Chế Tạo Hào Môn

Chương 450

“Cũng không thế nào cả, bây giờ là xã hội pháp trị, tôi sẽ không thể làm gì anh hay bất kỳ người nào”, Hoắc Khải nói: “Nhưng tôi có thể nói cho họ sự thật, một người chồng người cha thành thật bán hoa quả, thật ra là một đao phủ hai tay đầy máu tươi. Sự tồn tại của các người chỉ là công cụ để hắn che giấu thân phận”.

Theo lời của Hoắc Khải, bàn tay của chủ quầy dần dần nắm chặt.

Sắc mặt của hắn cũng trở nên u ám, tay Đường Thế Minh đang cầm gậy hơi giơ lên, cho dù người đàn ông trước mắt muốn làm gì thì một đòn gậy này cũng đều kịp thời đánh vào chỗ yếu ớt nhất của hắn.

Thật ra trước khi đến, Hoắc Khải không định dùng lời nói để thuyết phục một kẻ từng làm sát thủ. Theo anh thấy, đáp án nhận được có thể sẽ không phải là sự thật.

Phương pháp hiệu quả nhất là trói hắn lại rồi đưa đi, dùng hình ép cung.

Nhưng sau khi nghe cuộc trò chuyện vừa rồi của chủ quầy và bé gái thì Hoắc Khải liền đổi ý.

Anh có thể nhìn ra, chủ quầy đã không phải là một sát thủ máu lạnh nữa, sự yêu thương của hắn với bé gái là từ tận tim gan. Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, thì cách hắn che giấu thân phận của mình là khiến bản thân trở thành một người cha chân chính.

Mà ở điểm này, hắn đã thành công rồi.

Do đó, muốn biết đáp án thì lựa chọn tốt nhất không phải là đe doạ, dụ dỗ mà là nói cho chủ quầy biết, hắn sẽ mất đi cái gì.

Nếu hắn nỡ từ bỏ cuộc sống hiện tại và người nhà của hắn thì không sao, hắn có thể làm bất kỳ việc gì mà bản thân hắn muốn làm.

Nhưng cho dù hắn muốn làm gì thì đều sẽ có người theo sau, khiến hắn vĩnh viễn không an toàn.

Một người đã quen với cuộc sống bình an thì sẽ không dễ thay đổi, cho dù hắn đã từng là sát thủ.

Đây là bản năng của con người, và cũng là thói quen.

Lời nói của Hoắc Khải tạo nên hiệu quả rất tốt, chủ quầy nhìn anh chằm chằm hồi lâu, có thể nhìn ra, hắn có ý giết người, nhưng hắn không dám ra tay vì có Đường Thế Minh ở đây.

Người đàn ông đang cầm đoản côn màu đen trong tay, như một con dao găm vào đầu tim hắn, cho dù chỉ là có ý muốn giết người cũng sẽ cảm thấy toàn thân như kim châm.

Rõ ràng đây là một cao thủ.

Bản năng sát thủ còn lại nói cho hắn biết, đừng dễ dàng ra tay, nếu không kết cục sẽ không tốt lắm. Huống hồ năm đó sau khi hắn thất thủ bị bắt, hai tay và một con mắt đã bị huỷ rồi, chỉ có thể coi như một người bình thường có chút tài mọn chứ không thể quay lại thời kỳ đỉnh cao.

Nếu không, hắn cũng không cần thiết phải thay tên đổi họ, sống như một người bình thường ở thành phố nhỏ này.

“Nếu anh nói tới Lý Chấn Quốc, người của nhà họ Lý phía Tây Bắc thì tôi có thể nói cho anh biết, người thuê tôi là ai tôi không quen cũng không biết. Tôi chỉ biết thân phận của anh ta không tầm thường, có quen biết với Lý Chấn Quốc”, chủ quầy nói.

“Chỉ có thế thôi?”, Hoắc Khải hỏi.

“Chỉ có vậy”, chủ quầy trả lời nói: “Chắc chắn anh hiểu rõ, công việc như của chúng tôi không thể nắm quá nhiều thông tin của người thuê, biết nhiều thì chỉ đem đến nhiều phiền phức”.

Hoắc Khải im lặng một lát sau đó bỗng nhiên nói với chủ quầy: “Xin lỗi”.

