Chế Tạo Hào Môn

Chương 334

Cả đám người nhìn Hoắc Khải lên án dòng họ, trong lòng chỉ muốn phun một bãi nước bọt vào mặt anh.

Hoắc Khải thì chẳng buồn quan tâm. Đến cả bà nội, anh còn không nể mặt thì nói gì đến người khác?

Nhà họ Lý đã không thân thiện với anh thì anh đi thôi, việc gì phải ở đây lắm lời với những kẻ không có chí hướng lại không có nguyên tắc như vậy.

Lý Thắng Bân không nói mấy lời khó nghe với Hoắc Khải như đám người kia, vì trong đám người này, chỉ có ông ta là thuộc dòng thừa kế chính. Trên ông ta còn một người anh đang bệnh tật ốm yếu, đã rút lui khỏi sự vụ của gia tộc từ lâu.

Hiện giờ, cái nhà này ngoài bà cụ ra thì chỉ có ông ta là có tiếng nói.

Mà lần này ông ta đưa Hoắc Khải về cũng là vì có mục đích riêng cả.

Nếu không có ai thừa kế cổ phần của người nắm quyền chính thì quyền lực sẽ được phân chia một lần nữa, sau này bà cụ chưa chắc đã là người làm chủ của nhà họ Lý.

Cho nên Lý Thắng Bân dù có tức giận đến mấy thì cũng phải nhẫn nhịn. Gì thì gì, chờ khi nào đứa cháu này kế thừa cổ phần đã rồi tính.

Lý Thắng Bân cố nhịn lại cục tức trong lòng rồi kéo Hoắc Khải ra khỏi phòng họp. Ông ta vừa đi vừa nói nhỏ: “Cháu làm vậy là không được đâu nhé. Có phải cháu không biết tính khí của bà cụ là khẩu xà tâm phật đâu. Cháu nói mấy câu dễ nghe cho bà cụ vui lòng là được mà. Trong nhà còn có bao nhiêu tiền đang chờ cháu thừa kế kia mà, sau này ăn ngon mặc đẹp, ăn sung mặc sướng thế nào là tùy cháu đó”.

Hoắc Khải liếc ông ta một cái rồi nói: “Tiền đề là tôi phải ly hôn với vợ và lấy cái người mà bà ta muốn tôi lấy đúng không? Vậy thì xin lỗi nhé, dạ dày tôi nhỏ, không ăn được nhiều như vậy, xin dành cái phần này cho người khác”.

Lý Thắng Bân tức phát điên, chỉ vào mặt Hoắc Khải và nói: “Sao nói kiểu gì cậu cũng không chịu hiểu thế nhỉ? Cậu có biết dòng dõi gia chủ nhà chúng ta có biết bao nhiêu tiền không hả? Cho dù hiện giờ gia tộc không còn được như thời kỳ đỉnh cao, những cũng phải có mấy chục tỷ đấy. Cậu không cần số tiền đó hay sao?”.

“Mấy chục tỷ nhiều lắm à?”, Hoắc Khải hỏi ngược lại.

Lý Thắng Bân ngẩn ra, sau đó trợn trắng mắt, trong lòng chỉ muốn đạp vào mặt Hoắc Khải một cái.

Mấy chục tỷ còn chưa nhiều? Cậu chưa tỉnh ngủ hay là sao đấy?

Bất kể là ở nước nào, với người nào, con số chục tỷ chắc chắn không phải là nhỏ.

Cái dáng vẻ chẳng buồn quan tâm của Hoắc Khải khiến Lý Thắng Bân không thể nào hiểu nổi. Một người thanh niên đã rời khỏi gia tộc tám năm như thế sao có thể hỏi một câu ngu ngốc với thái độ nhẹ nhàng như bỡn vậy được chứ.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây”, Hoắc Khải nói xong, cũng không chờ Lý Thắng Bân đáp lại mà đi thẳng luôn.

Lý Thắng Bân nhìn trừng trừng bóng lưng của Hoắc Khải, nhưng lại không biết phải làm gì.

Theo tính toán của ông ta, sau khi đưa đứa cháu trai này về thì cậu ta ắt phải vui vẻ mà tiếp nhận mọi sự sắp đặt của gia tộc.

