Chế Tạo Hào Môn

Chương 270

Giản Tư Tư thương lượng với Ninh Thần trước về chuyện mua cổ phần. Sự hiểu chuyện của cô ấy khiến Ninh Thần rất tán thưởng. Có một nhân viên cấp dưới không tham rẻ mà còn rẻ những bốn trăm ngàn là một điều hiếm gặp.

Bây giờ, có rất nhiều người vì tranh nhau mấy trăm tệ mà có thể từ bạn tốt biến thành kẻ thù.

“Tám trăm ngàn, tám mươi cổ phiếu. Sau khi trở lại, cô đăng ký rồi ký hợp đồng là được”, Hoắc Khải nói.

“Hả? Sao có thể như thế được, tôi đã nói chỉ cần bốn mươi cổ phiếu mà!”, Giản Tư Tư vội vàng xua tay.

“Nếu cô cảm thấy áy náy khi cầm khoản tiền này thì về sau hãy nỗ lực hết mình làm tốt công việc. Hi vọng cô có thể dùng hành động thực tế để kiếm được về cho công ty phần lợi ích còn nhiều hơn bốn trăm ngàn này”, Hoắc Khải nói.

“Chị cũng nghĩ vậy”, Ninh Thần nói tiếp: “Tư Tư rất có năng lực, chỉ cần cố gắng hơn nữa thì sau này nhất định sẽ là một trợ thủ đắc lực của chị. Bốn trăm ngàn này vốn dĩ thuộc về em, mà dù cho nó không thuộc về em thì cũng coi như là tiền thưởng chị tạm ứng cho em”.

Thấy hai sếp chồng sướng vợ tuỳ, khoé mắt Giản Tư Tư dần dần đỏ ửng.

Đối với một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học mà nói thì khoản tiền bốn trăm ngàn chưa đủ để khiến cô ấy làm trâu làm ngựa cho họ nhưng trong lòng cô lại cảm động mãi không thôi.

Vẫn là câu nói đó, trong xã hội vật chất này, không có gì khiến bạn dễ xúc động bằng việc một người không tham tiền tài của bạn.

“Chủ tịch, tổng giám đốc Ninh, hai người yên tâm, sau này em nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối không phụ sự hi vọng của hai người!”, Giản Tư Tư đỏ mắt nói.

Ninh Thần cười ôm lấy cô ấy, nói: “Nhóc con lớn thế này rồi còn khóc nhè, người khác nhìn thấy lại tưởng bọn chị bắt nạt em”.

Giản Tư Tư nghe lời nói trêu chọc của cô thì ngại ngùng đỏ cả hai má. Lúc này, Hoắc Khải lên tiếng: “Không còn sớm nữa, thu dọn rồi tan ca đi thôi, chúng ta còn phải đi đón Đường Đường nữa”.

Ninh Thần cũng không phản đối. Từ ngày đầu tiên kinh doanh, Hoắc Khải đã từng nói với cô, cho dù bận thế nào thì vẫn phải đặt chuyện của người thân và con cái lên hàng đầu.

Đừng quên mất mục đích của việc kiếm tiền là gì. Không phải để một cá nhân hưởng thụ mà là khiến người nhà có một cuộc sống tốt hơn!

Nếu như không quan tâm người nhà có hạnh phúc, vui vẻ hay không mà cả ngày chỉ biết bận rộn làm ăn, vậy kiếm tiền có ý nghĩa gì nữa?

Do đó, bình thường có bận rộn thế nào thì khi đưa đón Đường Đường đi học, làm cơm ăn cơm thì cả nhà sẽ đều chủ động dừng tay hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi trong ngày này.

Vì thế mà Ninh Thần cũng dưỡng thành thói quen rồi.

Khu nhà bếp đã có người của cơ sở đào tạo trông nom còn có hai điện thoại live stream tất cả những gì diễn ra ở đây trong hai mươi tư giờ. Cho nên, gần như không cần lo lắng những đầu bếp sẽ làm sai quy trình, nếu không ngay hôm sau chắc chắn sẽ có người báo lại cho Ninh Thần.

Nói ra mới thấy, làm đầu bếp cũng rất vất vả. Mỗi ngày họ đều phải tăng ca rất muộn, chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn theo dự tính của ngày hôm sau.

Về nhà nghỉ ngơi chưa được mấy tiếng đồng hồ thì đã phải quay lại để tiến hành công đoạn giao cho đơn vị chuyển phát để đưa đồ đi.

