Chế Tạo Hào Môn

Chương 301

Sau khi lần lượt giới thiệu, cả hai dần dần tiếp cận máy chủ. Phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm không có cáp mạng bên ngoài, tất cả các máy tính đều được kết nối bằng mạng nội bộ, chỉ là cách ly vật lý đơn giản nhưng lại đủ để khiến cho bất kỳ hacker nào cũng cảm thấy bất lực.

Tuy nhiên, một khi đã được phép bước vào phòng, thì mọi bí mật đều được phơi bày.

Kỹ thuật viên của phòng R&D vốn đã ngà ngà say nên không biết rằng Ninh Hạo Bân đã lén mở máy điện thoại ghi lại mọi thứ ở đây, bao gồm những dụng cụ và mô hình nào được sử dụng, cách cài đặt và kết nối, tất cả đều được ghi lại rõ ràng.

Điều khiến cho Ninh Hạo Bân hài lòng hơn cả chính là, tờ công thức thức uống giảm cân mới nhất của công ty cũng đang được đặt mở ra ở trên bàn.

Từng xấp giấy mỏng chồng lên nhau đã cho thấy tất cả những sự vất vả của phòng R&D trong nhiều ngày qua.

Ninh Hạo Bân lén lút chụp ảnh nội dung của những giấy tờ này, cách này cũng giúp cho anh ta tránh được nhiều rủi ro hơn cách sao chép dữ liệu bằng đĩa U.

Sau khi quay phim và chụp lại mọi thứ cần thiết, Ninh Hạo Bân lại tỏ vẻ không hứng thú nữa, kéo các kỹ thuật viên của bộ phận R&D rời khỏi đó.

Ngày hôm sau, Hoắc Khải và Ninh Thần đến công ty để tổ chức một cuộc họp ngắn, chủ yếu là để thảo luận xác định mục tiêu của giai đoạn tiếp theo và kế hoạch tiếp thị.

Chiến dịch Toàn dân giảm cân vừa kết thúc, nếu cứ thực hiện lại những hoạt động tương tự thì có vẻ hơi lạc hậu, hơn nữa còn có thể khiến cho khách hàng cảm thấy mệt mỏi khi liên tục tiếp nhận những loại quảng cáo tương tự như vậy.

Vì vậy, mục tiêu của giai đoạn tiếp theo chủ yếu là duy trì tình hình ổn định hiện tại. Đồng thời, phòng R&D phải nghiên cứu phát triển thêm các dụng cụ thể thao và đồ uống giảm cân có hương vị phù hợp với thị hiếu của người tiêu dùng càng sớm càng tốt.

Không sai, mục tiêu kinh doanh tiếp theo của Hoắc Khải chính là các dụng cụ thể thao.

Theo ý tưởng của anh, giá của những dụng cụ thể thao này tuyệt đối không được quá đắt đỏ, tốt nhất là chỉ cần bỏ ra vài chục tệ cũng có thể mua được một thiết bị tốt. Như vậy thì mọi người đều có thể mua được mà không cần phải tốn thời gian cân nhắc hay đầu tư quá nhiều tiền bạc.

Ngoài ra, phương pháp sử dụng dụng cụ thể thao cần đơn giản và dễ hiểu. Từ trẻ em ba tuổi đến cụ già tám mươi tuổi, tất cả đều có thể sử dụng được.

Điều này đòi hỏi hình thức của các dụng cụ thể thao phải đơn giản, điều phức tạp duy nhất là bên nghiên cứu phải có hiểu biết nhất định về cấu trúc cơ thể con người.

Nếu như khách hàng không cảm thấy thoải mái với nó, sẽ rất khó để có thể tạo nên danh tiếng tốt cho công ty.

Một số cổ đông đã đưa ra ý kiến phản đối, bởi vì mặc dù dụng cụ thể thao và sản phẩm giảm cân có liên quan đến nhau nhưng lại thuộc về hai nhóm ngành khác nhau.

Sản phẩm giảm cân của công ty vẫn còn đang hot, nếu đột ngột chuyển hướng sang phát triển một nhóm ngành hàng khác sợ rằng sẽ không thành công, hơn nữa nếu như thị trường không chấp nhận sẽ còn dễ gây ra tác dụng ngược.

Về vấn đề này, Hoắc Khải không giải thích gì mà chỉ yêu cầu phòng R&D đưa ra kết quả trong thời gian sớm nhất.

Người khác có thể coi thường các loại tiện ích chỉ đáng giá từ mười mấy đến hai mươi tệ, nhưng Hoắc Khải lại không nghĩ như vậy.

