Nếu là ngày thường, câu nói này của anh chắc chắn sẽ
bị Ninh Quốc Năng phê bình, nhưng bây giờ, nhìn bước
chân vội vàng của con gái cộng thêm lời nói chân thật của
Ninh Ngọc Lâm, Ninh Quốc Năng trầm lắng một cách
hiếm thấy.
Ông có thể không cần giữ thể diện cho Hoắc Khải,
nhưng vẫn phải suy xét tới cảm nhận của con gái.
“Ông bà ngoại ơi, bố cháu thực sự thay đổi rồi ạ, ngày
nào bố cũng nấu nướng cho cháu và mẹ, nấu ngon lắm
luôn, có phải không hả cậu?”, Đường Đường cũng hùa
theo.
“Đúng thế đúng thế, tài nghệ nấu nướng của Lý Phong
này khá lắm, còn đỉnh hơn cả nhà hàng năm sao!” Ninh
Ngọc Lâm khen không ngớt lời.
“Anh tới nhà hàng năm sao bao giờ hả? Cứ đứng đây
mà chém gió đi!” Ninh Quốc Năng quắc mắt nhìn cậu ta.
Ninh Ngọc Lâm mỉm cười nịnh nọt gãi gãi gáy mình:
“Thì chưa từng ăn thịt lợn cũng phải thấy con lợn chạy
qua rồi chứ”.
“Bố thấy anh mới giống lợn đấy con ạ!” Ninh Quốc
Năng nói.
Mắng thì mắng chứ thực chất Ninh Quốc Năng vẫn
thấy dao động, vì Đặng Tuấn Mai cũng khuyên nhủ đôi
câu: “Con bé Thần này bình thường có chuyện gì cũng
chẳng nói với bố mẹ, con bé khổ đến đâu chỉ mình biết.
17:28 „1l 4G 8 ›
Mãi mới chịu về nhà một lần, thôi vậy ông, ăn bữa cơm
thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu”.
“Tôi có giận con bé đâu, tôi thương con nhỏ sống
không tốt đấy chứ!”
Cùng lúc đó, trên đường tới quầy thuốc, Ninh Thần
nhìn Hoắc Khải với vẻ áy náy: “Để anh phải tủi thân rồi”.
“Có gì đâu, lúc đến đây đã nói trước với nhau rồi mà,
bị đánh không đáp trả, bị mắng không cãi lời. Nếu mắng
anh đôi câu có thể giúp ông cụ vui vẻ cũng là chuyện tốt,
ông cụ cũng đỡ phải uống thuốc” Hoắc Khải mỉm cười
nói.
Ninh Thần cũng không dám khẳng định anh đã nghĩ
thông suốt hay đang làm bộ làm tịch, nhưng cũng không
quá suy nghĩ về chuyện này nữa.
“Nhưng công việc làm ăn ở cửa hàng hoa quả kém
thật, có lẽ bố mẹ thực sự đau đầu vì nó. Cửa hàng này là
nguồn thu nhập duy nhất của hai ông bà, nếu thực sự sập
tiệm, em không biết bố mẹ có chịu nổi đả kích này
không”. Ninh Thần khẽ thở dài.
“Thực ra chuyện này không khó giải quyết. Anh quen
với một người bán hoa quả, hàng hóa của bên đó chắc
khá ổn. Hay là anh gọi điện thoại cho người ta, xem có thể
nhập được một lô vừa rẻ vừa tốt không?”. Hoắc Khải hỏi.
“Anh quen người ta hả?”, Ninh Thần kinh ngạc hỏi lại:
“Người ở đâu vậy?”
17:29 „1Ï 4G 8 ›
“Việc kinh doanh chủ yếu là ở thành phố, nhưng chắc
hẳn toàn tỉnh đều có cửa hàng của người ta“ Hoắc Khải
đáp.
Người anh nhắc tới chẳng phải ai khác mà chính là Hạ
Hoằng Viễn – ông vua hoa quả nổi danh khắp chốn.
