Chế Tạo Hào Môn

Chương 432

Trên đường từ sân bay về tới tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, dường như Cơ Hương Ngưng và Đường Trọng Vi đã rất quen thuộc với nhau.

Chỉ vì Đường Trọng Vi có tính cách giống như mèo con vậy, rất hay đeo bám, có thể chơi chung với bất kỳ ai. Mà Cơ Hương Ngưng lại có chút không thoải mái lắm.

Đặc biệt khi cô ấy đến tòa nhà văn phòng của Đường Thị, cô ấy lập tức trở nên rất nghiêm túc.

Ban đầu, Đường Trọng Vi muốn đưa mọi người đi ăn món gì đó ngon và nghỉ ngơi trước, nhưng Cơ Hương Ngưng nhất quyết bắt tay ngay vào công việc. Cô ấy không có nhiều thời gian. Mặc dù Cơ Trấn Hùng không nêu rõ thời hạn giải quyết rắc rối, nhưng bộ phận truyền thông của công ty cũng không thể chống đỡ quá lâu.

Đường Trọng Vi biết rằng công việc không mấy quan trọng đối với bản thân cô ấy, nhưng đối với người khác thì đó là ưu tiên hàng đầu, vì vậy cô ấy cũng không ý kiến thêm nữa.

Ngay khi mọi người cùng bước vào trong thang máy, những người đi ngang qua sẽ chủ động chào hỏi Đường Trọng Vi, sau đó mới tò mò nhìn về phía Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng.

Những ánh mắt này khiến cho Cơ Hương Ngưng cảm thấy hơi lo lắng, cô ấy chưa từng đến một công ty lớn như thế này bao giờ.

Ngược lại, Hoắc Khải rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều mỉm cười, không hề tỏ ra lo lắng.

Ngay cả Đường Trọng Vi cũng ngạc nhiên hỏi: “Anh Lý, có phải anh rất thường bàn chuyện hợp tác với các công ty lớn không?”

“Sao lại hỏi vậy?”, Hoắc Khải hỏi ngược lại.

Đường Trọng Vi chỉ vào Cơ Hương Ngưng, người gần như không thể nở nụ cười nào và nói: “Nhìn chị Hương Ngưng thì tôi luôn cảm thấy rằng chị ấy đang lo lắng đến mức sắp khóc rồi. Và thành thật mà nói, hầu hết những người đến công ty của chúng tôi đều giống như chị ấy, rất lo lắng. Ngay cả những người thường xuyên đến đây cũng rất nghiêm túc, họ không hề cười. Còn thái độ của anh thì giống như chỉ đang đi nghỉ mát vậy”.

Đừng nói là Đường Trọng Vi, ngay cả Cơ Hương Ngưng cũng có suy nghĩ tương tự. Trong lòng cô ấy bây giờ tràn đầy nghi ngờ, cho dù anh chàng này có là đứa con hoang của nhà họ Lý đi chăng nữa, thì khi nhà họ Lý cực thịnh tài sản cũng không vượt quá một trăm tỷ, bây giờ thì đã rơi xuống mức hàng chục tỷ rồi.

Còn tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị có khối tài sản hàng trăm tỷ, là một trong những doanh nghiệp siêu lớn hàng đầu.

Một đứa con hoang của nhà họ Lý, cho dù có giỏi giang đến đâu thì khi đến một nơi như vậy cũng nên rụt rè một chút mới đúng.

Nhưng thái độ của Hoắc Khải lại hoàn toàn khác với những gì mà cô ấy tưởng tượng, anh như chỉ đang bước vào khu vườn sau nhà, ung dung thoải mái.

Hoắc Khải bật cười, đối với anh, tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị không có gì là ghê gớm.

Trong mắt nhiều người thì Đường Thị quả thật rất khổng lồ và là một đỉnh cao để thử thách.

Còn trong mắt của Hoắc Khải, đây chỉ là một công ty đối tác bình đẳng, thậm chí anh còn chưa bao giờ coi Đường Thị là một thử thách.

Vì anh chắc chắn có thể vượt qua Đường Thị, nên ánh mắt của anh sẽ chỉ tập trung vào những đại gia nước ngoài có khối tài sản lên tới mức hàng ngàn tỷ.

So với các công ty đó, tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị vẫn còn kém xa.

Hơn nữa, mối quan hệ giữa Đường Trọng Vi và Hoắc Khải cũng phần nào khiến cho Hoắc Khải không quá nể nang công ty này.

