Chế Tạo Hào Môn

Chương 262

Ông ta rất muốn móc nối quan hệ với những nhân vật như thế nhưng công việc kinh doanh của ông đến giờ chủ yếu là tập trung ở mảng buôn bán xe hơi, không dính dáng đến mảng kinh doanh của Hoắc Khải một chút nào. Bây giờ, ở đâu cũng có người muốn nịnh nọt Hoắc Khải để thuận tiện ôm đùi mấy người Miêu Nhất Khoa, sao có thể đến lượt người chẳng có tí liên quan nào như ông ta.

Tiêu Gia Bình cũng tự biết rằng tạm thời chưa thể gây dựng quan hệ với Hoắc Khải nên luôn cảm thấy chán nản, thế mà bây giờ, ông ta lại thấy Hoắc Khải xuất hiện ở cửa hàng 4S của mình.

Nhân vật mới nổi xuất hiện ngay trước mắt, làm sao Tiêu Gia Bình có thể để tuột mất cơ hội này.

Ông ta lập tức quay lại, đi về phía Hoắc Khải, quản lý Trương đang đứng trên đoạn đường mà ông ta sẽ đi qua, thấy ông chủ đang đến bên này thì nhất thời kích động không thôi. Anh ta còn cho rằng ông chủ đặc biệt đến tìm mình.

Anh ta vội vàng bước lên trước để đón tiếp, gật đầu, khom lưng nói: “Ông chủ Tiêu, sao hôm nay ông lại có thời gian đến cửa hàng thế ạ. Để tôi đi pha một tách trà mời ông”.

“Không cần, tôi không uống”, Tiêu Gia Bình tuỳ tiện đáp, sau đó như nghĩ đến điều gì, hỏi: “Ở đây cậu có trà gì?”

“Trà Đại Hồng Bào thượng hạng của núi Vũ Di, hơn ba ngàn tệ nửa cân”, quản lý Trương vội vàng trả lời.

Tiêu Gia Bình ừ một tiếng, đối với ông ta mà nói thì loại trà này vẫn chưa ngon lắm, chỉ thuộc loại bình thường. Nhưng mà ngàn năm ông ta mới tới đây một lần nên cũng không chuẩn bị trà ngon ở đây.

Do dự một lát, ông ta nói: “Vậy cậu đi pha hai tách trà mang qua đây. Đợi một chút, hai người bên kia đến chung phải không?”

Giản Tư Tư đang nói chuyện với Hoắc Khải, Tiêu Gia Bình không nhớ ở trong cửa hàng có nhân viên nào như thế, hơn nữa cô ấy cũng không mặc đồng phục.

Quản lý Trương nhìn qua bên đó, anh ta vẫn chưa kịp nghĩ ra tại sao Tiêu Gia Bình lại bảo pha hai tách trà nhưng sếp lớn yêu cầu thì anh ta đương nhiên sẽ làm ngay.

“Hai người kia à. Tôi đang muốn nói với ông, hai đứa nhóc đó nói không có lý lẽ, đến cửa hàng chúng ta mua xe lại nói xe có vấn đề. Tôi bảo kỹ thuật viên kiểm tra cái xe đó hai lần mà họ vẫn không tin. Sếp à, ông đừng giận, tôi sẽ bảo họ lái xe đi luôn bây giờ!”, quản lý Trương vừa nói vừa đi về phía Hoắc Khải.

Tiêu Gia Bình vội vàng kéo anh ta lại, sắc mặt u ám nói: “Cậu nói những lời khó nghe với cậu ấy rồi à?”

“Không phải vậy. Tôi làm việc rất chuyên nghiệp, sao có thể nói ra lời khó nghe, nhưng cái người này…”

Những lời nói sau đó của quản lý Trương, Tiêu Gia Bình cũng không muốn nghe. Ông ta chỉ muốn xác nhận là nhân viên của mình có đắc tội lớn với Hoắc Khải không là được rồi.

Không để ý đến quản lý Trương nữa, Tiêu Gia Bình tiếp tục rảo bước đi về phía Hoắc Khải.

Quản lý Trương cho rằng sếp lớn muốn đích thân giải quyết tranh chấp, vội vàng bước lên trước, nói: “Tổng giám đốc Tiêu, việc này cứ để tôi xử lý là được, thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, nên…”

Anh ta còn đang nói thì hai người đã đi đến phía bên kia.