Từ bếp ăn đến điểm nhận hàng của công ty chuyển phát rồi lại đến ga tàu, ngày nào cũng phải đi như vậy khiến cho ai cũng như con thiêu thân cần cù bận rộn không ngừng.

Đương nhiên, công việc đúng là có chút lu bù nhưng có thể kiếm được nhiều tiền.

Ngoài lương cố định trả cho cơ sở đào tạo, Hoắc Khải còn cố ý tăng thêm phúc lợi cho những đầu bếp này, ví dụ như sau tám tiếng làm việc chính thức, nếu tăng ca thì cộng thêm mười tệ mỗi tiếng.

Nếu như bình thường, họ tăng ca hơn chín tiếng một ngày thì chỉ tính lương tăng ca một tháng đã được gần ba ngàn tệ.

Những người trẻ tuổi vừa mới vào cơ sở đào tạo chưa lâu, vẫn đang học nghề thì nào ai nghĩ đến việc mình lại đạt được đãi ngộ như vậy.

Hơn nữa, khoản tiền này không qua tay của cơ sở đào tạo mà dùng tiền mặt phát trực tiếp cho những đầu bếp.

Do đó, cơ sở đào tạo có chút không vui. Nếu tiền trong tay họ thì chắc một phần năm số tiền đến được tay những đầu bếp này đã tốt lắm rồi.

Nhưng bây giờ, họ cũng không dám đắc tội với Hoắc Khải. Ai cũng biết, cửa hàng này cần một số lượng lớn đầu bếp, hơn nữa lại không giới hạn trình độ, chỉ cần họ có thể phân chia đồ ăn là được. Dù sao, những món đồ ăn kiêng, ngoài một vài loại thịt thì hầu hết đều là các loại hoa quả, rau củ rửa sạch rồi thái ra thành miếng.

Đã có không ít cơ sở đào tạo nghe ngóng được chuyện ở đây đều chủ động tới liên hệ. Nếu họ dám làm trái ý Hoắc Khải thì chỉ cần phút mốt là sẽ có người thay thế bọn họ.

Trước đây, Hoắc Khải tính theo lương của mỗi đầu bếp là một ngàn năm trăm tệ để trả cho cơ sở đào tạo. Khoản tiền này, cơ sở đào tạo lấy hai phần ba, tức là lấy của mỗi người một ngàn tệ.

Đến nay, họ đã tuyển khoảng hai trăm học viên, tính ra mỗi tháng thu nhập thêm hai trăm ngàn tệ!

Vốn dĩ, học viên còn phải trả học phí cho cơ sở đào tạo, nếu không, ai dạy họ thái rau, xào thức ăn chứ?

Tính toán trước sau, ai mà nỡ để mất mối làm ăn chứ?

Họ không dám đắc tội với Hoắc Khải nhưng lại không có chút lòng thương những học viên kia, trong năm trăm tệ thì lại lấy của mỗi người thêm hai trăm.

Ai có ý kiến thì cứ việc lên tiếng. Hôm nay có ý kiến, ngày mai đổi ngay người khác, dù sao những học viên muốn đến đây làm việc nhiều lắm.

Mỗi tháng chỉ phát lương cho những đầu bếp thì đã tiêu tốn gần triệu tệ. Đây không phải là con số nhỏ, nhưng cả Hoắc Khải và Ninh Thần đều không xót của chút nào.

Đến giờ, số lượng đồ ăn kiêng bán ra đã sắp đạt được con số ba mươi ngàn suất mỗi ngày, trung bình mười lăm tệ, vậy tổng doanh thu mỗi tháng là hơn mười ba triệu tệ. Tuy giá vốn của nguyên liệu cũng cao hơn so với ngành thực phẩm phổ biến nhưng sau khi trừ tất cả chi phí thì lợi nhuận cũng đạt được khoảng 20%, tương đương gần ba triệu.

Mức bán chạy của đồ ăn kiêng, một phần dựa vào hoạt động, phần khác thì do món ăn có hội tụ đủ ba yếu tố: mùi vị ngon, nguyên liệu cao cấp, giá cả hợp lý.

Mà trong đó, đầu bếp cũng là một nguyên nhân quan trọng

Nếu đầu bếp không có tâm thì dù có dùng nguyên liệu cao cấp, thức ăn nấu ra sẽ vẫn khó nuốt.

