngùng.
Anh khá ít nói và trầm lặng.Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh.

Có lẽ, anh không nhớ hay nhận ra tôi đâu.
Vì ngày đó, anh cầm một bó hoa tươi đẹp trước mặt tôi tặng cho cô bạn thân của tôi.
Lúc ấy, tôi từng ước ao tương lai sẽ có một người cũng tặng hoa cho tôi.
Cuối lớp 12, tôi bắt đầu học trên thành phố B.
Tôi nghĩ chắc chúng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt anh nữa.Tôi nghĩ người đàn ông đó quá lãng mạn.
Cô bạn tôi chắc rất vui.
Tôi bận rộn thi đại học rồi chuyển lên thành phố sau khi nhận được giấy trúng tuyển.Lần thứ 2 tôi gặp anh thì anh là người yêu của bạn thân của tôi.



.

Bình Luận (0)
Comment