“Ngậm cái miệng của cậu lại, sao mà nói lắm lời thừa thãi thế!”, Tiêu Gia Bình mất kiên nhẫn quát lên, sau đó nhoẻn miệng cười, chủ động giơ tay ra bắt tay Hoắc Khải: “Anh Lý, chào anh, thật trùng hợp, không ngờ được lại gặp anh ở đây!”

Ông ta vừa nói ra câu này thì quản lý Trương cũng ngây cả người. Kiểu dùng kính ngữ như vậy khiến anh ta có chút hoang mang?

Anh Lý? Anh?

Tại sao sếp lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với thằng nhãi này? Đây không phải là người mua hạng xe hạng E và xe hạng C thôi sao? Cùng lắm chỉ có thể coi là tầng lớp trung lưu.

Mà Hoắc Khải lại nhìn Tiêu Gia Bình, hỏi: “Ông là ai?”

Anh không có ý muốn bắt tay khiến Tiêu Gia Bình cảm thấy có chút sượng mặt, nhưng cũng không để ý mà tự nhiên thu tay về rồi giới thiệu nói: “Tôi là ông chủ của cửa hàng này, Tiêu Gia Bình. Anh Lý đến cửa hàng của tôi mua xe, đúng là như rồng đến nhà tôm. Không biết anh Lý muốn mua xe gì? Đã quyết định được chưa?”

“Tôi đã quyết định rồi, nhưng chất lượng phục vụ ở cửa hàng của các ông khiến tôi muốn lấy lại tiền”, Hoắc Khải nói.

Vừa rồi, Tiêu Gia Bình đã nghe quản lý Trương nói rồi. Tuy rằng không biết sự việc cụ thể thế nào nhưng cho dù là do nguyên nhân gì thì họ tuyệt đối không thể đắc tội người đàn ông đang được rất nhiều nhân vật lớn chú ý này.

Coi như anh cố ý soi mói thì cũng phải chịu.

Tiêu Gia Bình vẫn cười tươi như lúc trước rồi nói: “Có lẽ là có hiểu lầm gì đó. Thế này đi, những điều kiện anh đưa ra chúng tôi sẽ đều chấp nhận, muốn đổi xe hay lấy lại tiền đều được, coi như kết thêm bạn bè”.

“Không chỉ đổi xe mà còn phải bồi thường ba lần tiền xe”, Hoắc Khải nói.

Không phải là thái độ của Tiêu Gia Bình tốt thì anh sẽ nương tay, dám lấy chiếc xe đã thay động cơ bán cho khách thì người làm ông chủ phải chịu trái đắng như vậy.

Tiêu Gia Bình vừa nghe xong thì sững người. Đổi xe hoặc là lấy lại tiền thì ông ta không thấy có vấn đề gì, nhưng bồi thường ba lần tiền xe thì có vẻ hơi quá rồi.

Dù ông ta muốn tạo quan hệ với Hoắc Khải cũng không thể vô duyên vô cớ bị người khác lừa tiền như thế. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ta còn coi ông ta ra gì nữa!

Do đó, nụ cười trên môi Tiêu Gia Bình cũng nhạt dần, nói: “Tôi không hiểu lời nói này của anh Lý là thế nào. Nếu chất lượng phục vụ có vấn đề thì cũng không thể bồi thường nhiều như thế?”

“Có cần đền nhiều như vậy hay không thì ông nên hỏi quản lý Trương này. Tôi nghĩ, anh ta sẽ có một giải thích hợp lý”, Hoắc Khải nói.

Tiêu Gia Bình quay đầu nhìn quản lý Trương, hỏi: “Có chuyện gì?”

Quản lý Trương vội vàng lắc đầu, nói: “Tôi không biết anh đây nói vậy là có ý gì”.

“Tư Tư, mở camera điện thoại của cô ra”, Hoắc Khải quay lại nói với Giản Tư Tư.

Khi Giản Tư Tư mở camera, bắt đầu tìm góc độ chuẩn xác để quay video, Hoắc Khải mới nói với quản lý Trương: “Bây giờ tôi chỉ hỏi anh một câu, chiếc xe C260L mà anh bán cho Giản Tư Tư có phải là xe mới, nguyên đai nguyên kiện, đảm bảo không có bất kỳ sự gian lận nào?”

Nếu là mấy phút trước hỏi như thế thì quản lý Trương chắc chắn sẽ không mảy may do dự mà gật đầu nói đúng.

Nhưng bây giờ, điện thoại đang quay anh ta, Tiêu Gia Bình thì đứng bên cạnh, trong lòng anh ta bỗng nhiên có chút bất an.