Hơn ai hết, anh hiểu rõ rằng cách nhanh nhất để thành công ở đất nước này không phải là tìm ra một dự án phù hợp, cũng không phải là sản xuất ra một sản phẩm có chất lượng tốt nhất thế giới, mà chính là phải đáp ứng được nhu cầu của hầu hết người tiêu dùng.

Vậy nhu cầu của hầu hết người tiêu dùng là gì?

Không gì ngoài giá rẻ.

Theo kết quả khảo sát mức thu nhập quốc gia mới nhất, hơn một nửa số người dân trong nước hiện có thu nhập hàng tháng dưới một ngàn năm trăm tệ.

Điều này cho thấy rằng các sản phẩm mà hầu hết mọi người có thể mua được đều là hàng cấp thấp.

Quan sát kỹ lưỡng những công ty nào đang phát triển nhanh chóng trong vài năm qua, thì thấy hầu hết những công ty này đều bắt đầu từ việc kinh doanh mặt hàng bình dân, còn những doanh nghiệp gia nhập vào phân khúc thị trường cao cấp thì hầu hết đều phá sản.

Do đó, phân khúc thị trường từ cấp thấp đến tầm trung mới chính là đường huyết mạch của công ty.

Nếu như nắm chắc phân khúc thị trường này, nhất định có thể chiếm hơn một nửa thị trường trong nước. Ngay cả khi có ai đó nói rằng, chỉ có 20% số người chiếm giữ 80% toàn bộ tài sản trên thế giới này thì sao chứ?

Điều đó chỉ có nghĩa là 20% số người đó nắm giữ nhiều tiền trong tay, chứ không có nghĩa là 20% số người đó có thể chiếm 80% tiêu dùng trên thế giới, đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Trải qua nhiều năm lăn lộn trên thương trường, Hoắc Khải biết rằng, để thành công cần phải xây lên được ba nền tảng chính.

Đầu tiên là thị phần.

Thứ hai là thị phần.

Thứ ba cũng chính là thị phần.

Khi chúng ta chiếm được phần lớn thị phần, thì mọi quy tắc của thị trường này sẽ do chính chúng ta đặt ra. Đến lúc đó, làm sao kiếm tiền, muốn kiếm bao nhiêu tiền, đều chỉ cần đến một câu nói của chúng ta. Đây cũng chính là lý do tại sao mọi quốc gia đều phải ban hành luật chống độc quyền.

Nếu thị trường bị chiếm độc quyền sẽ rất dễ dàng bị hạn chế. Đối với người tiêu dùng thì không có đủ sự lựa chọn, và không có sự công bằng nào cả.

Tuy nhiên, có sự tồn tại của luật chống độc quyền cũng không có nghĩa là các công ty không thể chiếm lĩnh phần lớn thị trường.

Luôn tồn tại nhiều giải pháp hơn khó khăn, đây là câu nói mà những người dân trong nước thường nói.

Không có bất kỳ quy tắc nào được xây dựng đạt đến sự kín kẽ hoàn hảo, luôn rất dễ tìm thấy khe hở trong các quy tắc. Hơn nữa, những khe hở đó rất khó để lấp thêm vào, làm không khéo còn có thể tự mâu thuẫn với các quy tắc ban đầu.

Đã quá chi tiết nên cũng không muốn nói nhiều, nhưng tóm lại, với khả năng kinh doanh của Hoắc Khải thì không khó để làm được điều này trong điều kiện hợp tình, hợp lý và hợp pháp.

Một dụng cụ thể thao trị giá vài chục tệ, miễn là có thể gây dựng nên hình ảnh tốt, gây được tính thời sự và trở thành một sản phẩm phổ biến, nó có thể mang lại đủ lợi ích cho công ty.

Một số ít cổ đông khá thiển cận, họ không thấy được giá trị thật sự của những thứ rẻ tiền nên đương nhiên sẽ phản đối.

Nhưng Ninh Thần, Mục Thế Kiệt, và thậm chí là hầu hết các cổ đông khác trong công ty đều công nhận ý tưởng này của Hoắc Khải.

Không phải là họ có thể thật sự hiểu được ý tưởng này, họ chỉ dựa vào sự tin tưởng của họ đối với Hoắc Khải mà giơ tay lên đồng ý.

Chỉ có Giản Tư Tư lặng lẽ ở phía sau nói với Ninh Thần: "Mấy người kia thật đúng là đầu đất, ông chủ nắm trong tay hơn phân nửa cổ phần của công ty, bọn họ phản đối thì có ích lợi gì, lại tự dưng đi đắc tội với người khác".