Ninh Thần cũng không phải không tin lời giới thiệu của
Hoắc Khải, chỉ cảm thấy anh như cậu mọt sách ngày
thường chẳng mấy khi ra ngoài giao du, tuy đợt này đã
khá khẩm hơn rất nhiều, nhưng làm quen được với nhân
vật giỏi giang cỡ nào cơ chứ.
Nhìn ra được vẻ nghỉ hoặc của Ninh Thần, Hoắc Khải
nói với giọng chắc nịch: “Em yên tâm, chất lượng hàng
hóa của ông ấy xứng đáng để em gửi gắm niềm tin, nếu
không, anh đưa em tới cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn xem
hàng trước nhé. Nếu cảm thấy tốt thì để họ vận chuyển
tới, nếu thấy không ổn thì thôi”.
“Cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn?”, Ninh Thần nhìn anh
mà sững sờ: “Người anh quen là người của cửa hàng hoa
quả Hoằng Viễn?”
“Đúng vậy!” Hoắc Khải gật gật đầu.
Cửa hàng hoa quả do Hạ Hoằng Viễn trực tiếp đầu tư
và vận hành nổi tiếng khắp toàn tỉnh với chất lượng cực
cao, đương nhiên, giá cả cũng đắt hơn những cửa hàng
thông thường khác.
Nếu thực sự có thể nhập hàng từ cửa hàng của họ,
17:29 „1Ï 4G 8 `
“Việc kinh doanh chủ yếu là ở thành phố, nhưng chắc
hẳn toàn tỉnh đều có cửa hàng của người ta“ Hoắc Khải
đáp.
Người anh nhắc tới chẳng phải ai khác mà chính là Hạ
Hoằng Viễn – ông vua hoa quả nổi danh khắp chốn.
Ninh Thần cũng không phải không tin lời giới thiệu của
Hoắc Khải, chỉ cảm thấy anh như cậu mọt sách ngày
thường chẳng mấy khi ra ngoài giao du, tuy đợt này đã
khá khẩm hơn rất nhiều, nhưng làm quen được với nhân
vật giỏi giang cỡ nào cơ chứ.
Nhìn ra được vẻ nghi hoặc của Ninh Thần, Hoắc Khải
nói với giọng chắc nịch: “Em yên tâm, chất lượng hàng
hóa của ông ấy xứng đáng để em gửi gắm niềm tin, nếu
không, anh đưa em tới cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn xem
hàng trước nhé. Nếu cảm thấy tốt thì để họ vận chuyển
tới, nếu thấy không ổn thì thôi”.
“Cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn?”, Ninh Thần nhìn anh
mà sững sờ: “Người anh quen là người của cửa hàng hoa
quả Hoằng Viễn?”
“Đúng vậy!“ Hoắc Khải gật gật đầu.
Cửa hàng hoa quả do Hạ Hoằng Viễn trực tiếp đầu tư
và vận hành nổi tiếng khắp toàn tỉnh với chất lượng cực
cao, đương nhiên, giá cả cũng đắt hơn những cửa hàng
thông thường khác.
Nếu thực sự có thể nhập hàng từ cửa hàng của họ,
17:29 „1l 4G 8 ›
vậy thì chắc chắn có thể “đè bẹp” tất cả các cửa hàng
khác xung quanh.
Ninh Thần có thể nghỉ ngờ rằng Hoắc Khải không
quen nổi nhân vật lớn nào, nhưng sẽ không hoài nghi mức
độ chân thật trong lời nói của anh.
“Người anh quen là nhân viên hay cửa hàng trưởng ở
đó? Có thể chuyển cho chúng ta bao nhiêu hàng?” Ninh
Thần hỏi.
“Chắc hẳn được tính là ông chủ… Còn về số lượng
hàng, với quy mô của gia đình mình, anh thấy cũng không
cần quá nhiều. Chắc hẳn là mình cần bao nhiêu họ có bấy
nhiêu”, Hoắc Khải đáp.
Ninh Thần không quá chú ý tới nửa đầu câu nói của
anh, chỉ nghĩ “ông chủ” kia là nhân vật tầm cỡ cửa hàng
trưởng gì đó.
Nếu Hoắc Khải đã khẳng định như vậy, cho dù còn
nước còn tát, Ninh Thần cũng gật đầu: “Được, vậy anh hỏi
thử xem!”
