“Không có gì”, Cơ Hương Ngưng ngẩng đầu nhìn ra
ngoài cửa xe rồi nói: “Không cần đưa tôi về nhà, anh cứ lái
xe về nhà anh, tôi tự lái xe trở về được.”
“Được”, Hoắc Khải vui vẻ nói.
Cơ Hương Ngưng ngây người nhìn anh: “Anh không
định nói thêm lời khách sáo lễ độ nào sao?”
“Quá lễ độ chỉ khiến cho người ta rước thêm khổ cực
vào người. Cô đã chủ động nói ra những gì mà tôi muốn,
tại sao tôi lại phải khách sáo? Cô muốn xem bộ mặt đạo
đức giả của tôi sao?”, Hoắc Khải nói.
“Anh thôi giảng đạo lý đi!”, nét mặt của Cơ Hương
Ngưng lúc này như muốn cắn người đến nơi rồi.
13:28 siÏ 4G 8 ›
Lái xe dừng trước cửa nhà xong, Hoắc Khải xuống xe
rồi hỏi: “Hôm nay cô có vào ngồi tý không?”
Cơ Hương Ngưng vẫn lắc đầu, nói: “Thôi, tuy rằng
chuyện của công ty đã giải quyết được hơn nửa, nhưng kế
hoạch tích hợp nguồn lực và mở rộng chiến lược tiếp sau
đấy vẫn cần phải cân nhắc cho cẩn thận. Đợi sau này có
thời gian hẵng tính”.
“Vậy được, chào nhé”, Hoắc Khải gật đầu, quay người
đi vào nhà.
Cơ Hương Ngưng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn.
Cô ấy quay đầu nhìn, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe
trong suốt mà tiễn Hoắc Khải vào nhà, trên khuôn mặt
xinh đẹp lộ ra một vẻ thâm tình khác lạ.
Một lúc lâu sau chiếc Maybach mới chầm chậm rời đi.
Sau khi vào nhà, Hoắc Khải thấy Đường Đường đang
nhoài người lên bàn để làm bài tập.
Cô bé thấy anh về, liền gọi một câu đầy ngọt ngào:
“Bố vất vả quá ạI”
Hoăc Khải bật cười, đáp: “Con gái cũng vất vả rồi”.
Đường Đường nghe vậy cười hi hi rồi tiếp tục làm bài
tập của mình.
Còn Ninh Thần thì đang livestream, Hoắc Khải ra dấu
tay với cô ý bảo tiếp tục, rồi quay người đi vào phòng bếp.
Đợi lúc Ninh Thần livestream xong thì bát súp thịt cừu
13:28 „1l 4G 8 ›
thơm ngào ngạt cũng đã được bưng lên bàn cơm.
Hoắc Khải bưng một rổ bánh bao ra, nói: “Anh hấp
mấy cái bánh bao, có thể chấm với súp ăn, thử xem“.
Đường Đường vừa làm xong bài tập liền vui vẻ chạy
qua bốc một cái bánh bỏ vào bát súp rồi dùng đũa gắp ra,
chẳng hề để ý đến hơi nóng bốc lên mà cứ thế bỏ vào
miệng.
“Cẩn thận bỏng đấy”, Hoắc Khải nhắc.
“Ui, nóng quá, nhưng mà ngon quá đi”, Đường Đường
hít hà nói.
Súp cừu bánh bao vốn mang mùi vị của thứ hàng quà
bánh, nguyên liệu đậm đà mà khi ăn lại thanh đạm, thịt
mềm súp đặc, dư vị không dứt.
Hồi đó Hoắc Khải vì để học làm tốt món này mà nấu
đến cả nghìn cân súp cừu, mới có thể được đánh giá là có
thể chấp nhận được.
Vị đầu bếp dạy anh làm món này vô cùng nghiêm
khắc, không dễ gì truyền thụ cho người khác.
Hồi đó Hoắc Khải có thể theo người ta học nấu ăn,
hoàn toàn là dựa vào chiêu kiên trì nài nỉ, trong vòng một
tháng liên tục, mỗi ngày anh đều chủ động lau bàn quét
đất ở cửa hàng rồi mới được người đầu bếp kia phá lệ dạy
cho.
Tuy rằng không bì được với mùi vị tuyệt mỹ như người
13:28 „1l 4G)
đầu bếp kia, nhưng so với các hàng cơm bình thường
cũng được tính là thượng phẩm rồi.
Ninh Thần bước lại thử một ngụm súp, liền cảm thán:
“Mùi vị rất ngon”.
Lời khen ngợi đơn giản cũng là quá đủ rồi.
Hoắc Khải cười, đưa cho cô một cái bánh, nói: “Chấm
súp ăn là mùi vị khác hẳn đấy”.
