“Anh, anh đúng là ngu như bò! Tôi tức chết đi được!
Tức chết đi được!” Ninh Quốc Năng chỉ vào Hoắc Khải, toàn thân run rẩy, chỉ muốn giơ chân đạp anh chết tươi.
Cố Hải Dương ở bên cạnh nhìn cảnh ấy mà cười trộm,
hóa ra là chuyện tốt đẹp mà anh rể vô dụng nhà họ Ninh
gây ra. Đã bảo rồi mà, Ninh Quốc Năng làm sao nỡ để
mình chịu lỗ.
Ninh Thần không hiểu rõ lắm mấy thứ này, thấy sắc
mặt bố mẹ khó coi như vậy, vội vàng hỏi: “Mẹ, sao thế
này? Nhiều hoa quả quá à?”
Nói thật lòng, cô cũng cảm thấy hơn ba tấn hoa quả
hơi bị nhiều. Cửa hàng này có lớn lắm đâu, nhập nhiều
hàng thế để làm gì.
Đặng Tuấn Mai biết con gái không hiểu mấy thứ này,
đành thở dài một tiếng: “Không thể trách bố con tức giận
như vậy được. Giá bán ra của cửa hàng hoa quả Hoằng
Viễn cao hơn chúng ta ít nhất là 20%. Nếu nhập hết ba
tấn hoa quả này thì chí ít cũng phải lỗ mười đến hai mươi
ngàn tệ. Nói gì đến bố con, cả mẹ cũng muốn mắng người
rồi đây”
Ninh Thần nghe xong mà sững người, nhập hàng một
lần mà lỗ hai mươi ngàn tệ?
Cô lập tức nhìn về phía Hoắc Khải, đang định lên tiếng
hỏi thì Hoắc Khải đã dở khóc dở cười: “Mẹ, con có bảo
những loại hoa quả này được nhập vào bằng giá bán lẻ
17:34 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 49: Chất lượng siêu đỉnh
đâu?”
Nói rồi, Hoắc Khải đưa phiếu nhập hàng trong tay cho
Đặng Tuấn Mai: “Tuy rằng con không hiểu quá nhiều về
tình hình hiện tại của ngành hoa quả, nhưng căn cứ theo
giá mua bình thường thì chắc hẳn cũng vẫn bình thường”.
Đặng Tuấn Mai nhận lấy bảng giá, vừa liếc nhìn đã
không nén được tiếng hô ngạc nhiên: “Rẻ thế này thôi
sao!”
Thái độ ngạc nhiên của vợ khiến Ninh Quốc Năng
cũng không kiểm lòng được mà liếc một cái. Khi nhìn thấy
giá cả trên phiếu nhập hàng, ông cũng phải sững người.
Hoắc Khải ở bên cạnh mỉm cười và nói: “Thế nào ạ, giá
này chắc không đắt đâu nhỉ? Nếu không có vấn đề gì thì
để họ chuyển hàng vào thôi!”
Giọng nói của Đặng Tuấn Mai cũng trở nên run rẩy, bà
gật đầu trong vô thức: “Chuyển, chuyển đi…”
Ninh Quốc Năng cũng không phản đối, giá cả trên
phiếu nhập hàng đã chặn lại tất cả mọi lời từ chối của ông
rồi.
Nhưng Ninh Quốc Năng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ
được suy nghĩ kỳ thị của bản thân mình: “Giá cả rẻ như
thế này, rất có khả năng là hàng tồn hàng dư mà người ta
không lấy nữa. Tôi phải xem chất lượng thế nào trước đã!”
Chủ cửa hàng Hà Minh Lượng tuy không hiểu được
quan hệ của mấy người này, nhưng vừa nhìn đã biết Ninh
17:34 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 49: Chất lượng siêu đỉnh
Quốc Năng là bậc bề trên của Hoắc Khải.
Hà Minh Lượng lập tức chạy tới, chủ động giúp Ninh
Quốc Năng kiểm tra hàng hóa.
Mà Cố Hải Dương thì tò mò bước tới hỏi: “Mấy người
định nhập hàng từ cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn thật à?
Giá cả thế nào?”
“Thấp lắm, không khác gì so với các nhà vườn thông
thường”, Đặng Tuấn Mai đáp.
Cố Hải Dương đâu thể tin được, hàng hóa ở cửa hàng
hoa quả Hoằng Viễn đắt có tiếng, đâu thể có giá nhập
hàng ngang với các chủ vườn bình thường? Bà tưởng họ
làm từ thiện hả?
Cho nên hoặc là giá cả bị làm giả, hoặc là chất lượng
hoa quả không ổn.
Cố Hải Dương cảm thấy chắc hẳn Đặng Tuấn Mai sẽ
không nói dối về giá cả, vậy thì có lẽ là khả năng thứ hai
rồi.