Theo lời của bà cụ thì với một đứa con hoang không được công khai, cho nó cơ hội thừa kế tài sản của gia tộc, lại còn lấy được một người vợ vừa xinh đẹp vừa giàu có thì đã là đặc ân rất lớn rồi, cảm kích đến mức rơi lệ, dập đầu bái lạy cũng không ngoa chút nào.

Nhưng biểu hiện của Hoắc Khải lúc này lại hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Lý Thắng Bân.

Đứa cháu trai này dường như chẳng hề có hứng thú với chuyện của gia tộc, nói cách khác, tài sản của gia tộc còn không bằng một người phụ nữ chẳng có địa vị quyền thế gì.

Tại sao?

Dựa vào cái gì?

Thật ra Hoắc Khải cũng rất muốn hỏi người nhà họ Lý câu này.

Bọn họ dựa vào cái gì mà cho rằng anh sẽ đồng ý những yêu cầu vô lý đó?

Chỉ vì có tài sản mấy chục tỷ chờ thừa kế thôi sao?

Đối với người khác, mười tỷ đã là một con số không thể nào tưởng tượng nổi rồi. Dù có bắt họ làm gì đi nữa thì họ cũng sẽ không do dự.

Nhưng với Hoắc Khải, mười tỷ cỏn con cũng chẳng xứng bằng một sợi tóc của Ninh Thần.

Trong tay anh, tài sản của nhà họ Hoắc bay từ con số trăm tỷ lên thẳng hàng ngàn tỷ.

Con số này thực sự là vô cùng hiếm thấy trong toàn quốc. Nếu không, cũng sẽ chẳng có người nói rằng, có ngôi sao hy vọng dẫn dắt, nhà họ Hoắc sớm muộn cũng sẽ trở thành xí nghiệp gia tộc đứng đầu cả nước.

Mà nói thế này lại có hơi hạ thấp nhà họ Hoắc.

Một khi đạt đến cấp bậc ngàn tỷ thì không chỉ là đứng đầu toàn quốc đâu, mà cho dù có so sánh với toàn bộ các xí nghiệp khác thì chắc chắn cũng đứng hàng đầu.

Cho nên là “chút tiền nhỏ” này của nhà họ Lý không thể khiến Hoắc Khải rung động được.

Đám người của nhà họ Lý sao hiểu được mấy lý do đó. Lý Thắng Bân và bà cụ càng không thể biết được rằng linh hồn của đứa con hoang kia đã bị thay thế bởi một người mà đến bọn họ cũng phải ngước nhìn.

Lúc trở về phòng ở, Hoắc Khải thấy Ninh Thần đang ngồi im lặng trên sô-pha, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Anh bước đến, khom lưng nói nhỏ: “Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy em?”

“Dạ? Không có gì. Chỉ… Không có gì đâu ạ”, Ninh Thần nhìn có vẻ hơi hoảng hốt. Để che đậy trạng thái của mình, cô cố bày ra một vẻ mặt tò mò và hỏi: “Sao anh về nhanh vậy? Không nói thêm đôi câu với cả nhà hay sao?”

“Có gì hay mà nói đâu chứ, quay về với em còn hơn”, Hoắc Khải thấy cô mất tự nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều. Anh còn tưởng rằng Ninh Thần chỉ đang không quen với không khí nơi này nên nói: “Nhìn em có vẻ không vui? Hay chúng ta đi về nhé. Người cần gặp cũng đã gặp được rồi, nhạt toẹt, về nấu cơm cho Đường Đường còn vui hơn”.

Ninh Thần biết anh nói câu này phần lớn là vì muốn dỗ cho mình vui, trong lòng cô thấy ấm áp vô cùng, nhưng cũng lại có chút bất an.

Thấy vẻ mặt quan tâm của Hoắc Khải, Ninh Thần càng cảm thấy áy náy hơn. Cô lắc đầu và nói: “Anh vừa mới về mà, sao vội đi vậy chứ, dù gì cũng nên ở lại thêm mấy hôm”.

“Không phải em…”

“Em ở đâu cũng vậy cả, dù sao ở đây cũng có máy tính, làm online cũng được vậy”, Ninh Thần đáp.

Hoắc Khải không biết là cô không hiểu ý anh hay đang cố tình chuyển chủ đề, nhưng thấy dáng vẻ kiên trì muốn ở lại của cô thì anh đành đáp: “Thôi được, nhưng nếu em cảm thấy khó chịu thì phải nói cho anh nhé”.