Chủ quầy sững sờ, gần như không hiểu lắm tại sao anh lại đột nhiên nói xin lỗi.

Lúc này, trong phòng có một người phụ nữ ôm bé gái đi ra. Vừa đi vừa nói: “Ông xã, họ là bạn của anh sao? Tại sao không vào phòng ngồi trò chuyện?”

“Chúng tôi còn có việc khác, thuận đường đi qua nói vài câu, giờ phải đi rồi”, Hoắc Khải cười nói.

Sau đó, anh rời đi không quay đầu nhìn lại, Đường Thế Minh cũng chỉ liếc mắt nhìn vẻ mặt sững sờ của chủ quầy rồi xoay người rời đi.

“Họ là bạn thế nào vậy anh? Sao em chưa từng gặp nhỉ?”

“Là bạn bè bình thường thôi”.

Cuộc nói chuyện của hai vợ chồng chủ quầy ở phía sau truyền tới.

Đường Thế Minh đặt cây gậy màu đen trong tay vào hành lý rồi cầm nó lên rồi hỏi: “Tại sao cậu phải nói xin lỗi với hắn?”

“Vì phải làm một số chuyện không tốt với hắn”, Hoắc Khải nói: “Hơn nữa cũng không biết còn có cơ hội nói xin lỗi không nên đành nói trước”.

“Cậu muốn làm gì?”, Đường Thế Minh hỏi.

“Dụ rắn ra khỏi hang”, Hoắc Khải trả lời.

Đường Thế Minh ngây người, hiểu ra vài điều nên cũng không nói gì nữa.

Sau khi rời khỏi cửa hàng hoa quả, Hoắc Khải không quay về nhà mà tìm chỗ ở tại một nơi gần đó.

Anh chọn một gian phòng có thể nhìn thấy quầy hoa quả, để nhìn rõ hơn còn cố ý mua một chiếc ống nhòm.

Đồng thời, Hoắc Khải cũng gửi tin nhắn cho nhà họ Lý, nội dung rất đơn giản: “Tôi đã tìm ra thân phận thật sự của hung thủ từ sát thủ JM!”

Tin nhắn này không mã hoá, cứ quang minh chính đại mà gửi đi, tin rằng trước khi đến tai của bà cụ thì sẽ có nhiều người biết đến tin nhắn này.

Mặt khác, Hoắc Khải gọi điện thoại cho Vương Vũ Hành, bảo cậu ta tìm giúp một vài kênh tin tức ngầm truyền đi một vài tin tức đặc biệt.

Nội dung tin cũng rất đơn giản: “Đã tìm ra thân phận của hung thủ thật sự đứng sau cái chết của Lý Chấn Quốc, con riêng nhà họ Lý đã tìm sát thủ JM năm đó, nắm được tin tức cụ thể. Nhà họ Lý vô cùng tức giận đang tìm cách báo thù!”

Vương Vũ Hành là người kinh doanh ngành tài chính nhưng ngành này vốn dĩ cũng phải dùng không ít thủ đoạn, cho nên trong tay cậu ta cũng có khá nhiều kênh tin tức ngầm.

Sau khi được Hoắc Khải giao việc, Vương Vũ Hành cũng không hỏi để làm gì mà đi tìm những kênh tin tức ngầm không quá quen thuộc để phát đi tin tức này.

Những kênh tin tức ngầm này không thuộc giới truyền thông nhưng cũng phát triển như giới truyền thông, luôn có một vài tin tức nhỏ, thật thật giả giả truyền ra từ chỗ họ.

Sau khi tin tức được tung ra, Hoắc Khải cũng không quan tâm nhiều nữa mà bình tĩnh chờ đợi bước tiếp theo.

Sau khoảng hai tiếng, bà cụ nhà họ Lý gọi cho anh một cuộc điện thoại, hỏi: “Thật sự cậu đã tra được thân phận của hung thủ rồi sao? Là ai?”

“Bây giờ không tiện nói với bà, bà chỉ cần bảo nhà họ Lý làm tốt công tác chuẩn bị báo thù là được. Tin tưởng tôi, địa vị của hung thủ không cao, nhà họ Lý có đủ thực lực để báo thù rửa hận”, Hoắc Khải nói: “Hơn nữa tôi cần bà phải làm tốt việc chuẩn bị báo thù, nếu không nhà họ Lý chính là kẻ thù của tôi”.