Ninh Thần vừa ăn bánh chấm súp như anh bảo vừa
nói: “Hôm nay anh đi làm thế nào? Lâu lắm rồi không thấy
Hương Ngưng, rảnh thì gọi cô ấy đến nhà mình chơi”.
“Dạo này cô ấy bận lắm, có lẽ phải một thời gian sau
mới rảnh”, Hoắc Khải nói.
Hai người nói mấy chuyện thường nhật, bầu không khí
vừa thoải mái vừa vui vẻ.
“Đúng rồi, hôm nay có người đến nói về chuyện phá
dỡ đền bù, khu này hình như sắp bị trưng thu để mở khu
phố mới rồi. Giấy tờ trưng thu em để trong phòng ngủ ấy,
chút nữa anh xem qua nhé”. Ninh Thần nhắc nhở.
Căn nhà này đã có lịch sử hơn 60 năm, có thể coi là
ngôi nhà nguy hiểm rồi, bởi vì có một phần thuộc về đất
nhà nước, cho nên vẫn luôn yêu cầu sát nhập.
Hôm nay chính thức gửi đến văn bản trưng thu, chắc
là đã trao đổi ổn thỏa với bên nhà nước rồi.
Hoắc Khải gật gù, cái căn phòng hở chút là dột nước
13:28 „1l 4G 8 ›
mưa như này quả đúng là nên đổi đi rồi, cho dù không
trưng thu thì anh cũng tính qua một khoảng thời gian nữa
sẽ chuyển nhà khác.
Bây giờ việc buôn bán của cửa hàng Taobao cũng
không tệ, lượng tiêu thụ một ngày cơ bản ổn định ở mức
khoảng 40.000, mỗi ngày có thể kiếm được tầm
12.000~13.000 tệ.
Tuy rằng không tính là gì so với mấy cửa hàng nổi
tiếng trên mạng, nhưng đối với Ninh Thần mà nói thì đây
đã là thành tích khá là xuất sắc rồi.
Phải biết rằng một tháng trước thôi, lượng tiêu thụ của
cửa hàng Taobao này khó mà qua nổi hàng nghìn, bây giờ
lượng tiêu thụ một ngày phải hơn cả một năm.
Có thể đạt được thành tích như thế này hoàn toàn là
nhờ vào sự giúp đỡ của Hoắc Khải.
Ninh Thần biết, không có anh thì mình không thể nào
làm được.
Cho nên cô rất cố gắng học thêm các kiến thức liên
quan đến livestream, hy vọng có thể phát triển lên một
tầm cao mới.
Nhưng làm livestream cũng không phải dễ mà nổi
được, không có công ty chuyên môn làm tuyên truyền mà
chỉ dựa vào sự tích cóp danh tiếng của bản thân thì phải
tốn một thời gian rất dài.
Ninh Thần cũng không hề sốt ruột, cô đã rất hài lòng
13:28 „1Í 4G 8 ›
với lượng tiêu thụ trong ngày bây giờ, danh tiếng khi
livestream cũng từ vài ba người dần dần lên đến vài chục
người, hơn trăm người xem.
Cứ tiếp tục như thế này, rồi sẽ có một ngày cô cũng
có thể giống như Hoắc Khải nói vậy, đạt đến đẳng cấp
lượng tiêu thụ ngày lên đơn vị triệu.
Nếu như thế, tính ra một năm có thể tiêu thụ được số
lượng lên đến hàng chục triệu, đây là điều mà Ninh Thần
nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Hoắc Khải cũng nhìn ra cô rất muốn cố gắng để sự
nghiệp của mình được nên cơm nên cháo, bất kể là vì
chứng minh giá trị của bản thân hay vì nguyên nhân gì
khác, anh đều rất vui lòng truyền thụ lại những điều tâm
đắc của mình về kinh doanh cho cô.
Suy cho cùng thì Ninh Thần sống càng tốt, anh càng
nhẹ việc, có thể tập trung càng nhiều sức lực của mình
vào chuyện khác.
Lúc này, Đường Đường kéo nhẹ Hoắc Khải, mặt đầy vẻ
mong chờ hỏi: “Bố ơi, mai trường họp phụ huynh, bố đi
được không ạ?”
Từ nhỏ đến giờ, cho dù là mẫu giáo hay là tiểu học, chỉ
cần là việc cần có sự tham gia của phụ huynh, Lý Phong
đầu chưa từng lộ mặt.
Anh ta ngoài miệng thì nói là không có gì thú vị, lười
đi, thực ra người quen anh ta đều biết, anh ta mắc chứng
13:28 „1l 4G 8 ›
khó khăn trong giao tiêp xã hội.
Khi đối mặt với quá nhiều người lạ, anh ta sẽ vô cùng
không thoải mái, nói chính xác thì đây là do sự tự tỉ cùng
cực trong nội tâm.