Nếu tai nạn đó không xảy ra, nếu hai người họ thật sự kết hôn, thì chưa chắc Hoắc Khải đã không được tiếp quản Đường Thị trong tương lai. Tệ lắm thì anh cũng có thể nhận được một chức vụ trong hội đồng quản trị.

Hơn nữa, Đường Thị còn rất hoan nghênh ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc đến đảm nhiệm một số vị trí quan trọng, đồng thời dùng tài năng kinh doanh siêu phàm của mình để giúp công ty ngày càng phát triển.

Bây giờ Hoắc Khải sống lại bên trong cơ thể của Lý Phong, mặc dù nhiều thứ đã thay đổi, nhưng trái tim anh thì không thay đổi.

Ngay cả khi tài sản hiện tại của anh thậm chí còn không thể đuổi kịp nhà họ Cơ, thì một Hoắc Khải luôn quyết tâm gây dựng lại sự nghiệp sẽ chỉ có tham vọng lớn hơn trước.

“Hợp tác là vấn đề đôi bên cùng có lợi. Thuận mua vừa bán, nên có gì đâu mà hồi hộp. Giống như người bình thường đi mua Iphone, chẳng lẽ vì tài sản của các nhà sản xuất điện thoại vượt hàng ngàn tỷ USD nên họ phải lo lắng hay sao?”, Hoắc Khải nói.

“Chuyện đó giống chuyện này hay sao?”, Đường Trọng Vi thắc mắc.

“Tất nhiên là giống nhau”, Hoắc Khải khẳng định.

Cơ Hương Ngưng đứng một bên mỉm cười. Đường Trọng Vi không hiểu về kinh doanh, về mặt này, Hoắc Khải có thể dễ dàng trêu chọc cô ấy. Nhìn thấy cô gái trẻ xinh đẹp này đang ngẩn người, Cơ Hương Ngưng cảm thấy rất buồn cười.

Đồng thời cô ấy cũng tỏ ra khó hiểu trước quyết định của ngôi sao hy vọng nhà họ Hoắc. Một người phụ nữ có xuất thân từ Đường Thị, lại không có quá nhiều mưu mô, chẳng lẽ còn không phù hợp với yêu cầu của anh ta hay sao?

Tại sao ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc lại muốn hủy bỏ hôn ước với Đường Trọng Vi và định kết hôn với con gái của nhà họ Đinh?

So với Đường Trọng Vi, cô con gái nhà họ Đinh đó rõ ràng là kém xa.

Tuy nhiên, đây không phải là điều mà Cơ Hương Ngưng nên để tâm vào lúc này, ngay sau đó cô ấy đã điều chỉnh lại suy nghĩ của mình và bắt đầu tính toán về những gì có thể xảy ra sau đó.

Thang máy lên đến tầng văn phòng, tuy Đường Trọng Vi không tham gia vào việc của công ty, nhưng nơi này đối với cô ấy cũng không khác gì nhà mình.

Cô ấy quen đường đưa hai người đến văn phòng chủ tịch. Ở mức độ hợp tác như thế này, thường thì Đường Thị chỉ cần cử một phó giám đốc, thậm chí một người ở cấp trưởng phòng đến bàn bạc là đủ, chủ tịch hội đồng quản trị làm gì cần phải đích thân ra mặt.

Nhưng Đường Trọng Vi cho rằng bọn họ là bạn bè, đã là bạn bè của cô ấy thì cũng nên gặp mặt bố của cô ấy.

Ba người đi đến bên ngoài văn phòng chủ tịch, thư ký lập tức đứng dậy nghênh đón, nói: “Xin chào cô Đường, chủ tịch đang nói chuyện với mấy vị giám đốc bên trong”.

“Không sao, đợi đến khi họ nói xong rồi thì chúng tôi mới vào. Nhân tiện, hai người này là bạn của tôi, họ muốn thảo luận về việc hợp tác với công ty”, Đường Trọng Vi nói.

“Là người đại diện của nhà họ Cơ, tổng giám đốc Cơ Hương Ngưng và phó tổng giám đốc Lý Phong phải không? Mời hai vị ngồi nghỉ ở đây. Hai vị dùng trà hay cà phê?”, thư ký lịch sự hỏi.