Tới quầy thuốc, Ninh Thần vào trong mua thuốc, Hoắc
Khải thì lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Hoằng Viễn.
Trước kia Hạ Hoằng Viễn từng đưa cho anh một tấm
danh thiếp, trên đó ghi số điện thoại cá nhân của ông.
Người lấy được dãy số này không hề nhiều đâu.
Điện thoại chỉ đổ chuông hai lần, cuộc gọi đã được kết
17:29 si 4G 8 `
nối, âm thanh cực kỳ dõng dạc của Hạ Hoằng Viễn vọng
ra: “A lô, ai đấy nhỉ?“
“Phó hội trưởng Hạ, tôi là Hoắc… Lý Phong!“ Hoắc
Khải giới thiệu theo thói quen, suýt chút nữa đã buột
miệng nói sai.
“Ấy, cậu Lý đó hả, ha ha ha ha, tôi còn đang tính hôm
nào đó có cơ hội phải hẹn cậu đi uống trà đây, không ngờ
cậu chủ động gọi điện tới. Sao hả? Có phải không làm
việc nổi ở nhà họ Cơ phải không? Chỉ cần cậu nói một câu
thôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu ở bên chỗ tôi bất cứ lúc nào”,
Hạ Hoằng Viễn nói.
Từ khi trao vị trí đại diện Hiệp hội Thương mại cho Cơ
Hương Ngưng, tâm thế kiêng nể nhà họ Cơ của Hạ Hoằng
Viễn đã giảm đi rất nhiều. Ý đồ lôi kéo nhân tài như Hoắc
Khải đi cũng trở nên bạo dạn hơn trong lòng Hạ Hoằng
Viễn.
Nếu là trước kia, người này không dám to gan lớn mật
nói ra mấy câu thế này đâu.
Hoắc Khải cười cười: “Công ty vẫn khá ổn, vừa được
thăng chức lên trợ lý tổng giám đốc, chỉ sợ trong thời gian
ngắn không giúp được phó hội trưởng Hạ rồi”.
“Thăng chức hả?”, Hạ Hoằng Viễn chẹp miệng vài cái,
giọng nói có phần ủ dột: “Sớm biết vậy đã không khen
cậu nữa, để bọn họ nhìn nhận ra được nhân tài thì tôi lại
chẳng thấy dễ chịu gì!”
17:29 „1l 4G 8 ›
Trong suy nghĩ của Hạ Hoằng Viễn, Hoắc Khải chắc
chắn là một nhân tài hàng đầu, có được trợ thủ như thế sẽ
giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của mình.
Trước kia ông ấy từng khen Hoắc Khải trước mặt Cơ
Hương Ngưng và Cơ Xương Minh vì tiếc nhân tài, không
muốn để một người như thế bị lu mờ, lẩn khuất trong đám
đông.
Mà bây giờ Hạ Hoằng Viễn cũng thực sự thấy hối hận.
Đáng ra lúc trước không nên nói nhiều điều tốt đẹp như
thế về Hoắc Khải! Chi bằng cứ mắng anh vài câu, để nhà
họ Cơ cho anh nghỉ việc, như thế mình cũng dễ dàng
chiêu mộ được người tài.
“Phó hội trưởng Hạ cười chê rồi, có thể từ một sạp
hàng nhỏ ven đường tiến tới quy mô tiền tỷ, lại không
được bất cứ nguồn vốn hỗ trợ nào, bản lĩnh như thế đâu
cần người khác giúp đỡ nữa”. Hoắc Khải cũng bội phục từ
tận đáy lòng.
“Chuyện này thì tôi sẽ không khiêm tốn đâu!” Hạ
Hoằng Viễn cười ha ha.
Hai người cứ ông một câu tôi một câu, cứ như những
người bạn già đã quen biết nhiều năm.
Hoắc Khải thật lòng khâm phục ông vua hoa quả, mà
Hạ Hoằng Viễn cũng rất thích chàng thanh niên không
kiêu ngạo không xu nịnh này, có thể nói là rất ăn khớp.