Hoắc Khải nghe được lời cô ấy nói, liền quay đầu lại liếc mắt đáp: "Tôi khống chế phần lớn cổ phần, nhưng có cổ phần lớn cũng không thể khống chế được lòng người. Nếu mọi người không đồng lòng, cho dù có nắm trong tay toàn bộ cổ phần thì cũng không dùng được. Cho nên không thành vấn đề nếu như có ai đó phản đối, miễn là chúng tôi chứng minh được rằng chúng tôi đúng, thì sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ không thể dễ dàng nói ra lời phản đối với việc làm của chúng tôi nữa".

Ninh Thần gật đầu nói với Giản Tư Tư: "Chủ tịch Lý nói đúng, công ty cần có những người dám phản bác. Sự phục tùng một cách mù quáng sẽ chỉ khiến cho chúng ta thụt lùi. Chỉ có sự phản đối mới cho chúng ta cơ hội để suy xét lại. Chỉ có suy xét lại mới có thể phát hiện ra chúng ta đã sai ở chỗ nào".

Sau khi bị hai sếp có quyền hành cao nhất lần lượt giáo dục, Giản Tư Tư lè lưỡi nói: "Em biết rồi, không có phản đối thì không có tiến bộ".

"Em đó, em là người có tính khí tốt, nhưng suy nghĩ lại quá đơn giản. Sau này phải đi theo chủ tịch Lý học hỏi thêm một chút, có biết không", Ninh Thần nói.

Ninh Thần đã nở nụ cười và nói một cách rất dịu dàng, Giản Tư Tư hiểu được Ninh Thần đang nhắc nhở mình, nên cũng mỉm cười nói: "Em biết rồi, em nhất định sẽ học hỏi nhiều hơn từ chủ tịch Lý!"

Ninh Hạo Bân là người phụ trách biên bản của cuộc họp này, anh ta đang quan sát cuộc trò chuyện giữa Hoắc Khải, Ninh Thần và Giản Tư Tư với nét mặt bình thản, nhưng trong lòng thì đang thầm giễu cợt.

Chuyện đúng đắn thì không làm, còn mấy cái ý kiến không ra gì đó thì lại đi tin theo răm rắp.

Học hỏi từ anh ta sao, có thể học được gì từ anh ta chứ hả? Học cách kiếm tiền từ người nghèo à?

Một công ty đã có thể kiếm được hàng chục triệu trong ba tháng, thế mà không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tung ra những sản phẩm cao cấp để thu hút được sự chú ý của giới thượng lưu, lại ngu ngốc đến mức không thể ngu ngốc hơn là đi tìm kiếm sự ưu ái của những người tiêu dùng nghèo mạt.

Cứ cho là người nghèo chiếm đa số trên thế giới thì thế nào chứ? Cái định luật 80/20 chẳng lẽ đều là vô nghĩa hay sao?

Không có sản phẩm cao cấp chống đỡ thì có thể kiếm tiền được trong mấy năm? Cứ coi như có thể kiếm được tiền lâu dài, thì ở trong mắt người khác thương hiệu này cũng sẽ vĩnh viễn trở thành một thương hiệu giá rẻ.

Ninh Hạo Bân cũng không thể nhìn ra chút ánh sáng nào trong ý kiến của Hoắc Khải, anh ta chỉ biết rằng anh ta không cần để ý đến suy nghĩ của người đàn ông đó làm gì.

Chỉ cần đem những gì mà mình biết đến nói với đối thủ cạnh tranh, thế là sẽ có người giúp anh ta dọn dẹp Hoắc Khải ngay.

Sau cuộc họp, Hoắc Khải và Ninh Thần cũng không chậm trễ thêm, sau khi tạm biệt mọi người trong công ty, dưới sự cổ vũ nồng nhiệt của các nhân viên, họ lái xe ra sân bay.

Nhìn xe của Hoắc Khải và Ninh Thần rời đi, một số cổ đông của công ty đã vây quanh Mục Thế Kiệt hỏi: "Tổng quản lý Mục, ông có nghĩ rằng ý tưởng của chủ tịch Lý thật sự có thể thành công không? Đầu tư vào những thứ rẻ tiền như vậy liệu có đáng tin cậy không?"

“Tôi nghĩ là có thể tin cậy được”, Mục Thế Kiệt gật đầu, nhìn về hướng chiếc xe đang rời đi rồi nói: “Không phải vì tôi nhìn thấy trước được thành công của ý tưởng đó, mà là tôi tin rằng người này có thể làm nên điều kỳ diệu. Chúng ta đã chứng kiến phép màu một lần, tại sao điều đó lại không thể xảy ra lần nữa chứ? Vì vậy, điều chúng ta phải làm là tin tưởng và hợp tác với chủ tịch Lý. Bây giờ chúng ta đã không còn con đường nào khác để đi nữa".

Bình Luận (0)
Comment