“Thế nào thì tôi cũng là bà nội của cậu, cậu không thể nói với tôi lời nào hay ho sao, cứ phải uy hiếp người khác mới được à?”, bà cụ không vui nói.

Gần đây, sự phát triển của nhà họ Lý rất tốt, những quyết sách của phòng kế hoạch vô cùng thành công, những kế hoạch trước đây đều được thực hiện gần như hoàn hảo.

Ba hạng mục một tỷ, trước mắt có một hạng mục đang tiến hành, một hạng mục vừa chuẩn bị xong, còn có một hạng mục đang nghiên cứu rất khẩn trương, cấp tập.

Người nhà họ Lý tham gia kế hoạch này, bây giờ đều mừng đến phát điên, vì chỉ trong vài tháng nữa, họ sẽ thu được lợi ích không nhỏ.

Đồ thị lợi nhuận đang tăng tốc đi lên, đợi đến cuối năm, nói không chừng thật sự có lợi nhuận một tỷ!

Đối với nhà họ Lý mà nói, món lợi nhuận lớn như thế đã lâu rồi không thấy, khiến họ không thể không vui mừng.

Còn những người nhà họ Lý không tham gia vào dự án kiểu như Lý Chính Thuỵ, Lý Tinh Thanh thì vô cùng hối hận. Có người thì căm hờn, có người thì ôm tâm lý may mắn chờ xem trò cười.

Nói ra thì những ngày gần đây của Lý Chính Thuỵ trôi qua không yên ả cho lắm.

Những người tham gia dự án một tỷ, đã nếm được vị ngọt, cả ngày tỏ vẻ trước mặt người khác khiến không ít người tức đến đỏ mắt.

Nhưng ai đỏ mắt thì đã sao, kỳ góp vốn đã hết hạn, bây giờ bà cụ cũng không cho phép bất kỳ ai tham gia vào dự án nữa.

Mà trước đây Lý Chính Thuỵ nghiêm khắc cấm người trong chi của mình tham gia, còn cực lực khuyên những người khác không tham gia những dự án đó. Rất nhiều người ngại quyền thế và uy danh của ông ta mà lựa chọn từ bỏ.

Bây giờ thấy người ta kiếm được tiền, mình lại không được uống một ngụm canh, đương nhiên khiến lòng người không vui.

Không ít người đều thầm cân nhắc xem có cần tìm cơ hội nịnh nọt bà cụ một chút.

Phải biết rằng, đây là ba hạng mục một tỷ đấy, cộng vào thì lợi nhuận một năm cũng đạt ba tỷ, chính là một phần ba gia sản nhà họ Lý.

Một phần ba gia sản và ba tỷ lợi nhuận ròng, hoàn toàn không thể so sánh được. Hơn nữa, năm nay được ba tỷ, sang năm nói không chừng là sáu tỷ, mười tỷ đấy!

Sự cám dỗ lớn như thế, ai có thể chịu nổi?

Cho nên, hành vi trước đây của Lý Chính Thuỵ khiến rất nhiều người ghi hận trong lòng, cảm thấy người này vì mâu thuẫn cá nhân mà không quan tâm đến lợi ích của mọi người.

Bây giờ thì hay rồi, dòng chính chiếm số lượng lớn, mấy nhánh phụ khác tham gia chiếm phần nhỏ, còn bọn họ thì chỉ có thể giương mắt lên nhìn tất cả mọi việc xảy ra, không có cách nào để cứu vãn.

Lý Chính Thuỵ cũng rất đau đầu, ông ta không ngờ phòng kế hoạch mà Hoắc Khải tạo dựng và ba dự án một tỷ lại thật sự có thể phát huy tác dụng ở nhà họ Lý.

Rõ ràng chỉ là tổng hợp và tối ưu hoá những dự án cũ, tại sao lại đạt hiệu quả kinh ngạc như thế?

Không tận mắt nhìn thấy thì có lẽ sẽ nghi ngờ là giả, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy sự việc từng bước phát triển thì sao có thể nghi ngờ nữa.

Bình Luận (0)
Comment