Thế mà chưa được hai phút sau, Ninh Quốc Năng đã
phấn khích chạy tới, hô hào mấy anh chàng chạy việc:
“Nào nào nào, chuyển đồ vào trong! Ngọc Lâm, nhanh
chóng dọn kho ra đi con! Không, tất cả hàng hóa trên giá
bỏ hết vào kho cho bố, tất cả hoa quả mới bày thẳng lên
trên!”
Trong tay Ninh Quốc Năng ôm một thùng nho, gói
bằng giấy xi măng, trên thùng nhựa phủ thêm một lớp ni-
17:34 „1l 4G 8 ›
X Chương 49: Chất lượng siêu đỉnh
lon bảo quản, trông rất cao cấp.
Vẻ phấn khích của ông khiến Cố Hải Dương càng thêm
nghi hoặc, không thể kiểm lòng được, bèn hỏi: “Ông Ninh,
hoa quả này tốt lắm hả?”
“Đương nhiên là tốt rồi, tốt cực kỳ luôn!” Ninh Quốc
Năng liếc nhìn ông ta với vẻ đắc ý: “Mấy thứ trong cửa
hàng của ông á, có thúc ngựa chạy theo cũng đuổi không
kịp”.
Ông nói như thế khiến Cố Hải Dương cảm thấy không
phục.
Hoa quả mà ông ta nhập vào cũng được lấy từ chủ
vườn có danh tiếng tốt bên ngoài tỉnh, chất lượng không
thua kém gì các chủ vườn tại bản địa.
Bảo ông ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp, vậy thì
chất lượng hàng phải tốt đến cỡ nào?
Hàng nhập khẩu hoàn toàn? Lựa chọn khắt khe hả?
“Nói thì hay lắm, ai biết có phải mấy thứ kỳ cục hay
không”, Cố Hải Dương bĩu môi.
Ninh Quốc Năng vốn đã khó chịu vì ngày nào ông ta
cũng tới khoe khoang, nghe được câu này, lập tức xé luôn
lớp màng bọc bảo quản trên thùng nhựa, xách chùm nho
ra khỏi lớp giấy xi măng, cười gần với ông ta: “Vậy ông
nhìn cho kỹ xem, có phải loại hàng xấu xí kỳ cục không!”
Cố Hải Dương nhìn sang mà không khỏi sững người.
17:34 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 49: Chất lượng siêu đỉnh
Chỉ thấy chùm nho trong tay Ninh Quốc Năng quả nào
cũng to như mắt rồng, màu tím rất thuần, sáng bóng như
mã não. Cách xa tận mấy mét mà vẫn ngửi thấy mùi thơm
thoang thoảng.
Cố Hải Dương làm nghề bán hoa quả bao nhiêu năm
rồi, vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là giống nho Kyoho có
chất lượng cao nhất trong đợt này.
Không đợi ông ta kịp hoàn hồn, người của cửa hàng
hoa quả Hoằng Viễn đã liên tục vận chuyển các loại hoa
quả khác vào trong.
Chuối vàng ruộm, thanh long đỏ hồng, dưa hấu xanh
mướt, dâu tây đỏ mọng, việt quất xanh sẵm…
Đủ các loại hoa quả, cần gì cũng có. Mà nhìn từ bề
ngoài thì chất lượng của loại nào cũng rất cao.
Cố Hải Dương từng ghé thăm cửa hàng hoa quả
Hoằng Viễn, ông ta nhìn ra được, những thứ này và hoa
quả bán trong cửa hàng kia không khác biệt gì.
So với mấy loại hoa quả được chọn lựa kỹ càng này,
loại hàng trong cửa tiệm của ông ta quả thực không đáng
kể đến.
Thấy sắc mặt Cố Hải Dương không tốt, Ninh Quốc
Năng bỗng thấy vui hơn hẳn, ông đắc ý bảo: “Thế nào hả,
bây giờ đã phục rồi chứ?”
Cố Hải Dương hoàn hồn, lầm bầm nói: “Chất lượng
cao thì đã sao, giá đắt lòi mắt, kiểu gì cũng lỗ ngã ngửa
17:34 „1l 4G 8 ›
luôn đấy”
“Con mắt bên nào của ông nhìn thấy giá cả đắt hả?”
Ninh Quốc Năng cầm lấy phiếu nhập hàng trên tay Đặng
Tuấn Mai, giơ ra trước mặt Cố Hải Dương: “Ông mở banh
hai con mắt mà ra nhìn, giá này mà ông dám chê đắt?“
Cố Hải Dương lướt mắt nhìn xong lập tức sững người.
Giá cả trên phiếu rẻ đến bất ngờ.
Một số loại hoa quả trái mùa hoặc ít thấy thì giá cả về
cơ bản ngang bằng với giá nhập hàng mọi khi của họ.