Ninh Thần vì chuyện này mà đã khuyên không ít lần,
nhưng lần nào cũng vì thế mà cãi nhau nên sau này chẳng
bao giờ nhắc lại nữa.
Nhìn ánh mắt mong chờ của con gái, Hoắc Khải cười,
nói: “Đương nhiên là được rồi”.
“Yeah, tốt quá rồi! Vậy hai giờ chiều mai, bố nhớ đến
đúng giờ nhé!”, Đường Đường vui vẻ nói.
“Yên tâm, trời có sập xuống bố cũng nhất định đúng
giờ”.
Nhìn cảnh Hoắc Khải và Đường Đường ấm áp như vậy,
nụ cười trên khuôn mặt Ninh Thần càng nở rộ.
Thấy chồng mình thay đổi ngày càng nhiều, cũng ngày
càng tốt, điều này làm cô càng thêm trông đợi vào tương
lai.
Thời gian một buổi tối trôi qua rất nhanh, sáng ngày
hôm sau trước khi ra khỏi nhà, Đường Đường còn đặc biệt
nhắc đi nhắc lại với Hoắc Khải đừng quên buổi họp phụ
huynh hôm nay.
Cô bé vô cùng mong đợi chuyện này, bởi bố mẹ của
bạn học đều từng đến trường, duy chỉ có bố cô bé là
chưa từng xuất hiên.
13:28 „1l 4G 8 ›
Trẻ con thì hay thích so sánh, cho dù chỉ là chuyện bổ
của một ai đó chưa từng đến, cũng sẽ trở thành đối tượng
bị chế giếu.
Hoắc Khải hứa rất nghiêm túc rằng tuyệt đối không
đến muộn rồi mới đi làm.
Trải qua cơn sóng gió bị thu mua, công ty cũng không
có thay đổi gì quá lớn so với trước kia.
Điều duy nhất khác biệt là hôm nay sau khi Hoắc Khải
đến công ty, đi đến đâu cũng được nhân viên chủ động
chào hỏi nhiệt tình.
Khó mà nói được mấy người này có tôn kính anh thật
hay không, ít nhất thì đã có thái độ tốt.
Giống như Cơ Hương Ngưng đã nói, đây là thu hoạch
cá nhân của Hoắc Khải.
Trong thời gian làm việc cũng không có chuyện gì
đáng để nói lắm, có khi chỉ là Cơ Hương Ngưng làm một
bản kế hoạch đơn giản, để anh xem giúp một chút.
Hoắc Khải cũng chỉ điểm sơ sơ vài cách quy hoạch về
mục tiêu chiến lược, đối với anh mà nói thì những vấn đề
này vô cùng đơn giản, nhưng đối với Cơ Hương Ngưng thì
kiến thức của anh đã vượt xa tất cả mọi người trong công
ty.
Sau khi lưu lại tập tin đã qua chỉnh sửa xong, Cơ
Hương Ngưng cầm cốc cà phê trên bàn lên nhấp một
ngụm rồi nói: “Mấy người đó đã bị đuổi việc rồi”.
13:29 „1Í 4G 8 ›
Những người mà cô ấy nói đều là mấy tên nhân viên
chó má mắt cao hơn trán mà Hoắc Khải đã ghi chú trên
giấy trước đó.
Đối với mấy việc thế này, Hoắc Khải hoàn toàn không
hề để tâm, gật gù nói: “Buổi chiều tôi xin nghỉ phép,
trường của Đường Đường có cuộc họp phụ huynh, bảo tôi
phải đến một chuyến”.
“Vậy anh đi đi, hồi trước hình như anh cũng chưa từng
tham gia mấy chuyện như thế, cũng nên đi rồi”, Cơ Hương
Ngưng đồng ý vô cùng sảng khoái.
Vừa tan làm buổi trưa, Hoắc Khải liền về nhà làm một
bữa ngon cho hai mẹ con.
Một rưỡi chiều, lần đầu tiên anh một mình đưa Đường
Đường đến trường.
Ninh Thần vẫn chưa quen với việc anh đưa Đường
Đường đi học, dặn dò các thể loại chuyện cần chú ý mất
cả buổi, cuối cùng Đường Đường nghe đến phát chán rồi
thì cô mới thả cho hai bố con đi.
“Mẹ dài dòng thật đấy” Đường Đường phàn nàn.
“Đấy là vì mẹ yêu con quá mà”, Hoắc Khải vỗ nhẹ đầu
cô bé, nói: “Cho nên là không được nói xấu mẹ đâu nhé”.
“Vâng ạ, nhưng mà con cũng rất yêu mẹ đấy nhé!”
Đường Đường cười hi hi đáp, có thể thấy được cô bé đang
vô cùng vui vẻ.