Chế Độ Cưng Chiều

Chương 12


Tăng Thư ăn xong thì ra ngoài hành lang cùng mọi người, tình cờ phòng kế bên cũng có người bước ra.

Hai mắt chạm nhau, Tăng Thư hơi bất ngờ nhìn Dương Hàn.

Không phải anh ấy ra ngoài cùng bạn sao?
Trương Kiện Phong đứng cạnh đã nhận ra Tăng Thư.

Anh mấy lần gặp cô ở thang máy thì đã nhớ mặt.

Trương Kiện Phong vui vẻ vẫy tay chào.

Tăng Thư cũng nhận ra Trương Kiện Phong, cô thường gặp anh ở thang máy cùng vợ và con trai.

Cô khách sáo gật đầu chào.

Dương Hàn nhìn Huyền Thiên Phong có ý tứ đứng cạnh Tăng Thư thì trong lòng không vui, ngoài mặt cũng thể hiện rõ.

Dương Hàn đến chỗ Tăng Thư, anh bất ngờ giơ tay đặt lên trán cô:
"Sao trán lại nóng vậy? Em còn không khỏe chỗ nào sao?"
Tăng Thư nhìn sang Du Uyên cùng Du Tử Lãng rồi nhẹ nhàng gạt tay Dương Hàn xuống:
"Tôi không sao, có lẽ trong phòng có chút nóng"
Dương Hàn hai tay ôm lấy hai má cô giữ chặt rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán.

Anh dịu dàng nhắc nhở:
"Tôi để thuốc trên bàn, khi nào về đến nhà em nhớ uống"
Tăng Thư hai mắt trừng anh, cô đẩy nhẹ anh ra, giọng nói không giấu cọc cằn:
"Tôi biết rồi"
Dương Hàn nhếch môi cười, phải, anh chính là cố ý như vậy.

Nhìn gương mặt tối sầm của Huyền Thiên Phong làm anh rất hài lòng.
Du Uyên nhận ra không khí kì lạ giữa hai người, cô đến khoác tay Tăng Thư, mặt cười thích thú:
"Thư Thư, bạn của cậu à?"
Tăng Thư qua loa giới thiệu mọi người với Dương Hàn.

Lúc này Kỷ Triết cùng Trương Kiện Phong cũng đi đến.

Hai người nhìn Tăng Thư thì liền cảm thán.

Cô gái này đang ăn mặc không quá chỉn chu nhưng lại toát ra khí chất mà người khác ngưỡng mộ.

Vẻ mặt kiêu ngạo của cô khi đứng cùng Dương Hàn thì đúng là một đôi.

"Đã gặp nhau rồi vậy chúng ta đi cùng nhau được không?" Trương Kiện Phong tiếp tục nói.

Anh không bỏ lỡ cơ hội nhìn xem lão Dương nhà anh ở cùng Tăng Thư sẽ như thế nào.

"Được a.

Chúng ta đi đua đi" Du Uyên nhanh nhẹn gợi ý chỗ chơi ngay lập tức.

"Đua xe? Cô sao?" Kỷ Triết nhìn cô gái ăn mặc như học sinh trung học của Du Uyên thì nghi ngờ không biết cô đã có bằng lái chưa.


Anh cười nhẹ ý trêu cô.

"Anh..." Du Uyên định mắng người thì gặp ngay ánh mắt của Kỷ Triết liền khép nép đứng sau Tăng Thư, miệng tiếp tục mắng nhỏ: "cười cái gì?"
Du Tử Lãng ngăn lại:
"Không được, hai em lúc nãy uống khá nhiều.

Đua xe nguy hiểm"
"Bọn em đi xem thôi, được không?" Du Uyên nhất quyết đòi đi.

Tăng Thư cũng nói giúp: "Em không đua, chỉ xem thôi.

Anh Lãng, chúng ta đi được không?"
Du Tử Lãng hết cách với hai đứa em này.

Anh gật đầu: "Lát nữa em đừng nuốt lời"
"Vâng" Cả hai đồng loạt đáp.

Mọi người nhất trí đi đến chỗ đua xe gần Tempted.

Dương Hàn trên hành lang lặng lẽ kéo tay Tăng Thư đan vào tay anh.

Cô bị dọa giật mình quay sang giọng nói không nghiêm túc:
"Bác sĩ Dương, anh cứ như vậy tôi sẽ la lớn bi3n thái đó"
Dương Hàn giữ chặt lòng bàn tay lạnh lẽo của cô.

Anh lo lắng nhìn cô mặc đồ mỏng manh trời đêm thế này.

Lát sau ra ngoài gió đêm thổi qua lập tức đóng băng cô mất.

Dương Hàn lặng lẽ xoa xao bàn tay cô vừa nói:
"La gì chứ? Cái gì nên thấy tôi cũng thấy rồi, bây giờ chỉ là mượn tay em một chút"
"Anh...lưu manh!"
Dương Hàn trở nên nghiêm túc, anh đi chầm chậm phía sau mọi người: "Tay em lạnh quá"
Tăng Thư được anh sưởi ấm tay cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cô đâu biết được bên ngoài gió lạnh thế này nên mới ăn mặc mỏng thế này.