Anh ta tin tưởng kỹ thuật viên kia nhưng bây giờ, tại sao tim lại đập nhanh như thế?

Khi quản lý Trương đang do dự, nói năng úp mở, quanh co thì Tiêu Gia Bình lập tức hiểu ra, trong chuyện này có gì đó khuất tất. Nếu không, Hoắc Khải sẽ không đến đây và nói muốn đền bù ba lần tiền xe.

Ông ta không biết có gì mờ ám, chỉ duy nhất một điều chắc chắn là ông ta cũng không quan tâm.

Nghĩ vậy, Tiêu Gia Bình cũng rất quả quyết, vội nói: “Nếu anh Lý đã nói vậy thì chúng tôi sẽ bồi thường. Thế này đi, chúng ta lên lầu uống tách trà. Tôi sẽ báo kế toán kết toán khoản này”.

Hoắc Khải lắc đầu nói: “Thời gian của tôi không nhiều, cứ đợi ở đây đi. Trong mười phút, dù có lấy được tiền bồi thường hay không thì chúng tôi vẫn phải đi”.

Thái độ kiên quyết của anh khiến Tiêu Gia Bình cũng không nói được gì, sợ nói nhiều sẽ phản tác dụng.

Vì đã đồng ý với Hoắc Khải nên ông ta cũng không hỏi gì nữa mà báo ngay với kế toán dựa vào giá chiếc xe mà Giản Tư Tư mua mà trả lại tiền còn đền bù gấp ba.

Thấy thái độ của ông ta khá hợp tác, Hoắc Khải cũng không muốn gây phiền phức nên bảo Giản Tư Tư xoá video trước mặt Tiêu Gia Bình, sau đó rời khỏi cửa hàng 4S.

“Anh Lý đi nhé, nếu lần sau cần gì thì cứ gọi trực tiếp cho tôi là được, mọi người đều là bạn bè cả mà!”, Tiêu Gia Bình nhiệt tình tiễn ra tận cửa, rồi đưa danh thiếp cho Hoắc Khải.

Hoắc Khải nhận lấy tấm danh thiếp, khẽ gật đầu rồi rời đi.

Nhìn theo bóng lưng họ rời đi, nụ cười trên mặt Tiêu Gia Bình dần nhạt đi mà thay vào đó là vẻ mặt u ám.

Ông ta quay sang, nhìn quản lý Trương đang run rẩy ở bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

Từ khi Tiêu Gia Bình đồng ý hoàn trả số tiền bằng ba lần tiền mua xe, quản lý Trương đã biết chuyện này không thể cứu vãn rồi. Anh ta tin tưởng rằng kỹ thuật viên đã làm rất sạch sẽ, không thể bị phát hiện nhưng lại không dám khuyên Tiêu Gia Bình.

Bởi vì biểu hiện của Tiêu Gia Bình từ đầu đến cuối đều tỏ ra là muốn lấy lòng người kia. Mà đã là lấy lòng thì dù có tin lời anh ta hay không, ông cũng tuyệt đối không vì chút tiền đó mà đắc tội với người ta.

Bây giờ, Tiêu Gia Bình hỏi về việc này, quản lý Trương cũng không dám giấu, chỉ đành thành thật nói: “Lúc trước, động cơ của chiếc xe đó bị lỗi nên khách hàng trả lại xe. Sau đó chúng tôi mua một động cơ mới từ nhà máy rồi thay thế cái bị hỏng. Việc này do lão Hoàng đích thân cử người làm, mọi chi tiết đều được xử lý hoàn hảo. Anh ta không thể phát hiện. Người này yêu cầu hoàn trả ba lần tiền mua xe chỉ là doạ chúng ta, anh ta…”

Anh ta còn chưa nói xong, Tiêu Gia Bình đã đạp cho một phát rồi quát tháo ầm ỹ: “Đồ khốn nhà cậu còn nói nữa! Làm mất uy tín của cửa hàng lại còn đắc tội với khách quý của ông đây! Cái con mẹ nó, ai bảo cậu làm chuyện này!”

Tiêu Gia Bình cứ nói một câu thì lại đạp một phát, quản lý Trương bất ngờ không kịp tránh, bị đạp trúng, té lăn ra đất.

Không ai dám tới ngăn lại. Đó là sếp lớn đấy. Kẻ thần kinh mới vì một quản lý kinh doanh mà đắc tội với sếp lớn.

Bình Luận (0)
Comment