Nhưng những loại hoa quả phổ biến thì rẻ hơn ít nhất
10%, thậm chí có loại rẻ hơn 20%.
Giá cả này còn rẻ hơn Cố Hải Dương tới tỉnh khác
nhập hàng nhiều.
“Sao có chuyện ấy được… Cố Hải Dương sững sờ
nhìn phiếu nhập hàng, không thể nói lên lời.
Ông ta thực sự không sao hiểu nổi. Hàng hóa nhập về
từ cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn sao có thể rẻ đến thế
được!
Ninh Quốc Năng không chê cười ông ta nữa, chỉ lặng
lẽ liếc mắt nhìn Hoắc Khải.
Ban nãy nhìn thấy mức giá này, rồi lên xe xem rõ chất
lượng của hoa quả, Ninh Quốc Năng cũng chấn động
chẳng kém gì Cố Hải Dương.
Ông cũng không sao hiểu nổi, Hoắc Khải làm được
17:34 „1Ï 4G 8 ›
‹ Chương 49: Chất lượng siêu đỉnh
bằng cách nào.
Chất lượng hoa quả cao như vậy mà giá nhập vào còn
rẻ hơn bình thường, nếu không phải biết được lai lịch của
Hoắc Khải, kể cả bảo cậu con rể này là con trai ruột của
ông chủ cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn chắc Ninh Quốc
Năng cũng không dám nghỉ ngờ gì.
Cũng chỉ có con trai ruột mới lấy được mức giá như
thế này nhỉ?
“Được rồi được rồi. Có gì đáng khoe khoang đâu, già
đầu cả rồi mà cứ thích so bì tị nạnh như đứa trẻ con ấy”,
Đặng Tuấn Mai giằng lại phiếu nhập hàng, đồng thời lên
tiếng hòa giải.
Bây giờ tâm trạng Ninh Quốc Năng rất tốt đẹp, cũng
không buồn nói nhiều, chỉ lấy một túi nho với mấy quả
thanh long, dùng túi ni-lông đựng lại rồi nhét vào tay Cố
Hải Dương, cười khà khà bảo: “Muốn ăn hoa quả thì tới
đây lấy, kiểu gì cũng đủ”.
Cố Hải Dương cũng từng làm hành động tương tự, bây
giờ thời thế thay đổi khiến mặt mũi ông ta hết đỏ rồi xanh,
nhưng không nói nổi câu nào.
Ông ta rất muốn chất vấn tính chân thực của phiếu
nhập hàng kia, nhưng chiếc xe bảo quản đông lạnh của
cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn vẫn còn đỗ ở đó, lấy cái gì
ra để chất vấn?
Chí ít thì Cố Hải Dương biết rằng Ninh Quốc Năng
17:35 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 49: Chất lượng siêu đỉnh
tuyệt đối sẽ không móc ra nhiều tiền để thuê một chiếc xe
đông lạnh về diễn trò, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mà tính chân thực của sự việc lần này càng lúc càng
khiến ông ta không thể nào tin nổi.
May mà tuy rằng hoa quả nhà họ Ninh đã vớt vát được
thể diện rồi, nhưng vẫn còn một anh con rể vô dụng kia
mà.
Cố Hải Dương vô thức ngó lơ sự thật lô hoa quả này
được Hoắc Khải giúp họ nhập về, chỉ nghĩ đến anh con rể
nhà họ Ninh này, từ đầu đến cuối vẫn là một trò cười.
Bây giờ cứ ở lại đây chỉ càng thêm chật vật, Cố Hải
Dương xị mặt quay người định đi.
Khi ông ta đi ngang qua thì điện thoại của Hoắc Khải
đổ chuông.
Anh cầm điện thoại lên nghe, bên trong vọng ra âm
thanh của Hạ Hoằng Viễn.
Tâm trạng của ông vua hoa quả này hình như cũng
khá lắm, vừa cười ha hả vừa hỏi: “Cậu em Lý, hoa quả đã
đến chưa?’
“Đã đến nơi rồi, đang tiến hành dỡ hàng”, Hoắc Khải
trả lời: “Chất lượng rất tốt, cảm ơn phó hội trưởng Hạ
nhé!”
“Khách sáo với tôi làm gì, chút chuyện vặt vãnh này
đâu đủ nhét kẽ răng. Nhưng tình cảm là tình cảm, kinh doanh vẫn là kinh doanh. Số hoa quả này tôi có thể cung
ứng cho cậu với giá nhập vào, không thể đưa nhiều,
nhưng cũng không đưa ít, không thành vấn đề chứ?” Hạ
Hoằng Viễn hỏi.
“Nếu như thế mà tôi còn nói là có vấn đề chẳng phải
tôi quá tham lam sao!“ Hoắc Khải cười cười đáp lại.