Không rời đi ngay không phải là vì tiếc tài sản của nhà họ Lý mà là vì với thân phận của một “đứa con hoang”. Việc bản thân bỏ tiền tài vì tình yêu không phải là điều mà không ai hiểu được, nhưng nếu chưa về được bao lâu mà đã vội đi thì như vậy quá là dễ lí giải.

Dù sao thì không nghe lời bề trên cũng được coi như phản nghịch rồi. Nói là phải có nguyên tắc, nhưng mối liên hệ giữa người thân trong nhà với nhau lại không dễ cắt đứt thế đâu.

Tóm lại thì Hoắc Khải không rời đi luôn là vì không muốn ai nghi ngờ thân phận của mình.

Cùng lúc đó, Lý Thắng Bân cũng đã tìm đến chỗ bà cụ.

Ở trong phòng, bà cụ đập bàn, tức giận nói: “Thật không ra cái thể thống gì hết. Mau đuổi thằng đó ra khỏi đây ngay! Tôi không tin không có nó thì cái nhà họ Lý này sẽ sụp đổ được!”

Lý Thắng Bân mặt đầy lo lắng, thận trọng đứng bên cạnh.

Mặc dù bà cụ là mẹ của ông ta, nhưng lại cũng là gia chủ hiện tại của dòng họ này.

Ngồi ở trên vị trí này có nhiều việc đều là thân bất do kỷ. Cho dù là con trai ruột mình phạm sai lầm, đáng đánh thì vẫn phải đánh, hơn nữa còn phải đánh thật mạnh, nếu không người khác sẽ không phục.

Từ nhỏ đến lớn, Lý Thắng Bân dường như đều bị đánh, cho nên mỗi khi gặp bà cụ thì ông ta đều như chuột thấy mèo.

Mặc dù vậy nhưng Lý Thắng Bân vẫn phải nói những điều cần nói.

“Đuổi ra thì không nên đâu ạ, dòng gia chủ hiện giờ chỉ còn mỗi cậu ta kế thừa cổ phần. Nếu chờ bọn trẻ con khác thì ít cũng phải mười mấy năm. Lâu như thế thì các chi khác có chờ nổi không? Hai ba năm không có người thừa kế thì họ còn chịu được, nhưng chín mười năm không có, bọn họ không tạo phản mới lạ đó ạ”, Lý Thắng Bân nói.

“Tôi sợ bọn nó chắc?”, bà cụ càng giận giữ hơn: “Đứa nào thử tạo phản xem! Nhà họ Lý vẫn là là nhà họ Lý, tưởng tôi chết rồi đấy chắc!”

Lý Thắng Bân rất muốn nói, tuy giờ mẹ chưa chết nhưng tuổi tác mẹ đã cao rồi, ai mà biết mẹ còn sống được bao lâu.

Nhưng ông ta đâu dám nói câu đó thành lời, chưa nói đến việc đây là câu đại nghịch bất đạo, bà cụ mà nghe được thì sợ là sẽ dìm ông ta xuống hồ mất.

Có những lời mặc dù không thể nói nhưng sự thật vẫn rành rành ra đó.

Rõ ràng đây là chuyện của bà cụ và đứa con hoang, tại sao các chi khác lại đến đây?

Còn chẳng phải vì bà cụ tuổi tác đã cao, ai cũng cho là bà cụ chẳng sống được mấy năm nữa, nên dù có ý định hay không thì tất cả đều bắt đầu nhảy ra rồi.

Cũng chính vì tinh thần của bà cụ vẫn còn minh mẫn chứ không bà ta mà vào viện một cái thì e là sẽ có người gào mồm lên đòi chia lại gia sản ngay.

“Mẹ nói đúng lắm, hiện giờ bọn họ đúng là không dám làm gì, nhưng cũng chẳng được lâu đâu ạ. Mười năm đằng đẵng, ai có thể đảm bảo được mọi chuyệ chứ? Thằng Lý Phong tuy có nói năng khó nghe, nhưng cậu ta vẫn rất quan trọng. Chúng ta nhẫn nhịn một lúc đã, khi thế cục đã bình ổn trở lại thì sẽ có cơ hội xử lý thôi mà”, Lý Thắng Bân nói.

Bình Luận (0)
Comment