“Nếu không phải là từ chức rồi đến chỗ tôi làm việc,
17:29 „1l 4G 8 ›
chắc không phải cậu định mời tôi ăn cơm đấy chứ? Nếu
cậu thực sự muốn mời thì tối nay tôi rảnh”, Hạ Hoằng Viễn
nói.
“Chuyện ăn uống dễ thôi mà. Chỉ mấy hôm nữa, Hội
đàm Thương mại sẽ bắt đầu, tới khi đó chắc chắn tôi sẽ
đi. Còn ngày hôm nay, tôi tìm phó hội trưởng Hạ để nhờ
ông giúp một chuyện!“ Hoắc Khải nói.
“Cậu cứ nói đi!”
“Bố vợ tôi mở một cửa hàng hoa quả. Đợt này do sạt
lở mà các chủ vườn ở bản địa bị hỏng hết mùa màng. Tính
cách của ông ấy khá bảo thủ, sợ nhập hàng từ nguồn
hàng không quen sẽ bị lừa, cho nên bây giờ không nhập
được hoa quả ngon, việc buôn bán rất ảm đạm. Phó hội
trưởng Hạ là chuyên gia trong phương diện này, có thể
san sẻ ít hàng để cứu tế không?”
“Tôi cứ tưởng là vấn đề gì to tát lắm, chuyện nhỏ nhặt
này đâu phải giúp đỡ gì, còn chưa đến mức độ nợ nhau
một cái ân tình kìa”. Hạ Hoằng Viễn tỏ ra tiếc nuối: “Được
rồi, chuyện này cứ để tôi lo. Lát nữa cậu gửi địa chỉ vào số
máy của tôi, đảm bảo đưa hàng tới trong vòng một tiếng
đồng hồ”.
“Không cần biết lớn hay nhỏ, chuyện này vẫn là tôi nợ
phó hội trưởng Hạ một ân tình, xin được nói câu cảm ơn
trước!” Hoắc Khải mỉm cười.
Hạ Hoằng Viễn là một người rất hào sảng, tính tình hai
17:29 „1Ï 4G 8 ›
người hòa hợp, nói chuyện thêm một lúc, đợi Ninh Thần ra
khỏi quầy thuốc mới chịu cúp máy.
Thấy Hoắc Khải gõ chữ trên điện thoại, Ninh Thần
bước tới hỏi: “Tìm được người ta rồi à?“
“Đã thương lượng xong rồi, một tiếng đồng hồ sau sẽ
chuyển hàng tới”, Hoắc Khải đáp.
“Họ đưa những gì tới vậy? Có hồng táo ngọt không?
Người dân khu này thích ăn hồng táo lắm”, Ninh Thần hỏi.
“Chủng loại thì anh chưa hỏi tới, nhưng ông ấy làm
việc thì cứ yên tâm, chắc loại nào cũng có”, Hoắc Khải trả lời.
Hạ Hoằng Viễn làm kinh doanh to như vậy, nếu chỉ có
tí việc cỏn con này cũng xảy ra sơ suất thì không phù hợp
với trình độ của ông ấy.
Thấy Hoắc Khải nói chắc như đinh đóng cột, Ninh
Thần cũng không tiện hỏi thêm. Cho dù cô cảm thấy
Hoắc Khải khá đểnh đoảng khi không hỏi kỹ chủng loại.
Nhưng anh gặp phải tình huống như thế này mà vẫn
muốn làm chút chuyện gì đó giúp đỡ gia đình, đã là tốt
lắm rồi.
Khi hai người sóng vai nhau quay về cửa hàng thì Ninh
Quốc Năng vào trong nhà rồi, đi từ đằng xa đã nghe thấy
tiếng cười ha hả rất to của ông khi được Đường Đường dỗ
ngọt.
Còn Đặng Tuân Mai thì đứng đợi trước cửa. Ninh Thân
bước tới, đang định nói đỡ cho Hoắc Khải vài câu để anh
có cơ hội được vào nhà thì Đặng Tuấn Mai đã kéo tay cô,
nhìn tới nhìn lui, sau cùng thở dài một tay: “Trông gầy đi
nhiều thế. Con bé này, mấy năm mới về nhà một lần, đúng
là nhẫn tâm!”