Mọi người đi phía trước dần nhận ra Tăng Thư cùng Dương Hàn bị bỏ lại phía sau.

Thế nên tất cả đều đứng lại đợi hai người.

Tăng Thư không muốn để mọi người chờ lâu nên kéo tay anh đi nhanh hơn.

Du Uyên từ xa nhìn một lượt đánh giá Dương Hàn thì gật gật đầu, vẻ mặt suy nghĩ kỹ lưỡng rồi lên tiếng:
"Anh hai, Thư Thư nhà ta sắp bị cướp đi rồi"
Du Tử Lãng ngầm đồng ý.

Anh nhìn ra được.

Nếu cô không đồng ý Dương Hàn không dễ gì chạm vào cô.

Hơn nữa Tăng Thư lại có vẻ rất phối hợp.

Anh nhìn sang Huyền Thiên Phong, đôi mắt sâu như đáy hồ làm người khác không hiểu cậu đang nghĩ gì mới làm Du Tử Lãng bận tâm.


"Vậy chúng ta tự lái xe đến chỗ đua trước rồi gặp nhau ở đó, được không?" Trương Kiện Phong nhìn qua hết một lượt liền nói
"Ừm"
Thế là ai nấy tự đến bãi đỗ xe lấy xe của mình.

Tăng Thư mở khoá xe, ngồi vào trong.

Lúc này Dương Hàn cũng đi theo mở cửa ngồi ở ghế phụ.

Cô giật mình quay sang:
"Làm gì vậy, anh không có xe?"
"Tôi mệt rồi, làm phiền em chở tôi" Dương Hàn cài dây an toàn vào rồi tựa đầu vào ghế thoải mái nói.

"Tôi không làm tài xế miễn phí đâu, lát sau anh nhớ trả tiền" Tăng Thư nhẹ giọng nhắc nhở.

"Được rồi, theo ý em" Dương Hàn nhìn sang cô cười nhẹ.

Giọng nói như dỗ dành trẻ con vậy.

Tăng Thư tay lái rất cừ, cô tuy xuất phát sau nhưng không để mọi người chờ đợi.

Cô nhanh chóng lái xe vào bãi đậu vắng vẻ.

Hôm nay không có cuộc đua nào thú vị nên không có nhiều người đến.

Như vậy cũng tốt, không cần quá náo nhiệt.

"Đến nơi rồi, anh trả tiền đi" Tăng Thư vừa mở dây an toàn vừa nói.

Dương Hàn cũng bật mở dây an toàn.

Anh chống tay lên trán cười lắc đầu:
"Bảo bối, em có biết dựa vào tốc độ của em lúc nãy thì chiếc xe này của em bị giam đi mấy ngày không?"
Anh biết cô nàng rất có cá tính nhưng khi nãy cô rõ ràng là không nhìn đường mà chạy.

Anh lo lắng không biết cô vẫn lái xe như thế này thường ngày sao? Cũng không biết là học lái xe từ ai mà gan lớn như vậy.

Tăng Thư nghe anh nhắc đến thì mới nhận ra bản thân chưa từng nhận phạt lần nào cả.

Cô không biết bản thân may mắn hay chuyện gì nhưng cô thừa nhận bản thân lúc nãy lái xe có chút ẩu.

Chắc là men rượu trong người quá cao rồi.

"Không biết a.

Nhưng bây giờ chúng ta không sao rồi"
"Bảo bối, tôi là lo lắng cho mọi người đi đường không may gặp em" Dương Hàn nhịn không được lại bắt đầu trêu cô.
Đáng ghét! Tăng Thư không nói với anh nữa.

Cô quay mặt đi muốn xuống xe.


Dương Hàn cũng đi theo cô xuống xe.

Anh nhanh chân đến trước mặt cô.

Hai tay chống hai bên giữ cô tựa vào xe.

"Anh lại muốn làm gì nữa?" Tăng Thư nhìn thấy cảnh này có chút quen thuộc.

Cô hơi rụt người lại muốn né tránh ánh mắt như sói của anh.

"Trả tiền" Dương Hàn nói dứt lời liền cúi đầu hôn lấy môi cô.

Tăng Thư cắn chặt răng không chịu mở miệng.

Cô dùng sức không được liền giở trò mèo nhất quyết không phối hợp.

Dương Hàn nhìn cô gái nhỏ không ngoan liền cười nhẹ.

Anh cắn môi cô, Tăng Thư đau lên liền a một tiếng.

Dương Hàn nhân cơ hội làm loạn trong miệng cô một lát rồi mới buông tha.

"Bảo bối, tôi trả như này đã đủ chưa?"
Tăng Thư trừng mắt nhìn anh.

Cô nhón chân, tay đặt lên vai anh, cô mở miệng cắn lấy môi dưới của Dương Hàn.