Vì thế, cho dù lương của đầu bếp gần bằng một phần ba lợi nhuận thì Hoắc Khải và Ninh Thần cũng chưa từng nghĩ đến chuyện giảm lương của họ mà sẽ tiếp tục tìm biện pháp khác để giảm giá thành sản phẩm bù vào phần lương của đầu bếp.

Những đầu bếp nhận được càng nhiều lương thì càng có động lực làm việc, khi làm đồ ăn cũng sẽ có tâm hơn.

Đây cũng là một vòng tuần hoàn tốt không cần phải phá vỡ.

“Mọi người vất vả rồi. Hẹn gặp lại ngày mai”, Ninh Thần vẫy tay chào tạm biệt để ra về.

Rất nhiều đầu bếp hớn hở quay đầu lại cười vui vẻ đáp lời: “Bà chủ đi cẩn thận nhé!”

“Ông chủ phải đối xử với bà chủ thật tốt nhé!”

“Lại thêm một ngày biết ơn bà chủ trôi qua!”

Tiếng cười nói rộn ràng không ngớt. Ninh Thần là bà chủ vừa xinh đẹp, vừa hào phóng lại dịu dàng có tiếng trong mắt những chàng trai đầy nhiệt huyết này. Trước đây có người của cơ sở đào tạo, vì chuyện lương tăng ca mà nói xấu sau lưng Ninh Thần. Thế là người đó đã bị mấy đầu bếp học việc này chỉ mặt mắng cho một trận.

Những người trẻ tuổi này mặc kệ tương lai gì đó, trong mắt của họ, Ninh Thần thật sự là một tiên nữ. Ai dám nói nữ thần không tốt thì chắc chắn là người đó muốn tìm cái chết!

Fan não tàn không có lý trí như thế khiến cho người của cơ sở đào tạo sợ cơn giận họ lây lan nhanh không khống chế được lại có người nói cho Ninh Thần biết thì mối làm ăn này coi như xong, nên đành phải xin lỗi.

Nếu không, có lẽ thật sự sẽ bị đám nhóc này đánh cho một trận.

Một bên là ông chủ gắng sức ăn bớt công sức lao động của họ, một bên là tiên nữ xinh đẹp, lương thiện phát lương tăng ca cho họ. Đến kẻ ngốc cũng biết, ai là người tốt.

Nghe thấy tiếng hoan hô sau lưng, Giản Tư Tư rất đắc ý nói với Hoắc Khải: “Chủ tịch, tổng giám đốc Ninh được nhiều người yêu mến lắm đấy, anh phải giữ thật chắc vào!”

“Em đừng nói vớ vẩn”, Ninh Thần vội vàng nói.

Tuy cô biết Giản Tư Tư chỉ nói đùa nhưng kiểu đùa cợt làm ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng như này thì cô không thích.

Giản Tư Tư cũng biết lời vừa nói ra không ổn lắm, lè lưỡi, không nói tiếp nữa.

Ba người đi đến cửa tiệm thì Ninh Thần nói với Giản Tư Tư: “Chị còn phải đi đón Đường Đường, em định đi thế nào?”

“Em cũng gọi xe, ngồi xe bus không có chỗ ngồi mệt chết đi được”, Giản Tư Tư nói.

“Tôi lái xe đưa cô đi”, Hoắc Khải nói.

Ninh Thần ngạc nhiên nhìn anh: “Anh lấy xe ở đâu ra?”

“Sáng nay không phải là anh đi mua xe à, cửa hàng 4S đó vừa hay về một chiếc xe mới, sau khi từ chỗ Phan Tư Mễ trở về thì anh đi lấy xe”, Hoắc Khải vừa nói vừa chỉ vào chiếc Mercedes-Benz E-Class 4MATIC đang đỗ ở bên kia đường, nói: “Em nhìn kia, chính là chiếc xe kia”.

“Oa, anh lấy xe nhanh thế! Chiếc xe này đỗ trên đường cảm giác còn đẹp hơn ở trong cửa hàng 4s!” Phan Tư Mễ tỏ vẻ khoa trương hô lên.

“Từ trước đến nay, Mercedes vẫn luôn nổi tiếng về ngoại hình và nội thất rất được lòng phái nữ”, Hoắc Khải nói.

“Anh nói như là đàn ông các anh không thích Mercedes không bằng. Tôi thấy trên đường, đàn ông đi Mercedes còn nhiều hơn phụ nữ”, Giản Tư Tư nói.

Bình Luận (0)
Comment