Đại diện cho nhà họ Cơ, nếu như Cơ Trấn Hùng đích thân đến thì còn có thể coi trọng một chút, chứ người đại diện như thế này cũng không đáng để thư ký chủ tịch đối đãi như vậy.

Chẳng qua là do Đường Trọng Vi giới thiệu hai người này là bạn của cô ấy, nên thư kí cũng phải nhìn mặt chủ mà đối đãi lịch sự.

“Không cần khách sáo, nước lọc là được rồi”, Hoắc Khải nói.

Anh biết rằng lúc này Cơ Hương Ngưng đang ở trong trạng thái không nói được gì, nên anh đã tự mình quyết định. Cơ Hương Ngưng nhướng mắt nhìn anh, nhưng cũng không phản đối.

Cả ba ngồi trong phòng thư ký ở cửa. Khoảng nửa giờ sau, cánh cửa văn phòng chủ tịch mở ra, vài người đàn ông và phụ nữ bước ra khỏi đó.

“Tôi sẽ thông báo với chủ tịch, xin hãy đợi một chút”, thư ký nói rồi bước vào văn phòng.

Khi thư kí bước ra lần nữa, thư kí đứng ở cửa và làm động tác mời vào.

“Đi thôi”, Đường Trọng Vi nói.

Theo sau Đường Trọng Vi, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải bước vào văn phòng chủ tịch.

Phòng làm việc này chiếm diện tích khá lớn, có lẽ toàn bộ diện tích văn phòng của nhiều công ty nhỏ cũng không rộng bằng cái phòng làm việc này.

Diện tích ba bốn trăm mét vuông được ngăn ra thành các phòng nhỏ hơn. Ngoài bộ bàn ghế lớn ngồi làm việc cùng bộ sô pha để tiếp khách, thì các phòng nhỏ đều có công dụng khác nhau.

Có phòng dùng để thư giãn gân cốt, phòng dùng để nghỉ ngơi và phòng dùng cho các cuộc gặp riêng với những vị khách quan trọng.

“Bố à, con đã dẫn người đến đây rồi, sao bố lại không chào đón con!”, Đường Trọng Vi bắt đầu làm nũng ngay khi vừa bước vào phòng.

Đường Quốc Diệu ngồi ở sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn cô ấy cười nói: “Nhóc con này, cứ cách hai ngày là lại chạy tới đây, hôm nay không đi khiêu vũ sao?”

“Khiêu vũ thì có gì vui, tới đây vui hơn”, Đường Trọng Vi nói.

“Được. Vậy để bố sắp xếp cho con một chức vụ ở đây, để con sau này có dịp tới đây vui chơi nhiều hơn”, Đường Quốc Diệu nói đùa.

Đường Trọng Vi cười hì hì, cũng không nói đến vấn đề này nữa. Cố ấy quay sang hai người kia giới thiệu: “Bọn họ là bạn của con. Đây là chị Cơ Hương Ngưng và anh Lý Phong, chính là những người mà con đã nói với bố lúc trước”.

“Bố biết rồi. Mời ngồi”, Đường Quốc Diệu nói.

Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng bước tới ngồi xuống trước mặt ông ấy, Đường Quốc Diệu liếc nhìn Cơ Hương Ngưng, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô ấy thì liền cười nói: “Cô Cơ, đừng căng thẳng. Tôi và ông Cơ Trấn Hùng, chủ tịch công ty nhà họ Cơ đã từng gặp nhau, nên về phương diện hợp tác cũng có thể dễ dàng thảo luận”.

“Cảm ơn, cảm ơn chủ tịch Đường”, Cơ Hương Ngưng nuốt nước bọt nói.

Lần đầu tiên được nói chuyện với một nhân vật lớn có khối tài sản lên đến hơn trăm tỷ như vậy, hiện tại cô ấy đang cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng. Cô ấy thậm chí còn không thể nhớ ra được một từ nào mà cô ấy đã chuẩn bị sẵn trước khi đến đây.

Đường Quốc Diệu cũng không nói nhiều với Cơ Hương Ngưng, theo ý của ông ấy, việc hợp tác với nhà họ Cơ là việc không quá quan trọng.

Ngược lại, chàng trai tên Lý Phong này lại khiến cho ông ấy chú ý nhiều hơn.

Cũng chẳng vì lý do gì đặc biệt, chẳng qua là do con gái của ông ấy đã nhiều lần nhắc đến chàng trai này.

Bình Luận (0)
Comment