Cô tàn nhẫn day đi day lại làm Dương Hàn đau đến nhăn cả mặt.

Tuy vậy anh không đẩy cô ra, hai tay đặt lên eo cô giúp cô đứng vững.

Tăng Thư nhìn chỗ cô cắn làm môi anh ứa ra một lằn máu nhỏ mới nguôi đi một chút.

Dương Hàn vẫn giữ eo cô, gương mặt mang ý cười nhìn cô:
"Em cắn ác quá đó"
"Không phải tại anh làm loạn trước sao?" Tăng Thư hai tay chắn ở trước ngực Dương Hàn, hơi thở khó khăn nói.

"Được rồi là lỗi của tôi" Dương Hàn ôm cô vào lòng.

Tay xoa xoa mái tóc mềm của cô.
Lúc này ánh đèn pha của xe bỗng chiếu đến làm hai người hoa cả mắt.

Huyền Thiên Phong ngồi trong xe hai tay nắm chặt vô lăng, hốc mắt đỏ lên.

Cô gái này lại cùng người khác ôm ôm ấp ấp thân mật như vậy!
Tăng Thư không nhìn rõ người ngồi bên trong, đúng lúc Du Uyên cùng những khác đã đến.

Du Uyên đến gõ cửa kính xe Huyền Thiên Phong, anh nhìn cô một cái rồi tắt máy xe ra ngoài.

Trong lòng một bụng tức làm Huyền Thiên Phong vẻ mặt tối sầm đáng sợ.

Du Uyên cũng không dám đến gần.

Kỷ Triết đến chỗ Dương Hàn, anh tinh mắt nhìn ra vết trầy ở môi Dương Hàn.

Anh chỉ ngay vào nơi đó trên môi mình, giọng nói lãnh đạm:
"Môi bị trầy rồi, cậu làm sao vậy?"
Tăng Thư nghe vậy hơi chột dạ nhìn sang Dương Hàn.

"Không sao, tự làm tự chịu thôi" Dương Hàn ám muội nhìn Tăng Thư.


Kỷ Triết nhìn theo ánh nhìn của Dương Hàn.

Anh nhận ra son môi của Tăng Thư bị lem đi không ít thì liền hiểu ra.

Kỷ Triết khẽ thở dài, đúng là tự làm tự chịu.
______________________________________________
Trương Kiện Phong đua trước nhưng đã thông thả cán đích đầu tiên.

Anh đi đến chỗ ngồi cùng Du Uyên và Tăng Thư trò chuyện.

Lượt tiếp theo chỉ có 4 người: Dương Hàn, Kỷ Triết, Du Tử Lãng và Huyền Thiên Phong.

Du Uyên thích thú kêu gọi cá cược:
"Thư Thư, cậu cược ai?"
Tăng Thư nhìn qua một lượt, cô do dự không biết chọn ai.

Trương Kiện Phong đột nhiên lên tiếng:
"Không cần đắn đo, Kỷ Triết cùng Dương Hàn là ngang tài ngang sức.

Nhưng nếu là em, anh sẽ chọn Dương Hàn"
Du Uyên chen vào: "Anh hai của em cũng rất cừ đó"
Trương Kiện Phong nhếch môi cười: "Vậy anh cược Kỷ Triết"
Tăng Thư vẫn còn suy nghĩ, lần trước khi đua với Huyền Thiên Phong thì cô biết anh là tay lái giỏi.

Kĩ thuật tốt lại còn liều.

Hơn nữa Trương Kiện Phong đã theo phía hai người bạn tốt của mình.

Du Uyên đã cược cho Du Tử Lãng.

Tăng Thư cảm thấy nên ủng hộ Huyền Thiên Phong, giảm bớt sự cô đơn của anh.

"Em cược Huyền Thiên Phong"
Trương Kiện Phong không biết Dương Hàn nghe được sẽ như thế nào.

Anh bỗng đứng lên, giọng nói vừa to vừa rõ:
"Lão Kỷ, tôi cược cậu.

Lái đàng hoàng vào!"
Du Uyên không để thua, cô đứng lên hét lớn:
"Anh hai, đừng để em mất mặt!"
Dương Hàn thấy Tăng Thư không hề có động tĩnh, cô chắc chắn có trong vụ cược này.

Chỉ còn anh và Huyền Thiên Phong, anh rất muốn biết cô cược ai.

Dương Hàn nhìn về phía Tăng Thư, cô không trốn đi mà nhìn thẳng mắt anh.

Dương Hàn vì vậy cứ đinh ninh cô cược cho anh.

"Anh Phong, Thư Thư cược anh đó, lái tốt vào!" Du Uyên phấn khích la lớn đảm bảo bốn người bên dưới nghe được.

Dương Hàn nghe thấy rõ.

Mặt anh rất nhanh không còn chút vui vẻ nào.

Ngược lại Huyền Thiên Phong vừa bất ngờ lại cong môi cười.

Anh nhìn về phía Tăng Thư rồi nháy mắt với cô.

Cô gái, em biết chọn đó!

Bình Luận (0)
Comment